Không Chọc Nổi Ngài

Hết lần này đến lần khác đều vì Lâm Tuyết Hà mà mất ngủ.

Đó là một đêm, một đêm mà dù có nhắm mắt thì cũng không ngủ được chứ đừng nói là trợn trừng mắt, nhiệt độ điều hòa cứ được chỉnh tới chỉnh lui, hết chỉnh thấp rồi lại chỉnh cho cao lên.

Chịu giày vò cho đến khi đồng hồ báo thức không ngừng kêu tích tắc, tích tắc, Ôn Nhã vẫn nằm thẳng cẳng trên giường, vô cùng hy vọng mình sẽ bỗng dưng “được” điếc, để có thể tránh né hết tất cả những chuyện mà mình không muốn đối mặt.

Không gì thê thảm hơn việc khoác lác rồi bị người trong cuộc phát hiện ra.

Ôn Nhã vừa khổ sở vừa phiền muộn, kế hoạch mà cô dày công vạch ra từng bước – cũng là kế hoạch mà cô còn chưa kịp bắt tay vào thực hiện, mà bỗng chốc cứ phá sản như thế mất rồi.

Căn bản là cô không hề muốn tạo ra “thành quả” sớm dữ vậy đâu mà mà mà mà…

Muốn điên thật rồi.

Tối hôm đó, cô tưởng tượng ra vô số khả năng, đủ loại hoàn cảnh Lâm Tuyết Hà cứ đi tới đi lui trước mặt cô, tới tới rồi lại lui lui.

“Lớp cửa sổ giấy mỏng manh giữa hai chúng ta ấy, khi nào đâm thủng được đây?”

“Chẳng thà ngay bây giờ luôn đi.”

“Da mặt cô khiến người ta thấy khâm phục thật đấy.”

“Vì trốn khỏi cần đi xem mắt, quả thật là cô đã nghĩ ra một cái cớ hiếm gặp lắm đó.”

“Không ngờ là bị tôi biết à? Lần sau đừng phạm phải sai lầm cấp thấp này nữa.”

Mọi việc kiểu như thế, vân vân và vân vân.

Ôn Nhã cuống cuồng tắt đồng hồ báo thức, để chân trần mà giậm mạnh xuống sàn nhà, lòng bàn chân đỏ lên.

Con mẹ nó, tới đi, ai sợ ai!

Đúng thời gian đó như bao ngày, cô gõ cửa nhà Lâm Tuyết Hà, Ôn Nhã được mẹ Lâm mời vào, cô giả vờ bình thản mà liếc nhìn khắp nơi hết một lượt, lại không phát hiện ra bóng dáng của Lâm Tuyết Hà.

Tuy rằng con trai mình không xuất hiện cùng con gái nhà người ta, nhưng mẹ Lâm cũng không vì điều này mà thay đổi thái độ đối đãi với Ôn Nhã, bà vẫn cười khanh khách, bảo cô ngồi bên cạnh mình: “Sáu giờ Tuyết Hà đã xuất phát đến sân bay rồi, tối qua bất ngờ nhận được thông báo phải đi công tác.”

Cứ thế mà đi rồi?

Ôn Nhã không biết là mình đang thấy vui vẻ hay là mất mắt, hơi ngơ ngác: “Là đi Nhật Bản ạ?”

Mẹ Lâm cười nói: “Cháu biết à? Nó nói phải đi một tháng, còn đuổi dì về nữa.”


“Ồ…” Ôn Nhã lên tiếng theo bản năng, sau đó mới nhận ra câu nói cuối cùng của mẹ Lâm có ý nghĩa gì, bèn vội vã “cứu vãn tình thế”: “Chắc là anh Lâm sợ anh ấy không ở đây thì không ai chăm sóc dì ạ?”

Ha ha, rõ ràng là sợ dì bắt nạt cháu ấy chứ.

Mẹ Lâm cười mà không nói, đẩy bánh trứng gà ở giữa đến trước mặt Ôn Nhã.

