Không Có Anh Sao Em Hạnh Phúc


Giống như bất thình lình từ trên cao rớt xuống, Tử Ngâm từ mùa xuân ấm áp trực tiếp chuyển sang mùa đông lạnh lẽo, khiến cho lòng của cô đóng một lớp băng thật dày, lạnh lẽo, cô không tìm thấy được một tia ấm áp.
Không biết bằng cách nào mà trở lại đại sảnh, toàn thân thần sắc hoảng hốt, ánh mắt mờ mịt mà trống rỗng.

Nếu nói Lăng Thần làm cho cô bị thương, làm cho cô rơi nước mắt thì chuyện vừa rồi lại đem cô đánh xuống vực sâu vạn trượng, bất luận thế nào cũng không nói được thành lời.
“Tử Ngâm, làm sao vậy?”, Lạc Dương khó hiểu nhìn vẻ mặt mờ mịt của Tử Ngâm, vừa rồi khi đi ra ngoài còn tốt mà, như thế nào mới trong thời gian chốc lát liền thay đổi thần sắc, như là đã bị cái gì đả kích vậy.
“Cô thấy Lăng Thần sao?”, Lạc Dương dò hỏi, nghĩ chỉ có Lăng Thần mới có thể làm tinh thần của cô từ trời quang mây tạnh sang âm u, mà còn khó chịu như vậy.
Tử Ngâm còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, không nghe thấy câu hỏi của Lạc Dương, ngồi cứng đờ, muốn khóc nhưng nước mắt không thể chảy xuống.
Trong lòng có âm thanh vang lên nói rằng chuyện kia không phải sự thật, có thể là không giống như mình đã tưởng, bọn họ chính là bạn bè bình thường, người cha mà cô sùng bái từ nhỏ làm sao lại làm chuyện có lỗi với mẹ được, như thế nào không cần cô và mẹ mà tìm người phụ nữ khác.
“Tử Ngâm”, Lạc Dương nhẹ giọng gọi tên cô, đưa tay giơ giơ trước mặt cô, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.

“Tôi nhìn thấy ba tôi”, giọng nói Tử Ngâm trống rỗng, chính là vô thức mà nói đến chuyện mình vừa nhìn thấy, trải qua.

Câu nói có chút lung tung nhưng Lạc Dương lại nghe thấy rõ ràng.
Tử Ngâm mãi cho đến lúc nói xong mới nhìn lại tất cả, nước mắt nhanh chóng rơi xuống hai má như là những hạt trân châu bị rơi ra, trong suốt lấp lánh.
Lạc Dương trong lòng căng thẳng, hết sức không đành lòng, anh có chút hận chính mình khi đưa cô tới nơi này, nhưng mà dựa vào kinh nghiệm nghề nghiệp của mình, anh vẫn là nhẹ giọng an ủi cô, từ từ giảng giải: “Tử Ngâm, cô trước tiên đừng khóc nữa, có lẽ không phải như cô tưởng, sự tình ỏ đây chưa biết rõ ràng không nên suy nghĩ lung tung”.
Tử Ngâm trong lòng ôm một chút hy vọng, ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt nước mắt còn chưa khô, ánh mắt như một đứa trẻ con bị lạc đường mang theo một tia hy vọng, hy vọng điều anh nói là sự thật.
Anh có một chút yên lòng, tiếp tục nói: “Trước tiên chúng ta có thể điều tra sự việc rõ ràng, sau đó đưa ra phán đoán.

Cô buổi tối về nhà trước tiên thăm dò ba của cô hôm nay có đi ra ngoài hay không”.

Lạc Dương vì cô bày mưu tính kế một phen, Tử Ngâm liên tục gật đầu, ghi nhớ ở trong lòng.
Cô tuy rằng đã hai mươi tuổi nhưng chưa bao giờ trải qua sóng gió, đối với biến cố đột nhiên xảy ra không có năng lực ứng phó, điều này đối với người làm việc chín chắn như Lạc Dương mà nói là việc rất nhỏ.

Anh là luật sư nên đã trải qua việc này nhiều lần, cũng có thể đoán được sơ lược, chính là không đành lòng làm cho Tử Ngâm đau lòng, sợ cô không chịu nổi đả kích mới làm cho sự tình dịu xuống.
Tử Ngâm cũng tin lời nói của anh, hy vọng không giống như suy nghĩ của cô, sự việc trong lòng buông xuống sau đó trên mặt lại hiện ra một chút tươi cười.


Đây cũng không phải lần đầu tiên khóc trước mặt Lạc Dương, cô cũng không còn ngại ngùng, bộ dạng chật vật của cô bị anh nhìn thấy nhưng lại cảm thấy không hề gì.
Vì thế ngay sau đó mở miệng hỏi: “Vừa rồi cô gái xinh đẹp kia là bạn của anh , đã đi rồi sao?”
Lạc Dương khe khẽ cười, đối với sự thay đổi cảm xúc của cô thật sự bái phục.
“Cô ấy là bạn học chung đại học, đi lại đây thăm hỏi.

Cô ăn no chưa, còn muốn ăn cái gì không?”
“Tôi ăn no rồi, chúng ta đi thôi”.
“Tốt lắm, hôm nay tôi giúp cô uốn nắn phát âm của cô, phát âm của cô có chút không chuẩn, còn phải tiếp tục tập luyện mới được”.
“Thế nhưng tôi làm sao sửa được tiếng Anh theo kiểu Trung Quốc bây giờ”, Tử Ngâm nói, chính mình cũng cảm thất buồn cười, nhịn không được khe khẽ cười.
“Tôi dạy cô thành tiêu chuẩn Tiếng Anh kiểu Mỹ được không, cho cô chắc chắn lấy được giải nhất, ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi”, Lạc Dương tràn đầy tự tin nói, đối với anh đây không phải chuyện khó, chỉ cần Tử Ngâm học tốt là được.


Nói thật trình độ tiếng Anh của cô còn một chút khoảng cách nhưng là vì còn thời gian nên anh có thể giúp cô bổ sung lại.
“Tốt, hôm kia Hoàng Húc Kiều tự cao tự đại ấy còn tìm tôi khiêu khích, nói tôi không phải là đối thủ của anh ta làm cho tôi càng muốn thắng anh ta”.
Xem ra đối thủ cũng không ít, một Trần Nhiên Nhiên còn chưa đủ, lại tới thêm một người là Hoàng Húc Kiều.

Lạc Dương cười mở cửa xe giùm cô, để cho cô ngồi trong xe của mình rồi mới đi qua phía bên kia mở cửa xe ngồi vào.
“Tôi hiện tại là nhân vật nổi tiếng trong trường, trang web trường còn cá cược, cược ai trong chúng tôi sẽ giành giải nhất”, Tử Ngâm vừa nhìn anh lái xe vừa nói.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui