Không Chọc Nổi Ngài


[*] Hố mang nghĩa bóng là bẫy, gài hàng.

Sau vài lần đi ăn cơm chung, Ôn Nhã nhận ra Đoàn Minh An thật sự rất chu đáo, khiến đối phương cảm thấy mình được chăm sóc từng li từng tí nhưng lại không quá câu nệ.

Là một người đàn ông tốt…
Ôn Nhã nheo mắt lại, sao cô lại may mắn thế cơ chứ ~
Nhìn thấy dáng vẻ hài lòng của cô, Đoàn Minh An lặng lẽ bật cười.

Thật là đáng yêu.

Đợi thêm mấy ngày nữa sẽ thăm dò ý cô để xác định mối quan hệ.

“Sáu giờ rưỡi sáng rồi ~ phải bò dậy đi làm…”
Ôn Nhã vội đặt dĩa xuống, cười ngượng một cái, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhận điện thoại.

Sao cô lại hẹn với cái con người chết tiệt nào đó sẽ dùng bài này làm nhạc chờ điện thoại cuộc gọi đến từ đối phương vậy chứ!
“Moshi moshi [*] ~”
[*] Moshi moshi (もしもし) là từ dùng khi nghe điện thoại trong tiếng Nhật, tương đương với từ “A lô” trong tiếng Việt.

Ôn Nhã để lộ ra hàm răng trắng bóc, cất giọng ngọt ngào: “Xin lỗi, bây giờ tớ đang ăn cơm, đợi lát nữa tớ sẽ gọi lại cho cậu được không?” Biết điều thì mau cúp điện thoại đi!
Nhưng hiển nhiên là đâu dây bên kia không hề biết điều, đã thế còn cười ha hả.

“Mới hai tháng chúng ta không liên lạc thôi đúng không, thế mà cậu đã thành ra thế này rồi à?”
Nếu là ngày thường, kiểu gì Ôn Nhã cũng sẽ đập bàn bảo cô ấy biến đi, nhưng bây giờ không được, thế là cô khẽ hít sâu một hơi, hạ dịu giọng xuống nhất có thể: “Thế tớ cúp đây.”
Người con gái đang đứng trước cửa vào nhà ga dựng ngược hàng lông mày lá liễu lên: “Cậu mà dám cúp máy thì ngày mai tớ sẽ đến nhà cậu tạt sơn đỏ đấy!”
Ôn Nhã bật cười: “Thế thì cậu cũng phải… cậu về nước rồi á?!”
Có thể nói, nửa câu sau là sốc hết cả hồn.

“Hứ, biết rồi thì mau đến đón tớ đi, bây giờ tớ đang ở ga tàu thành phố U, sắp phải lên tàu rồi, nửa tiếng sau là sẽ đến ga tàu thành phố chúng ta, tối nay tớ muốn ngủ với cậu, tớ có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn kể cho cậu nghe.”
Bây giờ Ôn Nhã không rảnh để mà quan tâm Đoàn Minh An nữa, có trời mới biết, đã hai năm ròng rã cô và bảo bối nhỏ không gặp nhau, cô muốn gặp mặt nói chuyện trực tiếp với cô ấy, cực kỳ muốn!

“Xin lỗi sếp Đoàn, bạn em về nước rồi, bây giờ em phải ra sân bay đón cô ấy.”
Đoàn Minh An ngẫm nghĩ một lúc, sau đó cũng đứng dậy: “Để anh đi cùng em, đón bạn em xong sẵn tiện đưa em về nhà luôn.”
Ôn Nhã mở miệng muốn từ chối, Đoàn Minh An nhân cơ hội nói thêm: “Chúng ta đã đi ăn riêng với nhau rồi, em còn muốn xa cách với anh ở trên phương diện này sao?”
Ôn Nhã nghĩ thấy cũng phải, thế là không lèo nhèo nữa mà đồng ý luôn.

“Tớ bay đến ngay đây, đợi tớ ~”
“Hô hô hô hô đang đợi cậu nè ~”
Hai người hôn xa một cái xong Ôn Nhã mới vui vẻ cúp máy.