Lâm Tuyết Tình xoa mắt, cô ấy đi từ trong phòng ra, chào hỏi Ôn Nhã rồi đi rửa mặt, mẹ Lâm nhìn cô gái bên cạnh cúi đầu yên tĩnh ăn bữa sáng của mình, rồi lại lặng lẽ buông tâm tư xuống.

Không có duyên cũng không sao, không thể cưỡng cầu được.

Trong hai ngày tiếp theo, mẹ Lâm buông xuôi, hoàn toàn thả lỏng mà dẫn Lâm Tuyết Tình đi tham quan một vài danh lam thắng cảnh, khi đi dạo phố tiêu cơm thì mua một đống đồ, còn muốn đưa cho Ôn Nhã một chiếc cài áo có giá trị xa xỉ làm đồ kỷ niệm vì cô đã đi cùng bà.

Ôn Nhã không chịu nhận, bây giờ cô không hề bị tiền mê hoặc, kiên quyết từ chối.

Cô đã hài lòng với mức lương gấp ba lần của mình rồi, lương tâm cô sẽ bị cắn rứt nếu cô nhận lại quá nhiều.

Ôn Nhã tiễn mẹ Lâm đi, Lâm Tuyết Hà lại đi công tác, sinh hoạt của cô cũng quay trở về quỹ đạo, bình thường đi làm rồi tan làm, thế nhưng, ngày qua ngày, cô lại cảm thấy trống vắng khôn nguôi.

“Haiz.”

Ôn Nhã gấp tài liệu lại, ngay sau đó, cô gác cằm lên cánh tay mình, dáng vẻ uể oải, không phấn chấn.

Lưu Vân búng tay một cái: “Đây là lần thở dài thứ mười ba trong hôm nay đó.”

Kiều Mộc quan tâm hỏi han: “Chị Ôn Nhã, chị đang gặp chuyện gì ạ?”

“Cứ cho là chị đang tương tư đi.”

Ôn Nhã lại thở dài một hơi: “Thật trống trải và cô quạnh biết bao.”

Lưu Vân nhún vai với Kiều Mộc: “Xem đi.”

Kiều Mộc nhẹ nhàng nhíu mày, sau đó cười nói: “Vậy thì tìm bạn trai đi ạ, ví dụ như ở bộ phận tiêu thụ ấy, chúng ta có Đoàn… ư ưm ~”

“Kiều Mộc!” Ôn Nhã còn chưa nói gì thì Lưu Vân đã đứng ra trước, khuôn mặt nghiêm nghị: “Đừng nhắc tới chuyện này.”

Kiều Mộc tỏ vẻ ấm ức, Ôn Nhã vội tới hòa giải, ý muốn nói là mình không sao: “Không sao đâu, không sao đâu, đều là chuyện cũ cả rồi, nhắc tới cũng không sao, nhưng nếu đã qua thì hãy để nó qua đi, sau này đừng nhắc tới nữa là được rồi.”

Nhắc tới thì chỉ xấu hổ thôi chứ thật ra cũng không có gì.


Lưu Vân hừ lạnh: “Em không sao nhưng chị thì có sao!” Tại sao cô ấy lại có đồng nghiệp vô dụng như vậy thế!

Ôn Nhã: “…” Chắc chắn là chị ấy đang thầm mắng mình vô dụng trong lòng đây mà.

“Chị Ôn Nhã, em giới thiệu một người nữa cho chị được không?” Kiều Mộc cười rộ lên, nghiêng nghiêng đầu: “Em có một người anh, năm nay hai mươi sáu tuổi, cực kỳ đẹp trai.”

Anh trai Kiều Mộc… Ôn Nhã liếc nhìn nhau, là cảm giác “có động lực”.

Lưu Vân cảm thấy đây là một cơ hội: “Vậy…”

“Không cần!”

