Một đám mây trắng, hai đám mây trắng, ba đám mây trắng.
Một chiếc máy bay, hai chiếc máy bay, ba chiếc máy bay.
Một tòa nhà, hai tòa nhà, ba tòa nhà.
Ôn Nhã nghiêm túc đếm tới đếm lui, lúc đếm còn không nhịn được mà che mặt lại rồi bật cười.
Thưa quý ông và quý bà, cô không khách sáo khi nhận một anh Lâm Tuyết Hà như vậy đâu!
Cô đọc lời thoại trong thinh lặng xong, thì lại vùi mặt vào cánh tay mà phụt cười. Mấy ngày nay nằm mơ đều cười đến nỗi tự tỉnh, cô thật sự không thể khống chế được mà gửi mấy…
“Điên rồi, điên rồi.” Lưu Vân ném tài liệu vừa được gửi đến các bộ phận để ký trước mặt cô: “Đừng cười nữa, nộp đi!”
Ôn Nhã vừa cười vừa ôm tài liệu đi, Kiều Mộc và Lưu Vân nhìn nhau, Kiều Mộc khó hiểu: “Chị Lưu Văn, chị Ôn Nhã bị làm sao vậy?”
“Chị nghi con bé ấy trúng năm triệu.” Lưu Vân trầm tư: “Ngoại trừ điều này ra thì chị không thể nghĩ ra lý do nào khác khiến con bé vui nhiều ngày như thế.”
Tâm trạng Ôn Nhã quá tốt, tốt đến mức sếp lớn cũng cảm thấy hơi sờ sợ.
Anh ấy cầm cốc cà phê ở góc bàn mà nhấp một ngụm, không đậm cũng không nhạt, mùi thơm thoang thoảng vừa miệng, phát huy tốt hơn bình thường một chút, lại xem thái độ làm việc của cô, tích cực hướng về phía trước, tinh thần phấn chấn, hứng khởi, tinh thần tốt giống y như là mới ra trường, dù đã phải trải qua đủ mọi loại tàn phá trong mấy năm ở ngoài xã hội, thật không thể tưởng tượng được, quả thật là không đúng một chút nào cả.
“Mau ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện với nhau vài câu cái đã.”
Là một lãnh đạo dịu dàng, biết quan tâm, hiểu cặn kẽ những bất thường của cấp dưới là điều vô cùng cần thiết.
Ôn Nhã cũng không rõ lý do, nhưng vẫn ngồi xuống ghế đối diện anh ấy.
Sếp lớn đan mười ngón tay vào nhau, mang theo vẻ mặt giả cười mà hỏi: “Thời gian em đến công ty cũng không quá ngắn, bây giờ thì đã thích ứng được hết rồi nhỉ?”
“Vâng, đều khá tốt, công tác thuận lợi, ở cạnh đồng nghiệp rất vui vẻ.”
“Ừm… vậy thì trên phương diện sinh hoạt, em không có khó khăn gì chứ? Nếu có khó khăn thì em cũng có thể nói, công ty sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức.”
Ôn Nhã nghe vậy thì hơi ưỡn ngực: “Cảm ơn chủ tịch quan tâm, mọi việc đều tốt hết.”
Ôn Nhã cô đây, nay đã khác xưa.
Sếp lớn vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, thư ký nhỏ khác thường như vậy, chắc chắn có vấn đề ở đâu đó!
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi… Đúng rồi, thời gian này Tuyết Hà có làm phiền em không?”
Phụt…
Ôn Nhã vừa nghe đến tên Lâm Tuyết Hà thì không nhịn được, tự dưng cô lại bật cười ngay tại chỗ, sếp lớn ngơ ngác, chuyện gì đã xảy ra vậy, sao lại có liên quan đến em họ mình rồi?
Sau khi mất bình tĩnh tầm ba giây, Ôn Nhã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, đoan trang mỉm cười, không để lộ răng của mình: “Xin lỗi… Anh Lâm đã đi Nhật công tác mười ngày nay rồi, phải ở đó chừng một tháng mới quay về.”
Bing boong!
Sếp lớn bừng tỉnh và hiểu ra, sao anh ấy lại không nghĩ tới chuyện này nhỉ, tạm thời thoát khỏi tay “ma vương” cũng là chuyện đáng để người ta vui vẻ đến mức nhảy cẫng lên đó! Hiểu rồi, có thể hiểu thông suốt hết rồi!
Anh ấy nghĩ đến đây thì gật gật đầu với Ôn Nhã: “Vậy thời gian này tranh thủ tan làm sớm một chút rồi đi chơi đi.”
Cái gì với cái gì cơ? Ôn Nhã nhìn mà thấy khó hiểu trước thái độ này của anh ấy, gật đầu một cái, thấy anh ấy không có phản ứng gì thì đành đứng dậy rời đi.
Sếp lớn bưng cốc cà phê lên rồi uống một ngụm, bùi ngùi thở dài: Haiz, thư ký bé nhỏ đáng yêu biết bao, chỉ vì không cần phải hầu hạ cái con người rời đi kia một thời gian thôi mà vui mừng cỡ đó luôn ấy, bao nhiêu là vui sướng đều lộ hết qua nét mặt đó rồi…
Anh ấy uống cà phê xong, bèn lấy tài liệu Lưu Vân mới đưa tới hồi sáng qua, tính lật ra xem, ánh mắt chợt “va vào” điện thoại ở góc bàn, thế là anh ấy thò tay qua lấy, gọi một cuộc điện thoại.
Khi Lâm Tuyết Hà nhận được điện thoại, anh đang sứt đầu mẻ trán bởi đống tài liệu chồng chất như núi, giọng nói hơi nặng nề do nôn nóng: “Chuyện gì?”
Sếp lớn thở dài, lắc lắc cái đầu đang đau kịch liệt: “Tuyết Hà à, cái tính tình khó chịu này của em ấy, em nên sửa nó đi nhé, em có biết, vì tạm thời em không thể xuất hiện ở cùng một không gian mà cô gái của chúng ta đã vui vẻ vài ngày không?”
“… Thật là lung tung rối loạn.”
“Còn lung tung rối loạn nữa á, em cần ngẫm lại nửa đời đầu thất bại của mình đi, bình thường em đối nhân xử thế lạnh lùng, vô tình, vô cớ gây rối cỡ nào, mà bây giờ em mới đi một cái thôi là tự nhiên người ta thấy vui vẻ vậy hả?”
“… Ai?”
Sếp lớn vẫn rất kiên trì nói tiếp: “Không tiện để lộ tên họ cụ thể!”
Lâm Tuyết Hà hơi nhức nhức đầu, não bộ vẫn đang bị số liệu xâm chiếm: “Em biết rồi, nếu anh chủ động gọi điện thoại tới đây, vậy anh hãy nói giúp em với người không tiện để lộ tên họ đột nhiên vui vẻ kia.”
Sếp lớn bị chặn họng quá nhanh, có “nghĩa khí” lắm nên mới lặng lẽ thắp một ngọn nến giùm cho Ôn Nhã.
Đừng trách anh ấy nhé, cuối năm anh ấy sẽ cho cô thêm một nghìn tệ!
“Nói gì vậy?”
“Bảo cô ấy phải luôn giữ khoảng cách với người nào đó, đừng có vui quá.”
Sếp lớn – người luôn giải mã được bí ẩn, mà tự nhiên bây giờ lại không thể giải được câu nói mà đối phương tiện thể trả lời cho mình nghe, bởi vậy mà thấy tò mò ngay và luôn: “Người nào đó là ai thế?”
Lâm Tuyết Hà cười: “Không tiện tiết lộ.”
Đối mặt với quần chúng lúc nào cũng cố gắng hóng chuyện, Lâm Tuyết Hà cũng không thèm tỏ lòng nhân từ hay nương tay.
Sếp lớn: “…”
Tại sao Lâm Tuyết Hà lại khốn nạn vậy nhỉ, không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Nhưng mà, chẳng lẽ, với trí thông minh này mà anh ấy lại không thể “tra” ra được ý nghĩa ẩn giấu đằng sau những lời này hay sao?
Sếp lớn nhẹ nhàng cười, cầm lấy tài liệu và bắt đầu phê duyệt, anh ấy có rất nhiều cơ hội, có thể từ từ tìm hiểu sau.
Chỉ cần Đoàn Minh An không đi công tác, hai người ở chung công ty nên không thể tránh khỏi việc phải đụng mặt nhau.
Ôn Nhã đã được Lâm Tuyết Hà chữa lành thì sẽ không xấu hổ, Đoàn Minh Anh là tinh anh xã hội, dù có xấu hổ thì cũng sẽ không để người ta nhìn ra là mình đang xấu hổ, hai người gặp mặt thì chào hỏi, cực kỳ tự nhiên.
“Hôm nay sếp Đoàn rót hết nửa cốc cà phê rồi.”
“Thật ra anh không thích uống cà phê.”
Ôn Nhã cười, hai phần ba cốc là trà sữa đóng gói: “Vậy là thay đổi khẩu vị à?”
“Có thể nói là vậy.” Đoàn Minh An gật đầu, vươn tay ra với cô: “Mời anh uống một gói đi.”
Dưới ánh mắt không thể tin nổi của Lưu Vân, Ôn Nhã “hào phòng” lấy một gói từ trong hộp ra, đưa qua: “Thử xem nhé?”
Đoàn Minh An nhận lấy, nhanh nhẹn xé mở túi đóng gói, đổ bột vào cốc.
“Người chị em à, đó là do chị mua mà!” Lưu Vân đè bả vai Ôn Nhã, nghiến răng nghiến lợi ở bên tai cô: “Chị cho phép em chia tài sản của mình cho loại cặn bã này à?”
Ôn Nhã cười hì hì: “Người chị em à, phải có sự đồng cảm chứ.”
Sự đồng cảm.
Ba chữ này cứ loanh quanh mãi trong đầu Đoàn Minh An, cuối cùng, tự nhiên lại mắc kẹt trong đầu anh ấy luôn, không cách nào dứt ra được.
Anh ấy nâng cốc lên: “Nói đúng lắm, đồng chí Lưu Vân à, cô cũng thông cảm cho tôi chút đi.”
Có lẽ là vẻ mặt của anh ấy trông quá buồn bã, Lưu Vân bèn suy nghĩ một lát, lại lấy thêm hai gói trong hộp rồi đưa thêm cho anh ấy: “Double!”
Đoàn Minh An lại cười khổ, sau đó nhìn theo hướng mà hai cô gái rời đi.
Anh ấy tự làm tự chịu, còn có thể trách ai bây giờ?
Thời tiết chính thức bước vào thời kỳ nóng nhất, chỉ còn hai mươi ngày nữa thôi là sẽ bước lại gần mùa thu vàng rực rỡ với làn gió se se lạnh.
Ngày ngày Ôn Nhã đều nóng đến lè lưỡi, có một ngày, khi cô quay về phòng trọ nhỏ của mình, cô phát hiện ra cây kẹo ở đầu giường đã chảy ra một chút nhưng cây xương rồng thì vẫn rất tươi tốt.
Cây cảnh ở sân thượng lại chết thêm mấy chậu nữa, khiến cô buồn lòng vô cùng.
Theo tình hình phát triển như hiện nay, có vẻ hai nghìn tệ là không đủ để bồi thường rồi.
Nhưng thời gian Lâm Tuyết Hà quay về lại ngày một gần hơn, Ôn Nhã tính toán, khi anh đi công tác về thì cỡ nửa tháng sau anh sẽ dọn đến đây. Đến lúc đó, lầu trên lầu dưới, cận thủy lâu đài [*], cỏ gần hang…
[*] Cận thủy lâu đài: Chỉ lâu đài ở gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để chỉ với việc ở dần thì được ưu tiên.
Cười đến tỉnh luôn.
“Chị đã về rồi à?”
Mai Mộng Mộng mặc một chiếc áo hai dây như bươm bướm ra chào đón cô: “Để em nói cho chị biết, bạn trai em đến rồi ~”
Còn chưa đợi Ôn Nhã nói thêm chút gì đó, một giọng nam vang lên từ phía sau, người đàn ông cởi trần, không hề khách sáo mà giơ tay về phía cô: “Chào.”
Ôn Nhã nhìn cảnh này, thậm chí, cô đã bắt đầu hoài nghi mình không trả tiền thuê nhà, cũng không phải là đang thuê chung nhà, mà mình đang ở nhờ.
Cô xấu hổ nên cũng chỉ biết gật gật đầu, mang dép lê của mình vào rồi vọt nhanh vào phòng ngủ.
Hãy chờ đấy, người trông giống như không có bạn trai la cô đây, đợi anh Lâm của cô trở về thì cô sẽ nghiền nát thanh niên với thân thể điêu long họa phượng kia trong vòng một nốt nhạc!
Háo hức đợi chờ, trông trăng đợi sao, thay vào đó, thời gian Lâm Tuyết Hà về nước như trôi qua chậm hơn.
Ôn Nhã có tinh thần phấn khởi cũng dần héo mòn.
Bông hoa thoi thóp trong sa mạc: [Hình ảnh]
Mr. Không Chọc Nổi: Lại mất thêm một chậu nữa
Bông hoa thoi thóp trong sa mạc:!
Bông hoa thoi thóp trong sa mạc: Sao hôm nay trả lời nhanh vậy
Mr. Không Chọc Nổi: Cô nhìn giờ thử đi
Ôn Nhã nhìn giờ một chút, hai mươi ba giờ hai mươi chín phút, bên Nhật đã qua không giờ rồi.
Ngoài cửa sổ, trăng lơ lửng trên cao, màn đêm xanh thẫm.
Bông hoa thoi thóp trong sa mạc: Anh Lâm, tôi muốn hỏi anh một câu
Mr. Không Chọc Nổi: Hỏi đi
Bông hoa thoi thóp trong sa mạc: Anh có bị mệt chết hay không
Lâm Tuyết Hà: “…”
Mr. Không Chọc Nổi: Miệng chó không phun được ngà voi [*]
[*] Miệng chó không phun được ngà voi: Kẻ xấu không thể nói ra lời tử tế.
Bông hoa thoi thóp trong sa mạc: Tại sao hôm nay tôi lại gửi hình ảnh cho anh muộn l vậy nhỉ
Mr. Không Chọc Nổi: Bởi vì có gửi sớm thì tôi cũng không trả lời được
Bông hoa thoi thóp trong sa mạc: Vậy bây giờ cũng muộn lắm rồi
Mr. Không Chọc Nổi: Đi ngủ đi
Bông hoa thoi thóp trong sa mạc: Ừm
Mr. Không Chọc Nổi: Ngủ ngon
Bông hoa thoi thóp trong sa mạc: Ừm
Lâm Tuyết Hà nhướng mày, ngón tay giật giật.
Mr. Không Chọc Nổi: Ừm
Cơn buồn ngủ của Ôn Nhã hoàn toàn biến mất, cô hăng hái lên.
Bông hoa thoi thóp trong sa mạc: Ừm ừm ừm ừm ừm ừm ừm ừm ừm ừm
Bông hoa thoi thóp trong sa mạc: Ừm ừm ừm ừm ừm ừm ừm ừm ừm ừm
Bông hoa thoi thóp trong sa mạc: Ừm ừm ừm ừm ừm ừm ừm ừm ừm ừm
Hai đứa ngốc.
Lâm Tuyết Hà bất giác cười rộ lên, với tay lưu tài liệu lại, tắt máy tính rồi bước vào phòng tắm.
Mr. Không Chọc Nổi: Chiều mai tôi về
Mr. Không Chọc Nổi: Thời gian cụ thể sẽ báo cho cô sau
Mr. Không Chọc Nổi: Nhớ lái xe đón
Ôn Nhã vô thức ôm chiếc gối mèo cheese, nửa phút sau, cô lại đạp nó ra!
A a a a cuối cùng anh Lâm cũng về rồi!
Ôn Nhã lăn qua lộn lại vài phút, cô gửi cho Lâm Tuyết Hà một tin nhắn cuối rồi mãn nguyện mà ôm chăn tiến vào giấc mơ đẹp.
Khăn lông bao phủ lên đầu tóc ướt đẫm, Lâm Tuyết Hà đi ra khỏi phòng tắm, cầm điện thoại trên bàn.
Ôn ba tuổi vui vẻ hạnh phúc: Ngủ ngon moah moah (><)
Icon này cũng ngốc giống người nào đó vậy.
Lâm Tuyết Hà ngồi xuống ghế sô pha, ngón tay ấn vào các chữ cái trên bàn phím, gõ hai chữ “moah moah” thì chợt dừng lại, rồi anh xóa đi.
Tạm thời nợ lại vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...