Lưu mập mạp trên mặt nở nụ cười dâm đãng nhìn về phía Trần Nhiên Nhiên, làm cho đáy lòng cô nhất thời trở nên sợ hãi, run lên một cái, không tươi cười mà chỉ đứng ở đó đợi hắn nói.
“Trần Nhiên Nhiên phải không? Lần trước nếu không phải Tử Ngâm thay cô nói chuyện thì cô cũng không được tiện nghi như vậy đâu.”, Lưu mập mạp thu hồi nụ cười, sắc mặt trầm xuống nói với cô.
Trần Nhiên Nhiên trong lòng cả kinh.
Hắn là vì chuyện trước đây, như vậy hôm nay hắn rốt cuộc muốn như thế nào đây? Cô nhẹ giọng hỏi: “Có phải tối nay ông vì chuyện lần trước phải không?”
Lưu mập mập liền cười hai tiếng, cầm lấy ly rượu trên bàn nói: “Tôi cũng không phải muốn gây khó dễ cô nhưng mà đêm nay nếu đã gặp thì cô liền uống hết ly rượu này đi, tôi về sau không bao giờ gây khó dễ cho cô nữa, được không?”
Hai gã đàn ông còn lại cũng nhìn cô chăm chú, chờ cô trả lời.
Lưu mập mạp đầu hơi cúi xuống nhìn ly rượu, dáng vẻ hờ hững.
Trần Nhiên Nhiên thò tay cầm điện thoại trong túi, muốn gọi điện thoại nhưng đã không còn kịp, đêm nay Lưu mập mạp sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.
Nếu đã tránh không khỏi phải uống ly rượu này thì cùng lắm uống hết rồi rời đi, cho dù say cũng không thể ngay lập tức say ở chỗ bọn hắn được.
Miệng lại nói: “Nhưng mà tôi còn đang trong giờ làm việc, theo quy định của chúng tôi thì trong thời gian chúng tôi làm việc không được uống rượu.” Trần Nhiên Nhiên vẻ mặt khó xử nhìn Lưu mập mạp, trong ánh mắt có ý cầu xin.
Lưu mập mạp cũng không giải thích nữa mà chỉ khăng khăng nói một lần nữa: “Uống hết ly rượu này thì cô có thể đi nhưng mà nếu không để lại mặt mũi cho tôi thì tôi đây khó có thể khẳng định hai người anh em này sẽ làm ra chuyện gì đâu.
Hơn nữa…”
Hắn ngừng một chút rồi nhìn đến cánh tay đang để trong túi của cô lạnh lùng nói: “Đừng nghĩ đến chuyện gọi điện thoại tìm cứu viện, bất luận kẻ nào đến đây không có ích gì.”
Gã đàn ông vừa rồi gọi Trần Nhiên Nhiên qua mở miệng nói: “Cô vẫn nên uống rượu đi.
Cục trưởng chúng tôi đêm nay tâm trạng không tốt, đừng làm ông ấy tức giận.”
Tim Trần Nhiên Nhiên nhảy lên một cái, nhìn thấy những người khách xung quanh không vui vẻ thì cũng mượn rượu giải sầu, không một ai nói giúp cô một lời thì cô liền nhận ly rượu từ tay hắn và nói: “Lưu cục trưởng nói lời phải giữ lấy lời, tôi uống hết ly rượu này thì từ nay về tôi với ông không ai nợ ai.”
“Được thôi.” Lưu mập mạo phóng khoáng trả lời, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ vui sướng.
Trần Nhiên Nhiên ngẩng đầu uống hết ly rượu, yết hầu bỗng nhiên nóng rát, làm cho ho sù sụ.
Lưu mập mạp lại rót một ly nước nói: “Cô không biết uống rượu phải không? Uống chút nước đi, như vậy sẽ dễ chịu một chút.”
Trần Nhiên Nhiên thản nhiên nhìn hắn một cái, dù sao rượu cũng đã uống rồi, sao còn để ý một chén nữa nữa nên nhân ly nước từ hắn rồi uống hết một hơi, lau miệng nói với ba người: “Tôi còn phải làm việc, sẽ không quấy rầy các người nữa, đừng quên lời nói của ngài, từ nay về sau đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa.”