Lưu Vân thấy Ôn Nhã từ chối thẳng thừng thì khá là bất ngờ, đây là cơ hội “xoay người” mà không cần ăn cướp, cũng không cần ăn trộm gì hết, là cơ hội rất rất tốt luôn đó!

Ôn Nhã xua xua tay: “Không cần đâu, dù sao thì em cũng đã có người trong lòng rồi.”

“!!!”

Lưu Vân gộp ba bước lại thành hai bước mà tiến lên: “Chẳng phải đã nói là chuyện đã qua rồi à, tại sao em cứ nhớ mãi không quên thế!”

“… Chị đừng hiểu lầm.” Ôn Nhã cố gắng gỡ bàn tay đang lay mặt mình xuống: “Em không thể thích người khác à, chỉ có kẻ ngốc mới thắt cổ trên một cành cây thôi.”

Lâm Tuyết Hà – người đang ở một nơi lệch múi giờ, bỗng dưng hắt xì một cái, anh nhăn mày lại.

Lưu Vân ngượng ngùng: “Ai mà ngờ được em… lại đổi hướng nhanh đến vậy.”

Gương mặt Ôn Nhã phụng phịu: “Đều là người trưởng thành cả rồi, ra vẻ làm cái gì nữa ~” Một người không hề xứng đáng và đã khiến thanh xuân mình phí hoài thêm một lần nữa, chẳng lẽ mình cần phải tốn nhiều thời gian hơn chỉ để tiếc thương nó thôi sao?

Kiều Mộc như đang suy nghĩ điều gì đó, khi cúi đầu, vẻ mặt cô ấy hơi tối lại.

Như lời Ôn Nhã nói, đều là người trưởng thành, không cần phải ra vẻ làm gì, cô ấy không muốn khác biệt, mà những người khác ở đây cũng không hề muốn giả vờ.

Từ công ty xuống dưới tòa nhà văn phòng, Đoàn Minh An đi theo cô suốt, cho đến khi cô xoay người lại thì mới cười cười: “Anh tưởng rằng em sẽ tiếp tục vờ như không nhìn thấy anh đấy.”

Ôn Nhã đau đầu không thôi, lại không sao hiểu ra được dụng ý của anh ấy, nghe xong câu này thì hỏi một câu như đang thăm dò: “Giữa sếp Đoàn và Khả Khả có gì cần em giúp đỡ à?”

Đoàn Minh An lắc đầu: “Hai chúng ta nói chuyện đi.”


Ôn Nhã cười, sau đó kéo giãn khoảng cách giữa hai người: “Khả Khả không có ở đây thì chúng ta có gì để nói chứ.”

Rõ ràng là cô không muốn nói gì nhiều, Đoàn Minh An cũng nhận ra được chứ, cô ấy đang muốn tránh né mình, vốn dĩ anh ấy cũng không muốn gây khó dễ cho cô, nhưng đây là quyết định sau khi anh ấy đã suy nghĩ kỹ càng, vậy nên, dù có khả năng sẽ khiến cô khó chịu trong giây lát, thì ngay lúc này đây, anh ấy vẫn kiên trì muốn nói ra hết tất cả.

“Bời vì chuyện rất dài nên cần một khoảng thời gian khá lớn.” Đoàn Minh An giải thích: “Hơn nữa, về phần Khả Khả, anh sẽ nói với cô ấy. Sau khi anh nói chuyện với em xong thì sẽ nói với cô ấy một lần.”

Ngụ ý là, Khả Khả biết anh đi tìm em, hơn nữa, cô ấy còn cho phép.

Ôn Nhã nhíu mày, cô vẫn không hề muốn bước vào vũng nước bùn này, bởi vì giữa Đoàn Minh An, cô và Tần Khả Khả, vốn dĩ là giữa họ luôn tồn tại thứ gì đó có vẻ xa cách, mà bây giờ lại đến gần thêm một chút như thế này, e là nó sẽ hoàn toàn vỡ tan mất thôi.

Hơn hai mươi năm trước, có một cái chăn bọc lại bao tình cảm, nếu như nó không còn nữa, cô sẽ rất đau lòng, cực kỳ đau lòng.

“Chắc là em có thể lựa chọn không nghe.”

Đoàn Minh An cũng đã đoán trước được câu trả lời của cô, lập tức cười khổ, nói rằng: “Em cảm thấy không nói chuyện thì chẳng khác nào không có chuyện gì xảy ra sao? Chỉ là tâm sự mà thôi, có lẽ sẽ có được một kết thúc tốt đẹp hơn chăng?”

Nhưng rõ ràng là cô đã có thể rời đi.

Mà đúng là bây giờ có tránh cũng không thể tránh được, chuyện của hai người bọn họ, mà bây giờ thị phi cứ đổ xuống đầu bọn họ.

Tầm mắt Ôn Nhã lướt qua chiếc túi đeo bên vai phải, chiếc điện thoại nằm trong lớp lót mềm mại chạm vào da.

“Vậy nói đi.”

Quán cà phê yên tĩnh, vẻ mặt hai bên rất bình thản, giọng nói Đoàn Minh An trầm thấp, từ từ thuật lại.

“Lúc trước anh cũng từng nói rồi, trước khi anh gặp em, anh vẫn luôn nghe kể về em rồi. Mọi người đều nói có một cô gái mới tới phòng thư ký, rất hợp với Tiểu Lưu – người không dễ thân thiết với ai, cũng rất thân thiện với mọi người.”

“Nghe thấy rất nhiều nên anh cũng muốn gặp em một lần, không ngờ là, khó khăn lắm mới có dịp trở về công ty, vậy mà trong lần đầu tiên gặp mặt, anh lại đổ cà phê lên người em.”

Mở đầu rất tốt đẹp, rõ ràng là giọng nói của Ôn Nhã đã thả lỏng hơn kha khá, thẳng thắn mà nói: “Em thấy cũng không tệ.”

Tuy rằng, vì vì một ly cà phê này mà cô đã bị Lâm Tuyết Hà mắng cho một trận.

Khi đó cô vẫn còn vô cùng tôn kính anh Lâm.

Đoàn Minh An cười nhẹ: “Là không tệ à, sau đó anh đưa em về nhà, dọc đường đi, anh cảm thấy cô bé này hay nói quá, sắc mặt tái nhợt trông cũng rất dễ thương.”

Ký ức dừng đến đoạn này, Ôn Nhã lắc lắc đầu một cách nặng nề.

Cô sợ chết khiếp ấy chứ, nhìn Lâm Tuyết Hà – người mà không ai có thể trêu vào thử đi!

“Lúc ban đầu, anh không hề coi em là Khả Khả, lúc ấy người anh thích chính là em.” Đoàn Minh An cười khổ: “Bây giờ anh lại nói ra những lời này, quả đúng là khiến người ta thấy xấu hổ vô cùng.”

Ôn Nhã cũng hơi ngại ngùng, nhưng không biết tại sao mà tinh thần căng thẳng của cô vẫn tiếp tục được thả lỏng: “Bây giờ thì nghe có vẻ kỳ lạ thật.”


“Là rất kỳ lạ.” Đoàn Minh An lắc đầu: “Sau khi Khả Khả trở về, anh mới phát hiện ra rằng, hoá ra em và Khả Khả có nhiều điểm tương đồng đến vậy, vì thế mà anh đã hoài nghi tình cảm ban đầu của mình, liệu có phải vì anh vẫn còn nhớ mãi không quên Khả Khả nên mới thay đổi sang người tương tự cô ấy không, liệu có phải vì lẽ đó nên chính bản thân anh mới không biết hay không?”

“Anh càng thấy hoài nghi chính mình, thì em càng nhạy bén và quyết đoán hơn, Khả Khả chỉ vừa xuất hiện là em đã lập tức phân định rõ ràng giới hạn với anh.”

“Nói thật, lúc ấy anh rất đau lòng.”

Ôn Nhã sửng sốt, vẻ mặt nghi hoặc: “Tại sao, sếp Đoàn lại khổ sở thế?”

Đoàn Minh An ngẩng đầu, bất đắc dĩ nói: “Bởi vì bị vứt bỏ mà chẳng luyến tiếc hay ngần ngại gì, em không hề giãy giụa mà chỉ lựa chọn hòa bình, có thể thấy được là, địa vị của anh trong lòng em không quan trọng gì cả. Nhưng lúc ấy anh cũng không đau lòng quá lâu.”

Ôn Nhã gật đầu, cười nói: “Bởi vì Khả Khả đã trở lại rồi mà.”

“Đúng, cô gái anh yêu nhiều năm đã quay trở lại.” Đoàn Minh An cũng cười theo: “Chia xa nhau mấy năm, anh đắm chìm trong nỗi nhung nhớ, và dường như anh cũng đã quên nguyên nhân chia tay, đã quên những vấn đề nảy sinh rồi dẫn đến sự chia tay của bọn anh.”

Ôn Nhã yên lặng lắng nghe, nhận thức sâu sắc được sự phức tạp của cảm xúc con người, yêu hận đan xen.

“Sự thật lại chứng minh thêm một lần nữa, năm đó, khi anh và Khả Khả chia tay, không phải vì yếu tố bên ngoài cản trở mà chỉ đơn giản là vì cá tính không hợp. Cô ấy đặt mối quan hệ đôi bên lên bàn cân, tính toán chi li, để ý đến sự hồi đáp, anh cũng so đo với cô ấy… mà em…”

Đề tài bỗng chuyển sang Ôn Nhã, cô hơi thẳng người lên, nghiêng tai lắng nghe.

“Cả hai em đều nói cả hai gần như giống nhau y như đúc, nhưng bây giờ anh đã thấy, chẳng những tính cách của các em khác nhau mà còn “trống đánh xuôi, kèn thổi ngược” nữa. Có lẽ chính bản thân em cũng không phát hiện ra rằng, căn bản là em không để bụng đến chuyện được mất.”

“Tâm tính được mất của em nhỏ đến mức có thể coi là vô tâm.”

Đoàn Minh An nhìn thẳng vào đôi mắt cô, nhìn thật sâu vào cô: “Đúng, là anh đã bị điểm này của em hấp dẫn.”

Anh ấy tỏ thái độ, ấy cũng là thổ lộ.

Ôn Nhã không lảng tránh ánh mắt của anh ấy, cũng lặng lẽ nhìn người trước mặt mình.

Anh ấy tìm mình rồi nói rất nhiều điều như vậy, tuy khiến người ta thấy khó nói thật đấy, nhưng chúng lại khiến cho cô bình tĩnh đến lạ, sau khi nghe hết tất cả, thay vì cảm thấy cáu kỉnh thì ngược lại, mọi sự bực dọc trong lòng như đã hoàn toàn tan thành mây khói.

Đây là chàng trai mà cô đã từng thích, dù cho anh ấy bị đặt vào thế khó giữa hai cô gái, thì anh ấy vẫn không hề bị lung lay, vẫn là chàng trai rất tốt, rất ưu tú.

Ôn Nhã uống một ngụm cà phê được cho thêm rất nhiều đường, thở hắt ra một hơi, vẻ tươi cười ánh lên nơi khuôn mặt.

“Cảm ơn anh, nhưng bây giờ em không thích anh.”

“Em thích một người, người ấy còn tốt đẹp và ưu tú hơn anh nữa.”

Ngay lúc Đoàn Minh An vẫn đang ngơ ngác còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, thì khi nhắc tới người nào đó, mặt mày Ôn Nhã trông hớn hở, sắc mặt cũng sáng rỡ hẳn lên.

“Anh ấy là thiên thần.”

Vô cùng thích anh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui