[*] Cả câu đầy đủ là 卖了麦子买蒸笼,不蒸馒头争口气 (Bán lúa mì mua lồng hấp, không hấp bánh bao mà để tranh lấy hơi). Có hai nghĩa: (1) là để chỉ những người tự tin, có bản lĩnh, càng nói là họ không làm được thì họ càng làm: (2) là nhất quyết phải trả thù.
Trong phòng khách, Lâm Tuyết Hà tắm xong thì ngồi trên ghế sô pha, gõ lạch cạch vào chiếc laptop đang đặt trên đùi. Ngón tay thon dài không ngừng nghỉ một giây phút nào, gõ bàn phím như gõ phím đàn, động tác tay nhanh nhẹn mà ưu nhã.
Ôn Nhã cắt hai quả cà chua kia ra, trộn với đường rồi cầm lên, lấy dĩa inox chọc chọc vào để ăn.
Cô ngồi ở bên cạnh Lâm Tuyết Hà, mở tivi lên.
Ôn Nhã không chọn chương trình gì, thuộc kiểu người có cái gì thì xem cái nấy, tivi đang chiếu chương trình giải trí với một đám người đang chơi trò chơi, cô cũng xem chăm chú.
Tất cả đều là thú vui tiêu khiển, cứ tự nhiên thôi.
Tiếng cười khoa trương trong tivi vang lên không ngừng, thi thoảng Ôn Nhã cũng cười theo, hai mắt Lâm Tuyết Hà nhìn chằm chằm vào màn hình laptop, ngồi bất động.
Sau khi ở cùng nhau, Ôn Nhã phát hiện ra là Lâm Tuyết Hà còn bận hơn cả tưởng tượng của cô, ngoại trừ công việc chính ra thì còn có các công việc liên quan đến quỹ, cổ phiếu, đầu tư mạo hiểm nữa, bất cứ khi nào rảnh rỗi thì sẽ ra ngoài vận động, quay về thì quét dọn, vệ sinh nhà cửa, xong rồi thì lại đọc một chút sách không biết tên (thật ra là xem không hiểu).
Với kiểu người chỉ xem chơi trò chơi trên tivi để thư giãn như cô, quả là anh không chịu nhàn rỗi một giây nào hết.
“Em xem tivi của em đi, nhìn anh làm gì.” Lâm Tuyết Hà đã quen với việc bị cô nhìn chằm chằm, cũng dần bớt bị làm phiền bởi ánh mắt của cô, duy trì được hiệu quả làm việc như bình thường.
Ôn Nhã đặt bát salad đã ăn xong lên bàn trà, duỗi người ra.
“Mệt quá đi.”
Người có thời gian ăn chơi càng dài ngược lại càng kêu to.
Mí mắt Lâm Tuyết Hà cũng không thèm nâng lên: “Vậy đi ngủ đi.”
“Còn sớm như vậy mà đã đi ngủ thì rất lãng phí thời gian.” Ôn Nhã nhìn thời gian, chưa muốn ngủ đâu.
Đôi khi Lâm Tuyết Hà cũng bị cuốn theo những quan điểm không hề logic một chút nào của cô, lúc nào cũng dành thời gian ra để than ngắn thở dài, ấy vậy mà còn không biết xấu hổ cảm thán là lãng phí thời gian.
“Nếu rảnh vậy thì lau dọn sân phơi đi.”
Ôn Nhã không có ý làm việc này: “Tối hôm trước em mới lau xong rồi mà.”
“Nó lại bám bụi nữa rồi.”
“…” Ôn Nhã ngã xuống, làm bộ mình là xác chết có thể nói: “Mệt lắm á.”
Lâm Tuyết Hà thở dài, tiếp tục gõ bàn phím thêm mười phút rồi buông laptop ra, kéo cô dậy khỏi sô pha: “Đi thôi, xuống lầu đi một vòng.”
“Ờm…” Ôn Nhã miễn cưỡng gỡ miếng dán cố định tóc mái trên đầu xuống, bị anh kéo xuống lầu.
Mỗi khi muốn tản bộ, những lợi thế của môi trường tốt mà mình đã từng lựa chọn đều được thể hiện ra hết.
Thảm thực vật của khu nhà rất tươi tốt, đèn đường xuyên qua tán cây, làm thế giới về khuya trở nên mờ ảo.
Đêm tháng chín là thời điểm có rất nhiều người đi dạo, cư dân trong khu kéo theo cả gia đình mình đi, có người dắt chó đi dạo, có người vừa đi vừa nói chuyện, có người chạy bộ, buổi tối thế này tạo nên cảm giác náo nhiệt nhưng lại bình yên đến lạ.
Dáng vẻ Ôn Nhã khi ở ngoài khác hoàn toàn so với lúc cô ở nhà, khi vừa đến nơi đông người, cô đổi dáng điệu lại ngay.
Sống lưng thẳng lên, cằm hơi hếch lên, là như vậy đấy.
“Anh Lâm, mẹ Tuyết Tình nấu món gì cho anh ăn thế?”
Ôn Nhã cũng biết chuyện phòng cũ của Lâm Tuyết Hà được anh cho người thân ở tạm, bao gồm việc tối nay anh không ăn cơm với cô là vì thím năm anh mời cơm. Người như Lâm Tuyết Hà rất cẩn thận khi làm bạn trai, những việc nên báo thì chắc chắn là anh sẽ không giấu.
“Gà hầm nấm, bột hấp thịt, sườn heo sốt dấm, khoai tây kho củ năng, củ sen chua cay…”
Lâm Tuyết Hà nói, bình tĩnh nhìn Ôn Nhã bên cạnh, quả nhiên cô đang lén lút nuốt nước miếng.
Cực kỳ hâm mộ.
Tối nay cô ăn nửa bát mì gà cay, cô không thể nếm được vị gì ngoài vị cay và hai quả cà chua không có hương vị cà chua.
“Canh cá sạo, thịt hun khói xào hành tây, canh bò nấu chua, dưa bát bảo…”
Ôn Nhã đẩy anh một cái, cực kỳ tuyệt vọng: “Đừng nói nữa, anh đừng nói nữa. Anh cố ý, anh không biết mình đang đối xử tàn nhẫn đối với một người ăn không đủ no như thế nào đâu.”
Lâm Tuyết Hà cười, nắm tay cô lần nữa: “Có ai cản trở không cho em ăn no à?”
“Anh chứ còn ai nữa đâu.”
“Cho dù em có ăn hết mấy thứ đó thì em cũng không đủ no mà.”
“Cái gì gọi là thứ đó… Này, anh Lâm, sao mình lại đi ra ngoài vậy, chúng ta đi một vòng quanh đây thôi, em mệt quá.” Ôn Nhã muốn quay về nhà rồi lại nằm tiếp.
Lâm Tuyết Hà nắm chặt tay cô, kiên định dẫn cô đi sang một con đường khác.
“Đi siêu thị mua chút đồ, tủ lạnh chỉ còn cà chua, đến trứng cũng không có.”
Ôn Nhã bỗng hiểu ra gì đó, cũng ngừng giãy giụa luôn: “… Ừm.”
“Nếu không nấu cơm thì dù gì cũng nên học cách mua đồ, chọn đồ.”
Ôn Nhã cúi đầu, đi theo bóng dáng anh.
Thật ra Lâm Tuyết Hà cũng rất mệt, nhưng cuối cùng anh lại vì mình uể oải mà ra ngoài và đi đến siêu thị một chuyến… So với những điều này, đối với cô mà nói, quả thật thì tình yêu này quá đỗi bình yên và thoải mái.
“Anh Lâm.”
“Ừm.”
“Anh dạy em nấu cơm đi, em sẽ chăm chỉ học.”
“Không cần.”
“Nhưng em muốn tranh đua mà!” Ôn Nhã thật lòng muốn thay đổi bản thân, muốn cố gắng vươn lên.
Lâm Tuyết Hà từ chối ngay: “Đừng tranh cãi nữa, việc nhà cần chia ra để hoàn thành, anh không thích đi mua đồ với rửa bát.”
“…”
Được rồi, được rồi, cô đã biết.
Thế giới này đẫm máu và tàn nhẫn đến nhường nào.
Lâm Tuyết Tình cần đến lớp, hầu hết thời gian chỉ có thím năm Lâm ở nhà một mình, bà ta vẫn có thể ở nhà trong mấy ngày đầu, nhưng sau một thời gian dài, bà ta không thể không thấy buồn chán.
Một mình ở nơi đất khách quê người, không có ai trò chuyện, thím năm Lâm cũng chỉ có thể đi dạo phố.
Tuy không giàu bằng nhà Lâm Tuyết Hà, nhưng nhờ vào sự chăm chỉ của chú năm Lâm, nhà Lâm Tuyết Tình cũng có thể xếp vào hàng khá giả, ăn, mặc, đi lại cũng đầy đủ.
Thím năm Lâm cũng không phải là người tiêu tiền như nước, nhưng dù sao thì bà ta cũng là phụ nữ mà, ham muốn mua sắm lắm chứ, ham muốn này vô cùng mãnh liệt, muốn khống chế ham muốn cũng giống như là cắt thịt đi vậy, rất đau. Hơn nữa, những người sống xung quanh bà ta đều là những phu nhân nhà giàu tiêu pha thoải mái, bà ta cũng thích những món xa xỉ phẩm giá trị hàng triệu tệ lắm chứ.
“Nếu bà thích thì có thể đeo thử.” Nữ nhân viên bán hàng nở nụ cười ngọt ngào, lấy một chiếc vòng phỉ thúy màu xanh lục đẹp đẽ ra rồi đẩy tới trước mặt bà ta.
Phỉ thúy là loại có khí chất tốt nhất, chiếc vòng tay màu xanh này trong suốt tinh tế, trông rất quý phái và trang nhã.
Thím năm Lâm chăm sóc và giữ gìn sắc vóc rất tốt, làn da vẫn bóng loáng, trắng nõn, đeo chiếc vòng tay vào càng khiến bà ta trông trẻ trung hơn.
Trên chiếc vòng này không ghi giá, thím năm Lâm yêu thích nên cứ vuốt ve mãi không nỡ buông, thầm định giá món đồ này trong lòng.
Nếu chỉ tầm năm con số thì bà ta sẽ cắn răng mà mua.
Bà ta tháo vòng tay xuống, đang muốn hỏi giá thì bỗng nhiên bắp chân có cảm giác trơn trượt lạ kỳ, giống như có thứ gì đó đang bò lên chân vậy!
Thím Lâm kêu lên một tiếng, phản xạ có điều kiện mà xoay người lại, giậm mạnh chân.
Nương theo tiếng kêu lên, đến tận khi bà ta phản ứng lại, chiếc vòng trong tay đã rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Thím năm Lâm nhìn đứa trẻ cao đến bắp chân mình, đứa bé đang ở ngay trước mặt bà ta, tầm mắt dừng lại ở cây kem trên tay thằng bé, sắc mặt chuyển từ trắng bệch sang xanh lét.
“Đây là con ai?!”
Tuy rằng đã cố gắng kiềm chế lắm rồi nhưng giọng của bà ta vẫn sắc bén vô cùng, khó mà kiểm soát được chất giọng này, và hiển nhiên là thanh âm này cũng đã đập vào màng nhĩ của mọi người.
Đứa trẻ con chơi khăm thành công không biết tính nghiêm trọng của sự việc, lè lưỡi ra làm mặt quỷ: “Lêu lêu, đồ nhát gan!”
Các mặt hàng trong cùng một cửa hàng cũng được phân chia đắt – rẻ, thím Lâm ở bên hông cửa hàng, còn ba mẹ đứa trẻ thì lại loanh quanh ở quầy hàng góc trái đằng trước.
Ba mẹ của đứa nhóc nghịch ngợm đến để mua ngọc bội cho con, xuất phát từ khả năng tài chính của gia đình, họ chỉ xem những nhãn hàng tầm bốn ngàn tệ, căn bản là không ngờ rằng, bản thân họ chỉ không chú ý đến nó trong chốc lát thôi mà tự dưng lại gặp phải rắc rối lớn đến vậy.
Không ai có thể nói ra được tên của người chịu trách nhiệm cho vụ tai nạn này.
Nói cách khác, không ai muốn gánh vác trách nhiệm này cả.
Chị gái ở quầy muốn khóc, nếu hai bên đều chạy trốn, vậy…
Mẹ đứa trẻ ôm con đi, mắng mỏ: “Con làm cái trò gì vậy hả, mau xin lỗi dì đi, nói xin lỗi mau lên.”
Thím Lâm thấy dáng vẻ nhẹ nhàng bâng quơ như muốn phủi sạch trách nhiệm của cô ta, tức đến nỗi tay bắt đầu run lên: “Cô xem con cô đã làm gì đi, bây giờ vòng tay đã bị vỡ…”
Sắc mặt mẹ đứa trẻ thay đổi, ánh mắt cũng quay ngoắt đi, đổi sang vẻ khinh thường: “Chị gái này, do chị không cầm chắc đồ nên bị rơi, còn muốn ăn vạ chúng tôi đấy à? Chị này buồn cười thật đấy nhỉ.”
“Mọi người hãy xem xem ai đúng ai sai, nếu như chị ta cầm chắc thì nó có thể rơi xuống đất hay sao? Đứa bé nhà tôi cao có một chút như vậy thôi…” Tầm mắt mẹ đứa bé đảo qua vết kem trên bắp chân bà: “Hơn nữa, chỉ là do lúc thằng bé đi ngang qua thì kem trong tay nó sơ ý quẹt một chút lên chân, chứ có phải là nó cố ý đâm vào chị ta đâu, người làm rơi đồ là chúng tôi hay gì?”
Trong suy nghĩ của người Trung Quốc, không thể trách tội trẻ con.
Cán cân nhanh chóng nghiêng hết về phía thằng nhóc nghịch ngợm, về phần trách nhiệm ấy à, hiển nhiên là phải rơi xuống đầu thím năm Lâm rồi.
Cãi cọ ầm ĩ khiến cho Kiều Mộc đang ra ngoài mua sắm để thư giãn phải cau mày lại, tâm trạng của cô ta càng trở nên tồi tệ hơn.
Nữ nhân viên bán hàng phụ trách chăm sóc cho cô ấy thận trọng hỏi: “Cô Kiều, hay là tôi đưa cô đến phòng riêng nhé?”
Kiều Mộc lắc đầu: “Thôi, để lần sau đi.”
Cô ta nói xong thì rời đi, ở bên kia, thím năm Lâm không biết nên làm thế nào, đành lấy điện thoại ra, chỉ đành phải cầu cứu cháu trai sống cùng thành phố H.
“Tuyết Hà à, thím gặp chút rắc rối rồi, cháu có thể tới đây một chuyến hay không…”
Bước chân đang định rời đi của Kiều Mộc chợt dừng lại, Tuyết Hà là Lâm Tuyết Hà kia ư?
Đây là một người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề, dung mạo đoan trang, mặc dù căng thẳng nhưng không quát tháo như những người phụ nữ khác, điều này cho thấy, bà ta là người có học thức.
Kiều Mộc đợi bà ta nói chuyện điện thoại xong, tiến lên chào hỏi xác nhận: “Xin hỏi, bác là người thân của Lâm Tuyết Hà ạ?”
Thím Lâm sững người một lúc khi nhìn thấy cô gái có khí chất này, dường như bà ta đã nắm được cọng rơm cứu mạng: “Cháu biết Tuyết Hà nhà bác à?” Khi rơi vào tình cảnh tứ cố vô thân này, cho dù người đó có là ai, chỉ cần có thể nói chuyện với bà ta thì bà ta sẽ không sợ hãi hay căng thẳng nữa.
Kiều Mộc cười: “Nếu bác nói Tuyết Hà là chính là anh Lâm lạnh lùng, phong độ thì đúng là có quen biết ạ.”
“Là Tuyết Hà, từ nhỏ nó đã như vậy rồi!”
Thím năm Lâm rất cảm kích về sự xuất hiện của cô ta, Kiều Mộc cũng rất hài lòng với sự trùng hợp này.
Xem ra, đây chính là ý trời, khi cô ta quyết định từ bỏ, quỹ đạo của số mệnh lại khiến họ giao nhau thêm một lần nữa.
Có lẽ, cô ta còn có thể thử lại thêm một lần nữa.
Bởi vì, cho dù nhìn thế nào, thì cô ta vẫn tốt hơn một cô gái bình thường như Ôn Nhã mà.
Đến khi Lâm Tuyết Hà đến, thím năm đã thiết lập nên một tình bạn sâu sắc với Kiều Mộc.
Nhờ sự hòa giải của một khách hàng lớn như Kiều Mộc, bên phía cửa hàng đã đồng ý sẽ sửa lại chiếc vòng hoàn toàn miễn phí cho bà ta, không tính thêm bất cứ khoản phí nào ngoại trừ giá của chiếc vòng.
Chỉ là giá cao hơn dự kiến, Kiều Mộc dùng thẻ bạch kim thì giảm xuống còn khoảng chừng sáu mươi ngàn tệ. Việc đã đến nước này rồi, thím năm Lâm chỉ đành khẽ cắn môi mà mua nó.
Lâm Tuyết Hà nhìn thấy Kiều Mộc thì anh cũng hơi kinh ngạc, nhưng cũng không để tâm, nhìn về phía thím Lâm: “Thím năm, sao rồi ạ?”
“Được rồi, nhờ có Kiều Mộc mà tổn thất của thím đã hạ xuống mức thấp nhất rồi.” Thím Lâm cười, đáy mắt vẫn có chút đau xót, bỏ ra nhiều tiền như vậy chỉ để mua một sản phẩm lỗi, bà ta xui xẻo thật đấy.
“Vậy là tốt rồi.” Lâm Tuyết Hà gật đầu chào hỏi với Kiều Mộc: “Cảm ơn.”
Kiều Mộc rụt rè cười rộ lên: “Nếu đã là thím của anh thì đương nhiên là em sẽ giúp chút chuyện nhỏ này, không cần khách sáo đâu anh.”
Ấn tượng của Lâm Tuyết Hà về cô ta không tốt, cho nên cảm ơn thì cảm ơn thôi, anh cũng không muốn kết thân với Kiều Mộc. Nếu vấn đề đã được giải quyết thì anh cũng nên đi rồi.
“Thím năm, thím muốn về cùng cháu hay là đi dạo thêm chút nữa?”
“Đi về, đi về.” Ví tiền của thím Lâm đã xẹp lép rồi, cũng không muốn đi dạo tiếp làm gì, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi xui xẻo kích động lòng người này mà thôi.
Kiều Mộc khống chế ham muốn mở miệng giữ người lại, giữ nguyên tư thế. Không thể sốt ruột, nó thật sự không đáng.
Tuy khoảng cách từ khu nhà họ Ôn tới nhà Lâm Tuyết Hà chỉ mất chừng năm phút đi bộ, nhưng cuối tuần này Ôn Nhã đã về nhà, bởi vì ba Ôn đột nhiên bày ra dáng vẻ “một khóc, hai nháo, ba thắt cổ”.
Lâm Tuyết Hà đứng ra giải quyết, đúng là một cuộc chiến.
Thím Lâm cảm thán: “Bằng lái bị tịch thu đúng là bất tiện thật.” Nhưng đứa trẻ này vẫn tuân thủ quy tắc, không lén tự lái xe.
Ngày thường cần ra ngoài thì luôn có Ôn Nhã, cũng không quá bất tiện. Huống chi, được trông thấy dáng vẻ lái xe cẩn thận và đong đầy sợ hãi của cô, anh cũng thấy rất thú vị.
Lâm Tuyết Hà cười khẽ: “Đã quen rồi, cũng không tệ lắm.”
Khi đi ngang qua một cửa hàng toả ra gương vị ngọt ngào, anh bèn kêu dừng lại.
Khi mới đến, tài xế taxi biết vị khách này rất hào phóng, bởi thế nên cũng không ngại đợi anh thêm vài phút, thím Lâm tò mò.
“Haagen-Dazs? Thím nhớ khi còn nhỏ cháu đâu thích ăn đồ ngọt.”
Lâm Tuyết Hà gật đầu, đẩy cửa xuống xe.
“Mua cho bạn gái, để cô ấy về nhà sớm một chút.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...