Đoàn Minh An không nhịn được mà cười: “Là ai thế, vui như thế cơ à?”
“Bạn nối khố của em, từ hồi mẫu giáo cho đến cấp một, cấp hai, cấp ba bọn em đều học chung một lớp, lên đại học mới tách nhau ra, nhưng nghỉ hè, nghỉ đông đều ở bên nhau… các bạn và giáo viên đều nói bọn em giống như kiểu được đúc ra từ một khuôn vậy.”
Ôn Nhã nói như cái máy hát: “Tính cách và sở thích của hai bọn em đều rất giống nhau, đến cả màu sắc yêu thích cũng giống y xì đúc, dù cậu ấy đã ra nước ngoài, nhưng thỉnh thoảng bọn em call video với nhau sẽ phát hiện ra, ngay cả khi đối phương không ở bên cạnh thì phong cách ăn mặc vẫn giống nhau…”
Không hiểu sao Đoàn Minh An cảm thấy những lời nói này nghe có vẻ khá quen thuộc, anh ấy cũng nghĩ ngợi đôi chút, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười lắng nghe cô nói, thỉnh thoảng lên tiếng tiếp lời, thuận theo niềm vui của cô để cô tiếp tục kể chuyện.

Cùng với lời kể của Ôn Nhã, thời gian đi đường cứ thế trôi qua vô cùng nhanh chóng.

Cuối cùng, đến một ngã rẽ cực lớn.

Ôn Nhã nhìn một phát là thấy ngay một cô gái tóc dài đang đẩy vali hành lý bước ra từ cổng ra, cô lập tức giơ cao tay lên khua khoắng: “Khả Khả, bên này…”
Tần Khả Khả cũng vui mừng không kém, nhưng khi bắt gặp một ánh mắt khác thì sững người đứng im ngay tại chỗ.

Cô ấy không tiến lên nữa, thế là Ôn Nhã chạy ào qua ôm lấy cô ấy thật chặt: “Bạn yêu ơi, chào mừng về nước!”
Tần Khả Khả trợn tròn mắt nhìn Đoàn Minh An, một lúc lâu sau mới vươn tay ôm lại Ôn Nhã: “Lâu lắm không gặp, nhớ chết đi mất!”
Sau khi buông ra, Tần Khả Khả hời hợt nhìn Đoàn Minh An một cái: “Ô kìa, vị này là…”
Ôn Nhã vừa cười rụt rè, vừa ra hiệu trao cho cô ấy ánh mắt kiểu “tự mà cảm nhận đi”: “Sếp Đoàn ở công ty bọn tớ.”
Sau khi suy đoán được chứng thực, trước mắt Tần Khả Khả như tối sầm lại, chỉ muốn đấm thủng mặt gã đàn ông chết tiệt bên cạnh kia một cái, đồ rác rưởi này…
“Ồ, chào sếp Đoàn.”
Tần Khả Khả vươn tay ra: “Lần đầu gặp, tôi là bạn từ nhỏ của cô nhóc này, hôm nay đã làm phiền anh đến đón tôi rồi.”
Đoàn Minh An rũ mắt xuống, sau đó đưa tay bắt lấy bàn tay mình đã từng đan chặt, nắm lấy những hai năm trời: “Xin chào.”
Lòng bàn tay của cả hai hơi túa mồ hôi, dấp dính đến mức khó chịu.


Khi họ buông tay nhau ra, ánh mắt của Ôn Nhã chuyển từ gương mặt của Tần Khả Khả sang người Đoàn Minh An.

Tuy rằng cô không muốn nhận ra một chút nào cả, nhưng biểu cảm của Tần Khả Khả không hề bình thường.

Có gì đó không đúng cho lắm.

Tần Khả Khả nói trong điện thoại rằng cô ấy muốn ngủ chung với Ôn Nhã, đây không phải là lời nói đùa, đêm đầu tiên sau khi về nước, quả thật là cô ấy không định về nhà trước mà muốn tá túc ở nhà họ Ôn.

Ôn Nhã đuổi ba mẹ đang nhiệt tình hơn cả khi đối đãi với mình ra ngoài, bưng hoa quả mẹ đã gọt sẵn về phòng, sau đó dùng ngón chân đóng cửa lại.

“Đột nhiên về nước mà cũng không báo trước với tớ một tiếng.”
Tần Khả Khả đang nằm lăn lộn trên giường, nghe thấy vậy thì lè lưỡi ra: “Chỉ là về thăm một chút thôi, cho cậu một niềm vui bất ngờ he he he.”
“Vẫn phải đi à?” Ôn Nhã khựng lại, cầm một miếng cam đưa cho cô ấy: “Thò đầu ra đi, đừng làm bẩn giường của tớ.”
Tần Khả Khả nhúc nhích vài cái, sau đó ló đầu ra thật.

Đợi cô ấy ăn xong, Ôn Nhã lấy lại vỏ cam rồi đưa khăn ướt cho cô ấy lau tay.

