Bởi vì không gian xung quanh yên tĩnh, không ai làm phiền, mọi người lại vội về nhà nữa nên làm tăng ca thường có hiệu quả cao hơn.
Trong phòng làm việc chỉ còn một mình Ôn Nhã nhưng tất cả đèn đều được bật lên, xuyên qua từ lớp thuỷ tinh trong suốt, ánh sáng chiếu sáng cả nửa tầng lầu.
Nhìn vào màn hình máy tính trong thời gian dài khiến đôi mắt của Ôn Nhã hơi khô nhức, buộc lòng phải di chuyển tầm nhìn một lần để thư giãn sau mỗi hai mươi phút, thời gian cứ thế trôi qua từng giây từng phút, chẳng mấy chốc kim giờ đã chỉ đến số chín.
Ôn Nhã nhìn lượng công việc còn lại, chỉ cần làm thêm một chút nữa thôi là có thể hoàn thành tập tài liệu đang làm dang dở này rồi… Làm thêm một chút nữa vậy, cô đưa ra quyết định rất nhanh.
Viết tài liệu là chuyện vô cùng nhàm chán và rất dễ bị phân tâm. Sau khi gõ bàn phím lạch cà lạch cạch một tràng thật dài, Ôn Nhã vỗ vỗ vào đầu mình, ấn mạnh vào huyệt thái dương để xốc lại tinh thần.
“Chẳng phải em nói chín giờ sẽ về à?”
Một giọng nói bất thình lình vang đến từ phía trước, Ôn Nhã bị doạ đến nỗi suýt thì tim đã bay ra khỏi lồng ngực, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đang đứng ở cửa.
Trên người Lâm Tuyết Hà mang chút hơi men phảng phất, gương mặt trắng trẻo hơi phơn phớt đỏ, chưa đầy vài giây sau đã bước tới bên cạnh cô, kéo ghế của Kiều Mộc ra rồi ngồi xuống.
Ôn Nhã nghĩ lại mà vẫn còn sợ: “Anh Lâm à, có ngày doạ chết người ta đó.”
Cô nhìn thời gian: “Đã hơn chín giờ mười rồi, bây giờ anh mới qua đây thì có khi em đã về rồi ấy chứ.”
“Anh cũng hiểu đặc trưng của làm việc tăng ca mà.”
Vả lại, lúc tám giờ rưỡi anh đã tới dưới lầu rồi, đợi tỉnh rượu nên bây giờ mới đi lên.
Tiếng hít thở nặng nề bên tai, Lâm Tuyết Hà khép hờ đôi mắt, đặt khuỷu tay vào vị trí cách cánh tay cô chưa đến ba mươi centimet, cả cơ thể sáp lại rất gần cô, trái tim nhỏ bé vừa mới bình ổn của Ôn Nhã lại bắt đầu nhảy múa loạn xạ hết cả lên, hô hấp cũng trở nên khó khăn vô cùng.
Thứ bao trùm lấy cô, chính là hơi thở của Lâm Tuyết Hà.
Tuy chiếc bàn làm việc của Ôn Nhã tương đối lớn, nhưng hai người lớn cùng chen chúc nhau trên đó thì cũng khó mà tiến, mà lùi.
Cánh tay của Ôn Nhã đặt nguyên tại chỗ cũ, cô không dám nhúc nhích, dù chỉ là một chút.
Tuy ôm cũng ôm rồi mà hôn cũng hôn rồi, nhưng cô vẫn chưa quen ôm hôn anh lắm, chỉ mới lại gần thôi là đã đỏ mặt, tim đập nhanh, thở không ra hơi.
Anh Lâm đang cố ý quyến rũ người ta đây này, hòng rắp tâm phá hoại lòng hăng say làm việc của cô, thế này thì gay go thật đấy.
Ôn Nhã cố hết sức để giữ bình tĩnh, mười ngón tay run rẩy đang gõ trên bàn phím vô số chữ “bởi vậy mà”, đầu óc là một mảnh trống rỗng, không thể tổng kết mạch suy nghĩ được.
Lâm Tuyết Hà cũng không nhìn cô để cô lại gây thêm áp lực cho bản thân mình nữa, anh cúi đầu lấy điện thoại ra chơi.
“… Hay là anh ra ngồi ở phía đối diện đợi em trước đi? Em sắp làm xong rồi.” Cuối cùng, Ôn Nhã lấy hết can đảm đưa ra lời đề nghị, Lâm Tuyết Hà làm như không nghe thấy, vẫn ngồi im không động đậy.
Vì để có thể về nhà sớm một chút, Ôn Nhã chỉ đành hô lên một tiếng nữa: “Anh Lâm?”
“Không gian chừa lại cho em không đủ rộng à?”
Lâm Tuyết Hà xoay mặt qua, gương mặt ửng hồng khiến anh trông trẻ hơn đôi ba phần, chỉ là, đôi mắt kia vẫn giống hệt như lúc bình thường, sâu hun hút không thấy đáy.
Ôn Nhã nhìn anh chăm chú, Lâm Tuyết Hà không lảng tránh mà cũng nhìn lại cô như vậy.
Nửa phút sau, Ôn Nhã tiến lại gần gương mặt của Lâm Tuyết Hà, cẩn thận ngửi ngửi mùi trên người anh: “Anh đã uống bao nhiêu vậy?” Con mẹ nó, tám đến chín phần mười là say rồi!
Lâm Tuyết Hà đã hóng gió hơn nửa tiếng nên giờ đây trông anh có vẻ rất tỉnh táo: “Một chai rượu vang, tăng hai uống tiếp một chai rượu trắng.”
Một chai rượu trắng…
Ôn Nhã thấy khó hiểu: “Chẳng phải tối nay chỉ có hai anh em các anh đi tụ tập thôi à? Sao lại uống nhiều rượu vậy?”
“Chính bởi vì không phải bàn chuyện làm ăn nên mới uống nhiều rượu như vậy.” Lâm Tuyết Hà day mi tâm, người ngoài thì đừng hòng khiến anh phải “tiếp rượu” nhiều đến thế.
Nghĩ đến cái cảnh anh họ nhà mình khóc nước mắt nước mũi tèm lem là anh lại thấy đầu óc đau âm ỉ, lớn đến ngần này tuổi rồi mà còn khóc lóc như một đứa trẻ trâu mười mấy tuổi chỉ vì chuyện tình cảm, uống đến say gục xuống rồi mà vẫn còn lên cơn điên, kéo cũng không kéo nổi.
Nói vậy cũng có lý, Ôn Nhã gật đầu rồi đứng dậy.
“Đi đâu thế?”
“Rót cho anh cốc nước.”
Nghe vậy, Lâm Tuyết Hà cũng đứng lên theo, nhắm mắt theo đuôi cô đi vào khu pha trà.
Ôn Nhã lấy cốc dùng một lần đổ nước nóng vào, thử nhiệt độ một chút rồi đổ thêm nửa cốc nước lạnh, sau đó mới đưa cho Lâm Tuyết Hà ở phía sau.
“Cảm ơn em.” Lâm Tuyết Hà nhận lấy cốc nước, cụp mắt nhấp một ngụm.
Đúng là uống say thật rồi.
Ôn Nhã xoay mặt nhìn hình ảnh thân mật hắt trên tấm kính phía trước của mình và anh, không nhịn được mà nhoẻn miệng cười.
Anh Lâm uống say xong dính người thật đấy.
Biết đối phương đã say nên dù cho có bị nhìn chằm chằm thì gánh nặng trong lòng Ôn Nhã cũng nhẹ hơn rất nhiều, sau khi quay về phòng làm việc, mười ngón tay cô lướt như bay, câu từ cuộn trào, chỉ hai mươi phút đã hoàn thành xong tập tài liệu. Cô bắt đầu soát lại một lượt từ trên xuống dưới, sau một lượt không phát hiện ra vấn đề gì, đúng lúc đang định đóng file thì một ngón tay thon dài chỉ vào màn hình.
“Số liệu này sai rồi.”
Ôn Nhã sững người: “Ở đâu? Bảng số liệu này là do bộ phận kỹ thuật trực tiếp cung cấp sau khi đã đối chiếu kiểm tra đó, chắc là không sai đâu.” Hơn nữa, vừa nãy cô kéo xuống rất nhanh, anh chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện ra rồi sao…
“Sai rồi.” Ngón tay của Lâm Tuyết Hà đi chuyển lên dòng trên: “Điểm phần trăm tăng lên của các hạng mục đều nằm ở mức mười mấy điểm, cho nên điểm phần trăm tổng không thể dưới mười điểm được. Đây là lỗi sai cơ bản, đơn giản là do viết sai.”
“À.” Ôn Nhã kinh ngạc gật đầu, lòng sùng bái kính trọng chợt dâng trào.
Dù đây chỉ được coi là lỗi sai cơ bản, nhưng anh Lâm chỉ cần liếc mắt sơ qua một cái mà thôi, tốc độ đọc số liệu nhanh quá đi mất, vả lại, rõ ràng anh còn đang trong trạng thái say rượu nữa chứ.
Có thể thấy được phần nào khoảng cách chênh lệch giữa người với người.
Đợi Ôn Nhã sửa xong, Lâm Tuyết Hà đứng dậy: “Tan làm.”
Ôn Nhã tắt máy tính, xách túi tung tăng đi theo sau anh, lúc ra đến cửa, Lâm Tuyết Hà còn xoay người lại đóng cửa thay cô, nếu không phải tại độ dính người của anh của tối nay thì căn bản là không thể nhìn ra anh đã uống say thật rồi.
Sau khi lên xe, Ôn Nhã nghĩ đến câu “rượu vào lời ra”, trong lòng cũng nổi lên ý tưởng không đứng đắn, thế là không nhịn được cứ nhìn nhìn Lâm Tuyết Hà đang ngồi ngay ngắn bên cạnh mình.
Đến dây an toàn cũng biết thắt lại kỹ càng, sao lại có người say kiểu này thế nhỉ?
“Anh Lâm, em hỏi anh một câu nhé.”
Vẻ mặt của Lâm Tuyết Hà vẫn như bình thường: “Hỏi đi.”
Ôn Nhã cẩn thận lái xe, lòng đầy mong đợi mà xoa xoa tay: “Sao anh lại thích em thế?”
Anh Lâm thích cô thì chắc là do cô có một số ưu điểm mà bản thân cô không biết nhỉ.
Lâm Tuyết Hà tựa như đang nghiền ngẫm, hồi lâu mà vẫn chưa trả lời, đến lúc lòng Ôn Nhã ngứa ngáy hết chịu nổi, định hỏi một lần nữa thì ánh đèn đường sáng mờ ảo xuyên qua cửa xe, đổ bóng trên người Lâm Tuyết Hà khiến anh chìm vào vùng mà ánh sáng và tối giao thoa, biểu cảm của anh cũng trở nên mơ hồ.
“Do em tốt số.”
Rượu vào lời ra là giả, chắc chắn là giả rồi.
Ôn Nhã giao tập tài liệu dày cộp cho bộ phận kỹ thuật để anh Trần tiến hành kiểm tra đối chiếu một lần nữa, lúc đặt tài liệu xuống thì hai người chạm mắt nhau, đối phương bị dọa hết hồn.
“Tiểu Ôn, tôi… không chọc cô ở đâu hết phải không?”
Ôn Nhã nặn ra nụ cười, sải bước trên đôi giày cao gót lộc cộc lộc cộc rời đi.
Chỉ riêng biểu hiện của Lâm Tuyết Hà tối qua thôi cũng đã đủ để cô bực mình hết một năm rồi!
Đương nhiên, người đang bực mình không chỉ có mỗi mình cô, mà còn cả sếp lớn – người đến tận chiều mới đi làm nữa.
Bởi vì Ôn Nhã đang từ tươi cười chuyển sang âm u, sa sầm, sếp lớn nhìn thấy cô là lại bắt đầu dâng trào lòng đồng đồng cảm, lập tức gọi người vào tâm sự một tràng về cuộc sống, về lý tưởng, rồi lại chuyển sang Lâm Tuyết Hà.
“Ôn Nhã, hôm qua anh đã thấu hiểu sâu sắc quá trình chung sống giữa em và Lâm Tuyết Hà rồi, đúng là khổ cho em quá.”
Con mẹ nó, uổng phí cả ngày hôm qua anh ấy dốc hết ruột gan với cái đồ máu lạnh đó, không ngờ cái tên rác rưởi ấy lại gọi taxi lôi anh ấy đến chỗ mụ cọp cái kia, hại anh ấy mới sáng ngày ra đã phải quỳ gối chà sạch sàn nhà bị mình làm bẩn tối qua, đã bị mắng cả một buổi sáng là đồ thần kinh thì chớ, lại còn suýt bị hắt canh giải rượu lên đầy người nữa.
Lâm Tuyết Hà không phải người nữa rồi!
Ôn Nhã cười hơ hơ, cô vô cùng đồng tình.
“Em đưa… em kêu Kiều Mộc gọi điện thoại cho nó, bảo nó qua đây một chuyến, anh buộc phải nói chuyện hẳn hoi với nó mới được, phải để cho nó nhận ra sai lầm của mình.”
Mắt thấy sếp lớn ăn nói ngay thẳng, lời lẽ chính đáng, Ôn Nhã: “…” Cô giận thì đúng là giận thật, nhưng dù sao thì cô cũng không bị ngốc, đây rõ ràng là lấy cô ra làm cái cớ để nói thôi.
Vì đang giận dỗi với Lâm Tuyết Hà nên Ôn Nhã không muốn liên lạc với anh, thế là cũng chẳng ngại đưa cho Kiều Mộc cơ hội này, chỉ là, trên đời có rất nhiều chuyện mà người ta không thể ngờ đến, ví dụ như, khi cô truyền đạt lại ý của sếp lớn, ấy thế mà Kiều Mộc lại từ chối.
“Chị Ôn Nhã, em thật sự không biết em nên trao đổi với anh ấy như thế nào đâu, chị có thể giúp em gọi cuộc điện thoại này được không?”
Ôn Nhã: “…” Bây giờ cô bắt đầu thấy rất tò mò rồi, rốt cuộc là trong cùng một ngày, đồng chí Lâm Tuyết Hà đã làm ra những chuyện gì mà khiến người người căm phẫn cỡ này vậy?
“Anh ấy nói gì em à?”
Kiều Mộc gượng cười: “Không có, chỉ là em không biết nên đối đáp thế nào thôi.” Không có phong độ, tính cách siêu tồi tệ, cô ta đã không muốn mặt nóng áp mông lạnh [*] với người ta nữa rồi.
[*] Nguyên văn là 热脸贴冷屁股 ám chỉ việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững. Nhiệt tình không được đáp lại, khiến người ta cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh.
Lưu Vân ngẩng đầu nói chen vào: “Hai đứa không thể nể mặt người ta trông đẹp trai mà tha thứ cho người ta à? Bảo hai đứa gọi điện thoại cho người đẹp trai như vậy mà còn không vừa ý nữa sao… Nếu không phải chị sớm đã có lão chồng nhà chị thì, ôi, hô hô.”
Đây chính là một tên phản động cách mạng, lúc nào cũng phát cơm chó cho người khác.
Khi ánh mắt của Kiều Mộc và Ôn Nhã giao nhau, lần đầu tiên, giữa hai người họ đạt đến một sự thống nhất chung như thế.
Kiều Mộc không chịu làm thì Ôn Nhã đành tự làm thôi.
“Anh Lâm, chủ tịch mời anh đến công ty chúng em một chuyến.”
Lâm Tuyết Hà thu dọn tài liệu trên bàn: “Anh ấy còn chuyện gì nữa.”
“Anh ấy muốn đàm đạo về lý tưởng và đời người với anh.”
“Tuy trong đời người không thể tránh khỏi những lúc giao thoa và đan xen vào nhau, nhưng lý tưởng của anh và anh ấy chẳng có bất kỳ một điểm trùng lặp nào cả, không có gì đáng để đàm đạo hết.”
Ôn Nhã nghe hiểu chứ, ý là đang ghét bỏ người ta thì có.
“Tối nay cùng nhau ăn cơm nhé, bây giờ anh phải đi họp, cúp máy trước đây.”
Ai muốn ăn cơm với anh chứ.
Ôn Nhã bĩu môi, cô còn phải tăng ca phấn đấu làm việc đây này.
Kiều Mộc thấy Ôn Nhã chỉ nói vỏn vẹn được mỗi hai câu như thế, rồi sau đó, đến cả chữ “được” cũng không có cơ hội nói ra, thế là tâm trí cô ta lại càng gia tăng sự bất mãn đối với Lâm Tuyết Hà, như thể là đang tự an ủi hòng tự tê liệt chính mình, hãy mau chóng quên tình cảm này đi.
Nhưng suy cho cùng, cô gái nhỏ chưa kết hôn thì sao có ánh mắt lõi đời như người phụ nữ đã có gia đình được, Lưu Vân vừa nhìn thấy biểu cảm bĩu môi lúc gọi điện thoại của Ôn Nhã là biết, chắc chắn giọng điệu của người trong điện thoại không phải là kiểu xa cách vô nhân tính giống như trong tưởng tượng.
Trò mèo.
Nhưng Ôn Nhã và anh Lâm, hai người cô nam quả nữ lúc nào cũng ở riêng với nhau, kể cả có ma sát rồi toé ra gì gì đó thì cũng chẳng có gì là lạ.
Lưu Vân đã hiểu ra mọi thứ rất nhanh chóng, chị ấy thầm nhớ kỹ trong lòng. Nếu đúng là vậy thì phải bắt Ôn Nhã bao trọn trà sữa gói cho cả nửa cuối năm mới được.
Chí khí của Ôn Nhã chỉ ở trong lòng mà thôi, chứ sau khi tan làm thì cô vẫn ngoan ngoãn lái xe đi đón Lâm Tuyết Hà, dưới sự chỉ đường của đối phương, hai người cùng đến nhà hàng dược thiện nằm cách con phố thương mại không xa.
Nhà hàng dược thiện này chú trọng đến việc thanh nhiệt hạ hoả, bài trừ mẩn ngứa, hút ẩm, hiệu quả của dược liệu thế nào thì chưa bàn đến, nhưng mùi vị cũng không tệ, mùi thuốc bắc hoà trộn vào nhau không nồng cũng không nhạt, rất độc đáo.
Đây không phải là lần đầu tiên Ôn Nhã đến đây, ngày trước cô bị mọc một cục mụn to đùng bóng nhẫy ở mép, khi ấy Lâm Tuyết Hà đã đưa cô đến đây một lần rồi.
Bàn về sự hiểu biết của Lâm Tuyết Hà đối với các món ăn ở thành phố H, thì phải nói là anh còn giống người địa phương hơn cả Ôn Nhã.
“Cứ mặc kệ anh ấy như vậy liệu có ổn thật không?”
“Anh ấy mà hỏi đến thì em cứ kéo dài thời gian, nói chung, qua vài ngày nữa là anh ấy sẽ tỉnh táo lại thôi.”
Ôn Nhã gật đầu, có câu nói này của anh, cảm giác không làm tròn nhiệm vụ trong công việc, “miệng vâng tay không làm” đã tan biến hoàn toàn, cô vui vẻ gắp váng đậu trong món váng đậu đương quy lên ăn, Lâm Tuyết Hà múc canh mướp đắng kim ngân hoa đẩy đến trước mặt cô.
“Có phải cuối tuần này nên quét dọn nhà mới một chút trước không?”
“Ừm.”
Ôn Nhã cầm thìa húp một ngụm canh giải nhiệt, sau đó xị mặt ra không muốn húp ngụm thứ hai nữa: “Thứ ba dọn vào ở thì mới đem chăn đệm vào đúng không?”
“Không cần để ý quá, cuối tuần chuẩn bị xong xuôi trước, tối thứ ba về ở luôn.”
“Không chọn giờ à?”
“Không chọn.”
Ôn Nhã khó hiểu: “Thế tại sao lại cứ phải chọn đúng ngay ngày hôm ấy, chọn cuối tuần luôn là được rồi mà.”
“Ngày lành hoàng đạo, góp thêm náo nhiệt.”
“…”
Lâm Tuyết Hà không hiểu sự đau khổ của cô, anh lại múc thêm nửa muôi canh mướp đắng vào bát cô: “Uống hết đi.”
Còn gì đau thương hơn nỗi đau này?
Làm thêm một thìa canh mướp đắng nữa nào.
Nhà họ Ôn.
Ba Ôn rửa bát xong thì quay lại bên cạnh bà vợ đang cắn hạt dưa, ông lấy túi hạt dưa lớn bà đặt trên gối: “Đừng ăn nữa, bị nóng trong đấy.”
“Ăn chút hạt dưa thì đã sao.” Mẹ Ôn đứng dậy giật lại túi hạt dưa trong tay ông thì mới chịu thôi, bà uể oải dựa vào ghế sô pha vừa xem tivi vừa cắn: “Ông nhìn phim đang chiếu này, Bồ Đào và Húc Phượng đã yêu nhau rồi.”
Ba Ôn liếc một cái: “Haiz, cái gì vậy chứ, người ta nào có phải bồ đào tinh bình thường đâu, theo lẽ thường, chắc chắn con bé này có lai lịch không tầm thường.”
“Chẳng phải đó là con gái Hoa Thần đấy sao, từ tập một đã nói đến rồi mà, ông đắc ý linh tinh cái gì chứ.”
“Thế không phải tại bà nói người ta là bồ đào sao…”
“Thì tôi cũng chỉ nói thế thôi, ông nói bừa theo tôi làm…” Chưa dứt lời, điện thoại đã reo lên, mẹ Ôn tìm thấy điện thoại trong góc ghế sô pha rồi nghe máy: “Ôi chị Lý à, em ăn rồi, bây giờ ra công viên á? Em đang xem phim, ầy, chị đừng nói vậy, cũng hay phết đó… Thôi được rồi, em sẽ đến.”
Mẹ Ôn nghe điện thoại xong thì đứng dậy vội vã đi ra ngoài.
Ba Ôn gào lên: “Bà đi đâu đấy?”
“Công viên, chị Lý nói có chuyện hay, bảo tôi mau qua đó một chuyến.” Mẹ Ôn vừa xỏ giày vừa trả lời ông: “Tôi đi xem thử, một lát nữa sẽ về.”
Bà ấy đi rồi thì càng tốt, ba Ôn lập tức chuyển sang kênh khoa học giáo dục, tiến vào thế giới của động vật.
Xem một đám động vật biến thành thần tiên rồi yêu với đương thì có gì hay ho cơ chứ, còn chẳng thú vị bằng xem động vật thật săn mồi và chạy thoát thân đây này.
Công viên nằm cách khu nhà không xa, mẹ Ôn đi bộ bảy, tám phút gì đấy là đến nơi, ở cổng quảng trường, chị Lý vẫy tay về phía bà, còn chưa đợi bà đi vào đã đi ra đón: “Em à, đúng là lần này có chuyện hay rồi đây.”
Mẹ Ôn cười: “Có liên quan đến em à? Em thì có chuyện hay gì cơ chứ?”
Chị Lý khẽ huých bà một cái: “Em đoán đi.”
“Ôi trời, làm sao mà em đoán ra được.”
Chị Lý nhìn về một phía khác của công viên, miệng lải nhải: “Kia, chuyện ở đằng kia kìa.”
Bà ấy cười hăm hở, mẹ Ôn nhìn về phía góc đó, ngẫm nghĩ vài giây xong mới vỗ đầu mình một cái, ôi giời ạ, bà quên béng đi mất chuyện này rồi.
Cách đây ít lâu, bà đã chạy theo trào lưu để lại một bản “sơ yếu lý lịch” của Ôn Nhã ở chỗ góc xem mắt, nhưng bà không dán ảnh lên mà chỉ điền đại khái về chiều cao, cân nặng, ngoại hình, học lực và cả hoàn cảnh gia đình thôi. Có thể là vì không có ảnh nên không đủ thành ý, hoặc cũng có thể là vì gia đình bình thường không có sức hấp dẫn, nên mẹ Ôn không nhận được bất kỳ một cuộc gọi nào cả, hai ngày đầu bà lượn lờ quanh đấy mà chẳng thấy ai đến bắt chuyện, sau này lại phát hiện ra Ôn Nhã đã có đối tượng nên cũng quên mất chuyện này.
“Em nhớ ra rồi, sao thế chị?”
Vẻ mặt của chí Lý vô cùng mờ ám: “Vừa nãy có người nhìn trúng Ôn Nhã nhà em đấy!”
Mẹ Ôn nghĩ bụng, thế này không hay lắm, vội nói: “Không cần đâu, không cần đâu, Ôn Nhã đã tìm được rồi, nếu không phải em đã quên béng đi cái chuyện này thì chắc chắn mấy ngày nay đã qua đây xé đi rồi.”
“Ô hay, mới có mấy ngày mà đã tìm được rồi á?” Chị Lý không đồng tình cho lắm: “Có khi là đang qua loa lấy lệ với em ấy chứ, bọn trẻ ngày nay ấy, đứa nào đứa nấy cũng lắm chiêu trò bịp bợm hết, em phải xác nhận rõ ràng, đừng để bị lừa.”
“Hơn nữa, chị thấy cặp mẹ con kia cũng được lắm, người vẫn còn ở đó đấy, mau đi với chị qua đó nói chuyện coi sao, có khi lại nên chuyện cũng nên.”
Mẹ Ôn bị bà ấy đẩy đi, bấy giờ không thể thoát ra được.
Hai mẹ con trong lời của chị Lý vẫn còn ở đó thật, trong tay bà mẹ kia còn cầm một quyển sổ nhỏ đang ghi số điện thoại, thậm chí còn đánh số thứ tự một, hai, ba, bốn, năm nữa chứ. Dáng người cậu con trai không cao lắm, nhưng có vẻ khá sáng sủa, làn da rất trắng.
Chị Lý rất nhiệt tình chào hỏi: “Mẹ Châu Kỳ à, đây là mẹ Ôn Nhã, chẳng phải bà vừa nhắc đến con gái nhà bà ấy trông cũng không tệ à, bây giờ bà ấy đến rồi này, hai người nói chuyện đi nhé?”
Ánh mắt đánh giá của mẹ Châu quét qua khiến mẹ Ôn cảm thấy mình chẳng khác gì cây cải thảo để mặc người ta chọn lựa ngoài chợ, không thoải mái một chút nào cả.
Mẹ Châu nhìn một lúc lâu sau mới cười: “Chị chính là mẹ Ôn Nhã à, tôi vừa nhìn thấy rồi, cảm thấy đứa bé nhà chị cũng ổn, tuy lương không cao nhưng khá chín chắn, chúng tôi cũng không trông mong gì vào việc đàng gái có thể kiếm tiền, tiền thì nhà tôi có rồi, chỉ cần nó có thể chăm lo cho gia đình là được thôi.”
Lời này rất chối tai, đây là lần đầu tiên gặp mặt, mắc mớ gì phải ăn nói phân cao đọ thấp như vậy cơ chứ?
Tính tình mẹ Ôn cũng chẳng vừa, đốp chát lại ngay: “Có tiền hay không thì có nghĩa lý gì, chăm sóc gia đình cũng không thể để cho một người lo liệu hết, hơn nữa, con gái tôi đã tìm được đối tượng rồi, cho nên không cần phải ở đây lựa tới chọn lui nữa đâu, xin lỗi nhé.”
Mẹ Châu môi mỏng quẹt, chỉ nhìn tướng mặt thôi cũng biết không phải người dễ chung sống, cũng nói lại: “Ô kìa, chỉ có cái loại không có tài cán, không tìm được người tốt thì mới nói là tiền bạc không quan trọng thôi, lại còn dám nói ra khỏi miệng cơ đấy, đúng là mắc cười ghê.”
Bảy giờ tối, góc xem mắt ở công viên vô cùng náo nhiệt, tấp nập người ra người vào.
Hai mươi phút sau, Ôn Nhã nhận được điện thoại của ba Ôn, ông nói là mẹ Ôn đang đánh nhau với người ta ở công viên.
Tình thế vô cùng cấp bách, đã phát triển đến mức hai bên giật tóc nhau, không ai kéo ra nổi nữa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...