Lưu mập mạp cười vô cùng vui v, nhìn Trần Nhiên Nhiên và nói: “Tôi còn có việc muốn hỏi cô, cô chỉ cần nghe là được rồi.”
“Lăng Thần là bạn trai của cô phải không?”, hắn ý vị thâm trường hỏi, trong ánh mắt có vẻ gian ác.”
Trần Nhiên Nhiên vô cảm đáp lại: “Chuyện đó không liên quan gì tới cục trưởng.” cô lúc này đã không còn sợ hãi nữa, chính là sau khi uống rượu xong thì trong lòng cảm giác được hơi nóng toả ra, làm trên mặt cô hơi ửng đỏ.
Lưu mập mạp đó chẳng những không tức giận mà ngược lại cười càng khoái trá, thịt trên mặt thu lại một chỗ vô cùng khó coi nhưng bản thân hắn không hề biết mà hỏi tiếp: “Cô cũng biết chuyện thằng nhóc Lăng Thần làm cho tôi không vui mà phải không?”
Đầu Trần Nhiên Nhiên bắt đầu hơi đau, không muốn dây dưa với hắn nữa nên liền nói: “Đó là chuyện của ngài và anh ấy, tôi không muốn biết và cũng không xen vào.
Tôi bây giờ muốn đi làm việc mong ngài tha lỗi vì tôi không thể nói chuyện với ngài nữa.
Nói xong thì muốn quay người rời đi nhưng mà Lưu mập mạp tự nhiên lại cười rộ lên, đứng lên đi đến bên cạnh người cô nói: “Trần Nhiên Nhiên, cô uống say rồi, cô xem mặt cô hồng như thế nào này, đầu choáng váng phải không? Tôi đưa cô về nhà.”
Nói xong thì không thanh minh mà đem cô ôm vào trong ngực.
Trần Nhiên Nhiên chỉ cảm thấy được trong lòng dâng lên khô nóng rồi tràn ra khắp cơ thể, lúc này tiếp xúc với da thịt của hắn thì cảm giác được sự lạnh lẽo nhưng lại hết sức thoải mái, ít nhất chẳng phải nóng, chẳng phải khó chịu, chính là tâm niệm vừa thay đổi thì sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệt, dùng sức giãy dụa, muốn hất cánh tay hắn đang ôm mình ra nhưng mà thế nào cũng tránh không sao, đành oán hận hỏi: “Ông cho tôi uống cái gì?”
Lưu mập mạp kề tai cô, nhẹ giọng nói: “Là đồ tốt, hơn nữa hàm lượng cũng không ít, nhưng mà cô cũng đừng lo lắng, tôi sẽ làm cho cô hết khó chịu.”
Nói xong thì càng dùng sức ôm cô đi về phía cửa.
Trần Nhiên Nhiên không ngừng la, không ngừng giãy dụa, nhưng trừ bỏ mấy người tới xem thì căn bản không có một người tiến lên, tất cả mọi người đều biết thái độ làm người của Lưu mập mạp, ai cũng không dám tiến lên, ai cũng không muốn đắc tội với hắn.
Trần Nhiên Nhiên càng ngày càng khó chịu, đầu càng ngày càng choáng, ý thức bắt đầu tan rã, chỉ cảm thấy trong người càng ngày càng nóng, chỉ có một ý muốn được hạ nhiệt.
Lưu mập mạp đem cô đẩy lên xe, quay đầu lại nói với hai gã kia: “Các cậu về trước đi.”
Hai người đứng kính cẩn, sau khi thấy hắn gật đầu thì mới quay người đi.
Chỉ còn hắn và Trần Nhiên Nhiên ngồi ở trong xe, hắn cũng không nóng vội, chỉ cười nói: “Tôi biết cô rất khó chịu, yên tâm đi, sẽ về nhà nhanh thôi.”
Nói xong khởi động xe mui trần rời đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...