“Ừ, vẫn phải đi…” Tần Khả Khả thở dài: “Thật ra ở nước ngoài cũng khá tốt, chỉ là đồ ăn không ngon.”
Ôn Nhã nhướng mày: “Chủ nghĩa tư bản mà cũng có lúc ăn không ngon á?”
“Tư bản toàn là mấy ông bà già thôi, bản thân mình là giai cấp vô sản, nhiều lúc vẫn phải chọn thịt ức gà giá hời… Ựa, không nói nữa, vừa nhắc đến là lại muốn nôn.” Tần Khả Khả ấn chặt ngực làm động tác muốn nôn mửa.

Ôn Nhã đặt hoa quả sang một bên: “Thế thì đừng đi nữa, còn sợ đất đai thổ nhưỡng quê hương không vỗ béo được cậu à?”
Tần Khả Khả liếc xéo: “Cậu thì hiểu cái gì, về nước rồi thì còn mấy anh đẹp trai tóc vàng mắt xanh hàng to sung mãn nữa không?”
“Nói cứ như cậu đã thử rồi không bằng.”
“Chậc, cậu không tin á?”
Ôn Nhã khinh bỉ: “Bánh mì Thiểm Tây ra nước ngoài thì vẫn là bánh mì Thiểm Tây thôi, không biến thành Hamburger được đâu.”
“Xí ~” Tần Khả Khả bĩu môi: “Chém gió với cậu chán chết… Nhưng mà không nhận ra đấy Ôn Nhã à, đã nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng cậu cũng mở mang đầu óc rồi đấy, cảm giác có nam thần thế nào?”
Ôn Nhã nhéo nhéo cằm, cúi đầu ngẫm nghĩ kỹ càng một hồi, sau đó nghiêm túc nói: “Cũng khá phức tạp.”

“Phức tạp?”
Ôn Nhã gật đầu: “Thật ra bọn tớ chính thức làm quen chưa được một tháng, ngày trước toàn là được nghe nói về đối phương qua miệng người khác thôi, hơn nữa, lần đầu tiên anh ấy hẹn tớ ra ngoài còn cho tớ leo cây một cú ngoạn mục.”
“…”
Tâm trạng của Tần Khả Khả lúc này cũng tương đối phức tạp.

Cô ấy nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Còn nhớ lời ước hẹn của chúng ta không?”
Ôn Nhã gật đầu: “Vì sức khỏe tuổi thọ của đôi bên, những thứ không thể chia sẻ thì sẽ không trao đổi.”
“Đúng, bởi vậy nên hồi tớ yêu đương hẹn hò mới không chia sẻ với cậu bất cứ chuyện gì, cậu cũng chưa từng hỏi tớ bất cứ chuyện gì có liên quan.

Vậy thì bây giờ cũng giống như vậy, tuy có duyên tình cờ gặp mặt một lần, tớ cũng sẽ không gặp lại anh ta lần thứ hai, nhưng…” Tần Khả Khả ngồi dậy, khoanh hai chân: “Dù cho mọi chuyện có ra sao, tớ đều mong cậu có thể hạnh phúc.”
Ôn Nhã mỉm cười: “Tớ biết.”
Lại coi cô là đồ ngốc rồi.

Khả Khả mang theo nhiều hành lý về nước như thế, vậy chắc chắn không phải là chỉ định về thăm nhà.

Lúc Ôn Nhã rời giường, Tần Khả Khả vẫn còn đờ đẫn ngái ngủ do lệch múi giờ, sau khi dặn dò ba mẹ đừng làm phiền, cứ để mặc cô ấy ngủ đến tối, bấy giờ cô mới yên tâm phần nào rồi đi làm.

Cả đêm ngủ không ngon nên lúc làm việc cứ ngáp liên tục, tinh thần uể oải.

“Ôn Nhã, hôm qua chị bảo em đưa tài liệu cho sếp lớn xem mà em vẫn chưa đưa à?”
Chị đồng nghiệp cau mày cầm lấy túi hồ sơ từ giữa đống tài liệu: “Hôm qua anh ấy không có thời gian xem, chắc là hôm nay có thời gian chứ nhỉ? Đây là phía trưởng phòng nhân sự nộp lên, được hay không được gì thì hôm nay cũng buộc phải cho người ta một câu trả lời.”
Ôn Nhã vò đầu: “Xin lỗi nhé, đầu óc em hơi rối bời, đợi lát nữa em đưa cho anh ấy xem.”
Chị đồng nghiệp thở dài: “Sao hồn vía lại trên mây thế kia, không được để ảnh hưởng đến công việc đâu đấy.”
“Vâng.” Ôn Nhã đứng dậy, cố nhe răng ra cười gượng: “Em mang mấy tài liệu này cho anh ấy xem trước đã.”
Sau khi gõ cửa phòng làm việc, Ôn Nhã đặt tài liệu đến trước mặt sếp lớn, tập trên cùng chính là túi hồ sơ mà trưởng phòng nhân sự cất công đưa tới.

“Tập này anh xem qua trước đi ạ, là của phía bộ phận nhân sự đưa tới.”
Cô xoay người định đi trước, sếp lớn bỗng gọi cô lại: “Đợi đã.”
Sau khi mở túi hồ sơ, rút một xấp tài liệu được đóng thành nhiều tệp, sếp lớn liếc nhìn mấy cái rồi nghiêng người về phía trước, đẩy ngược lại một tệp tài liệu về phía cô: “Nếu là em, em có tuyển dụng người này không?”
Ôn Nhã ngờ ngợ nhận lấy, lật xem vài lần.

Kiều Mộc, hai mươi hai tuổi, sinh viên năm tư đại học G, vị trí ứng tuyển là trợ lý tổng giám đốc.

Sơ yếu lý lịch gồm hai trang, liệt kê một lèo rất nhiều bằng cấp khen thưởng, xem ra là năng lực cũng không tệ, hơn nữa, bây giờ đã là tháng năm rồi, nếu là sinh viên năm tư thì cũng có nghĩa là trong nay mai sẽ có thể lấy được bằng tốt nghiệp, không phải là không thể tuyển dụng.


Nhưng CV thì vẫn chỉ là CV, Ôn Nhã ngẩng đầu lên, nghĩ sao nói vậy: “Chỉ dựa vào cái này thì em không thể đưa ra quyết định được.”
Sếp lớn cười, chỉ vào hai tệp tài liệu khác: “Xem cả mấy cái khác đi.”
Một tệp là ghi chép buổi phỏng vấn, một tệp là phần thuyết minh bổ sung.

Ôn Nhã xem ghi chép phỏng vấn trước, cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở phần nhận xét của trưởng phòng nhân sự: Thiếu thận trọng, có thể bồi dưỡng.

Ôn Nhã không nhịn được chau mày lại, cô nhìn sếp lớn một cái, sau đó đối diện với nụ cười của đối phương, lật xem tệp chứa phần thuyết minh bổ sung.

Kiều Mộc, con gái một của Kiều Ưng, chủ tịch tập đoàn Kiều Thị.

Sếp lớn tươi cười: “Thế nào?”
“…”
Ôn Nhã bị đẩy vào thế bí, tập đoàn Kiều Thị là đối tượng mà công ty bọn họ rất muốn hợp tác, thế này mà không tuyển thì chắc chắn là không ổn, nhưng nếu tuyển thì cũng khó tránh khỏi nhiều thị phi.

Dù sao thì thân phận của người ta cũng cao quý như thế kia mà, cho nên không thể đối đãi như một nhân viên bình thường được.

“Cái này… hình như không có sự lựa chọn nào khác.”
Sếp lớn hài lòng gật đầu: “Không sai.”
“Nhưng vị trí trợ lý tổng giám đốc thì…” Ôn Nhã ấp a ấp úng: “Em cảm thấy, tạm thời không thể để cô ấy đảm nhiệm chức vụ này được.”
Sếp lớn càng cười lớn hơn: “Có lý, cô bé ấy mới tốt nghiệp đại học thôi, vị trí trợ lý tổng giám đốc thì chắc chắn không thể làm ngay được… Cho nên em thử xem xem, xếp em ấy đến bộ phận thư ký để em dẫn dắt trước đã, thấy thế nào?”
Không thể nào.

Hoàn toàn không được.

Lần này thì, quả thật là Ôn Nhã không cười nổi nữa rồi.

“Chủ tịch, em cũng vừa mới làm quen…”
Sếp lớn xua tay: “Đến cả Tuyết Hà cũng công nhận em, chuyện cỏn con như dẫn dắt người mới này chắc chắn là em có thể làm tốt, phải tự tin vào bản thân mình lên! Hơn nữa, vừa đúng lúc bên phía Tuyết Hà phải bận rộn chuyện lắp đặt, em ấy đến công ty làm thì có thể giúp em gánh bớt mấy chuyện lặt vặt đấy ~”
“Những tài liệu khác để từ từ anh xem sau, em cứ về trả lời phía bên nhân sự trước đi đã.”
“Ôi trời, sao anh lại bận như thế này cơ chứ, sáng nay em không cần mang cà phê vào nữa đâu, cũng chẳng có thời gian đâu mà uống…”
Nhìn cái điệu bộ giả vờ bận rộn kia, Ôn Nhã chỉ muốn phun một ngụm máu vào mặt anh ấy!
Tại sao suốt ngày cứ phải gài cô thế hả!
Tại sao!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui