Sau khi tan học, Lục Mai cùng với Tử Ngâm trực tiếp đi tới sở luật sư.
Lục Mai đối với nơi này hết sức quen thuộc, gặp người quen không quên chào hỏi.
“Vui lòng chờ một chút, ông chủ đang tiếp khách ở đây”, thư ký đưa các cô vào văn phòng , mỉm cười nói xong liền rời đi.
Tử Ngâm ngạc nhiên hỏi: “Công ty này là của anh ta? Lạc Dương là ông chủ nơi này hả?”.
Lục Mai tự hào cười, nói: “ Nếu không sao mình nói anh nhất định có thể giúp cậu, anh họ của mình cũng không phải là nhân vật bình thường đâu nha, anh ấy là thần tượng của mình đó”.
“Phải rồi”, Tử Ngâm cười nói, đánh giá văn phòng rộng lớn bài trí đơn giản mà trang nhã, chính là có khí chất cao quý.
Không lâu sau, Lạc Dương đẩy cửa bước vào, nhìn thấy các cô không kinh ngạc, rõ ràng là thư ký đã nói với anh.
“Được rồi, vừa nãy vướng một khách hàng, hiện tại có thể đi được rồi”.
“Anh không phải đồng ý giúp tôi phụ đạo rồi hay sao?”, Tử Ngâm nhìn Lạc Dương đi đến bàn làm việc thu thập văn kiện, dáng vẻ chuẩn bị tan ca liền mở miệng hỏi.
Lạc Dương ngẩng đầu cười cười, vừa đem văn kiện bỏ vào bìa sơmi vừa nói: “Đương nhiện, nhưng tôi ăn cơm xong rồi mới có sức giúp cô phụ đạo, chẳng lẽ các cô không đói bụng?”
Nghe anh nói xong, Tử Ngâm cũng cảm thấy bụng có hơi đói một chút.
Lục Mai cũng liền hùa theo nói: “Đói, anh họ, anh mời tụi em ăn cơm là tốt rồi”.
Nhìn Tử Ngâm có chút do dự, Lạc Dương mở miệng nói: “Hay là chúng ta vừa ăn vừa giúp cô phụ đạo được không?”
“Ở nhà hàng hả?”, Lục Mai mở to hai mắt nhìn anh, hiển nhiên là không ủng hộ, Tử Ngâm cũng cảm thấy không ổn, sao có thể như vậy ở nhà hàng nha.
“Anh họ, nếu không qua nhà anh đi, em đến nấu cơm, anh giúp Tử Ngâm phụ đạo, dù sao anh cũng là sống một mình, cũng không ảnh hưởng đến những người khác”.
Lạc Dương không còn ý kiến, nhìn về phía Tử Ngâm, thấy cô gật gật đầu giống như đã quyết định làm như vậy mới mang theo các cô về nhà anh.
Vừa về đến nhà, Lục Mai liền đi về phía nhà bếp, nhanh chóng tìm được vật dụng bắt đầu nấu cơm.
Tử Ngâm ngồi trên ghế sôpha, từ trong giỏ lấy ra tài liệu đã đánh máy tối hôm qua.
Lạc Dường đi tới tủ lanh lấy ra hai chai nước uống về, chìa tay đưa cho Tử Ngâm một chai.
“Đây là tôi đánh máy tối hôm qua, có vài chỗ tôi không hiểu được”.Tử Ngâm đem tài liệu đưa cho anh.
Lạc Dương tỉ mỉ xem tài liệu, những cái này đều đòi hỏi trình độ cao, khó trách cô không thể hiểu.
“Cô không phải nói phát âm của cô không chuẩn sao, tôi đọc trước cho cô một lần, cô nghe cẩn thận một chút, xem có chỗ gì khác biệt thì chờ một chút nữa tôi giải thích cho cô được không?”
“Miệng anh lưu loát phát ra âm thanh chuẩn mực , âm điệu hoà với cảm xúc vừa phải làm cho Tử Ngâm nghe được không khỏi có chút mê mẩn.
Khó trách Lục Mai khẳng định anh có thể giúp cô.
Anh tuyệt đối không thua Lăng Thần.
Trước kia, Tử Ngâm cảm thấy Lăng Thần phát âm chuẩn nhất nhưng bây giờ lại phát hiện phát âm của Lạc Dương một chút cũng không thua anh.
Hơn nữa phát âm của Lạc Dương rất êm tai, nghe vào làm cho người ta thật thoải mái.
“Anh nói thật tốt”, Tử Ngâm không kìm lòng được mà khen ngợi, “Tôi nếu có thể nói tốt như anh thì tốt rồi”.
“Cô đọc một lần cho tôi nghe thử xem, xem có chỗ nào cần sửa không”.
Lạc Dương ôn hoà nói.
Tử Ngâm đọc một lần, Lạc Dương chỉ ra cho cô vài chỗ cần thay đổi, phát âm của cô không tồi, chính là cảm xúc không nắm bắt đủ, làm cho người ta cảm thấy có chút cứng nhắt, không được tự nhiên.
Lục Mai nhanh chóng làm xong bữa ăn, nấu một số món ăn đơn giản, cô ở trong phòng bếp gọi: “Hai người đừng học nữa, mau tới giúp mang đồ ăn lên đi”.
Lạc Dương nhìn Lục Mai ở trong phòng bếp, cười với Tử Ngâm nói: “Hôm nay tới đây thôi, Cô nhớ phải đọc có cảm xúc, không phải như đọc sách, phải nhập vai.
“Tử Ngâm, nhanh một chút được không?”, giọng của Lục Mai truyền đến.
Tử Ngâm chạy nhanh về phía phòng bếp.
Lạc Dương đêm tài liệu bỏ sang một bên rồi cũng đứng lên giúp đỡ.
“Mai Mai, tài nấu ăn của em cũng không tệ nha, nghe mùi toả lên rất thơm, thoạt nhìn cũng được lắm”, Lạc Dương cười nói, cầm lấy đũa chuẩn bị ăn.
Lục Mai cười nhìn bọn họ hai người đều gắp đồ ăn nếm thử.
Chờ bọn họ ăn vào miệng, cô mới nói rằng: “Anh họ, về sau em mỗi ngày đều làm cơm cho anh chỉ cần anh mỗi ngày giúp Tử Ngâm phụ đạo, khiến cho cô ấy lấy giải quán quân”.
Lạc Dương khoé miệng khẽ cười tự tin, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tốt thôi, Tử Ngâm lấy giải quán quân không phải là việc khó, chỉ cần anh giúp cô ấy phụ đạo là được rồi.
Chính là giải quán quân quan trọng như vậy sao?”, anh quay đầu nhìn Tử Ngâm, không hiểu sao cô lại muốn đạt giải quán quân như vậy.
Giọng nói kiên định của Tử Ngâm vang lên: “Quan trọng là tôi muốn làm cho Lăng Thần biết rằng tôi không hề thua kém Trần Nhiên Nhiên”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...