Cứ tưởng rằng mẹ kế sẽ hết hy vọng, ai ngờ bà ấy lại gọi điện đến uy hiếp cô, vô liêm sỉ đến mức đến định đung đến nhà họ Bách, quả thật là người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch.
"Hiện tại thì sao, Dung Dĩ Ân, con nha đầu này vừa không cho tao tiền vừa không cho tao đi vay tiền, mày muốn tao nhịn đói sao?" Đầu điện thoại bên kia Vương Mỹ Nguyệt cũng khó chịu.
Dung Dĩ Ân sắp điên rồi, tại sao cuộc sống của cô lại luôn bị mẹ kế làm cho tối tăm?
Mẹ kế không biết xấu hổ, nhưng cô biết! Nhắm mắt lại hít sâu một hơi..
"Ngày mai con sẽ đưa tiền cho mẹ, nếu mẹ dám đi tìm mẹ chồng con thì sau này một xu mẹ cũng không có."
Cô siết nắm đấm cắn răng nói, vì không làm như vậy cô sẽ khóc mất.
Nhưng cô có thể ngăn bà ấy trong bao lâu đây? Kệ đi, một bước tính một bước, có thể ngăn một ngày thì ngăn một ngày.
"Mẹ biết mẹ biết, mẹ kế cũng không phải là người không hiểu chuyện như vậy!" Đạt được mục đích Vương Mỹ Nguyệt vui mừng cúp điện thoại.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Dung Dĩ Ân chỉ cảm thấy cả người mệt lả.
Tắt điện thoại, đi tập tễnh về phòng, Dung Dĩ Ân mệt mỏi nằm xuống giường.
Bách Mộ Khắc tắm rửa xong đi ra ngoài, đã nhìn thấy người yêu cầu anh mỗi ngày ôm một phút nằm ngửa lên giường rồi.
tắt những bóng đèn không cần thiết đi, mở chăn ra nằm xuống cạnh cô, "Sao hôm nay ngủ sớm vậy?"
Dung Dĩ Ân chôn mặt trong gối, rầu rĩ đáp, "Hơi mệt." Nói với mẹ kế không đến mười câu, mà tế bào não của cô đã chết một lượng lớn, trái tim cũng mệt mỏi.
"Cho nên hôm nay không cần ôm một phút rồi hả?"
Ai nói không cần, cô rất cần được không! Cô mới không muốn vì mẹ kế mà lãng phí hết một phút ôm của họ. Một giây trước còm mềm nhũn mằn trong chăn không hề nhúc nhích, một giây sau Dung Dĩ Ân lập tức hăng hái lao vào vòng tay ấm áp của Bách Mộ Khắc.
Bách Mộ Khắc buồn cười, siết chặt tay ôm cô.
Vì cô mà gần đây anh cười rất nhiều, ngay cả khi làm việc cũng nhớ cô, không tự chủ được cười một cách ngu ngơ, không biết thư ký Kim bị hù mấy lần rồi, sợ là cậu ấy đã hoài nghi anh bị người ngoài hành tinh nhập.
Thật ra thì không liên quan đến người ngoài hành tinh một chút nào cả, chỉ đơn giản là cuộc sống hôn nhân mỹ mãn mà thôi!
Dung Dĩ Ân dắn tai vào bờ ngực rắn chắc của anh, nghe nhịp tim của anh, ngửi mùi đàn ông nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh, đột nhiên cô thấy mình yếu ớt, đôi mắt đẹp bị nước mắt che kín.
Cảm thấy bất an, sợ ấm áp này sẽ bị mẹ kế phá hư, sợ anh cảm thấy hối hận khi cưới cô vì sự tham lam của mẹ kế.
Một phút sau, cô vẫn không chịu buông, dịu dàng thỉnh cầu, "Mộ Khắc, ôm chặt em, ôm chặt em có được không?"
Chẳng qua là cô đang làm nũng, Bách Mộ Khắc trêu chọc nói: "Bà Bách, không phải bà lại muốn hại cánh tay của tôi tê cả ngày chứ?"
Mấy ngày hôm trước vì ôm cô, cánh tay bị đè cả đêm, kết quả là ngày hôm sau suýt nữa không lái xe được, hai vợ chồng giật nảy mình vội vàng đi bệnh viện kiểm tra, may mà không có gì.
Thiếu chút nữa đã quên chuyện này rồi, Dung Dĩ Ân không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn về vị trí của mình.
Tưởng rằng cô sẽ tiếp tục làm nũng với mình, ai cô lại không làm nũng nữa, đợi mãi cũng chỉ thấy bóng lưng của cô, không thể như vậy được! Cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo cô, kéo cô vào lại trong ngực mình, bất mãn nói: "Có ai như em không ngay cả đàm phán cũng không biết sao?"
Đàm phán? Tức giận lườm anh một cái, "Lại đè lên cánh tay anh, mau buông em ra."
"Đè lên rồi hãy nói." Anh liều chết ôm chặt cô. diễn đàn lê quý đôn
Cũng tại cô làm hại, trước kia ngủ không cần ôm ai, nhưng hiện tại không ôm cô thì ngủ không được, nếu cô nuôi ra tính xấu này thì cô ngoan ngoãn chịu bị ôm đi.
Dung Dĩ Ân cười cười không nói chuyện, quay người lại ôm chặt anh.
"Bên Nhật Bản cuối cùng cũng quyết định lấy phương thức nhập cổ phần, đầu tư vào khách sạn ba em, ngày mai anh sẽ đích thân theo ba em đi đàm phán với bên kia, cũng một thời gian em chưa về thăm nhà mẹ đẻ rồi, ngày mai chúng ta cùng về."
Nghĩ đến về đó sẽ nhìn thấy khuôn mắt tham lam của mẹ kế, Dung Dĩ Ân theo bản năng muốn từ chối, nhưng lại nhớ đến sức khỏe của ba... Thôi, về xem một chút cũng tốt, nhân tiện đưa tiền cho mẹ kế, cũng giảm đớt được chi phí chuyển khoản.
"Ngày mai anh sẽ bảo tài xế về đón em."
Cô không nói chuyện, chỉ vùi mình thật sâu vào ngực anh.
Vật nhỏ đáng thương, lại mệt mỏi như vậy! Nhìn cô một cách yêu thương, Bách Mộ Khắc đưa tay từ cổ áo ngủ của cô vòng ra phía sau cổ, xoa bóp cái cổ cứng ngắc, cố gắng giúp cô thư giãn.
Dung Dĩ Ân cảm động đến sắp khóc rồi, lát sau con mèo nhỏ thoải mái than thở..
"Không nên kêu loạn." Anh sẽ muốn.
Dung Dĩ Ân không ngẩng đầu, nhưng cả gương mặt đỏ rần, giơ tay lên đánh vào ngực Bách Mộ Khắc một cái.
Người đàn ông bị đánh cười cười rồi ôm cô chặt hơn, ngửi mùi hương dễ chịu trên người cô, không nhịn được hỏi: "Thơm như vậy, dùng nước hoa gì vậy?"
"Lỗ mũi anh có vấn đề đó, em chưa bao giờ dùng nước hoa."
Bách Mộ Khắc thất thần, "Em không dùng nước hoa?"
"Ừ, vì em bị dị ứng."
Trời ạ, trước kia mỗi lần đi công tác về, còn tự cho là quan tâm đưa nước hoa cho cô, thật là đồ ngốc!
Anh nhớ được cô luôn cười lễ phép nói cám ơn, hiện tại nhớ lại thấy buồn thay cho cô.
Ngay cả thói quen của người bên gối cũng không biết, lấy một ngườichồng không để ý như thế, nhất định cô chịu không ít tủi thân..
"Xin lỗi, Dĩ Ân, thật rất xin lỗi." Anh thành khẩn nói xin lỗi với cô vì những hành động của mình trong quá khứ.
"Tại sao?" Cô cảm thấy buồn bực vì sự thận trọng của anh.
"Anh trước kia..." Bỗng nhiên im miệng. Không thể nói, tuyệt đối không thể nói cái gì mà trước kia, sẽ dọa cô mất. diễn đàn lê quý đôn
Dung Dĩ Ân ngẩng đầu, nhìn anh ý nói không hiểu.
Bách Mộ Khắc trìu mến xoa xoa tóc cô, "Xin lỗi, anh biết em mệt mỏi, nhưng lại không muốn em ngủ sớm như vậy, chúng ta làm một lần, một lần là được.." Chỉ có thể dùng chuyện khác để dời đi sự chú ý của cô.
"A! Mộ Khắc, dừng tay, anh tên dê xồm này."
Trong lòng anh rất rõ ràng, có một số việc không thể nói, vì bảo vệ cô.
Sau khi thương lượng việc nhập cổ phần xong, song phương liền đến khách sạn suối nước nóng để dùng cơm, vì để đối tác Nhật hưởng thụ sự phục vụ tốt nhất, Dung Dĩ Ân tự mình xem qua thực đơn bữa ăn, nhìn cô rất bận rộn hướng dẫn nhân viên phục vụ vì muốn lưu lại ấn tượng tốt cho đối tác Nhật, thật không hổ danh là con gái ông chủ khách sạn.
Trước đó còn thấy bóng dáng cô, khi bữa tiệc chưa bắt đầu cô cũng đến trò chuyện cùng mọi người, nhưng giờ bữa tiệc đã kết thúc lại chẳng thấy bóng dáng cô đâu!
Bởi vì đối tác phải về ngay buổi chiều, cho nên anh bảo thư ký Kim chịu trách nhiệm đưa họ đến phi trường, còn mình thì nhanh chóng đi tìm người.
"Mộ Khắc, chuyện lần này do có con làm trung gian mới có thể thành công." Ba Dung nói.
"Cha, không có gì đây. Ít hôm nữa vốn đầu tư và đội ngũ kinh doanh sẽ đến, rất nhanh khách sạn sẽ chuyển từ thiếu thành thừa, đến lúc đó người hãy yên tâm dưỡng bệnh, Dĩ Ân cũng có thể yên tâm. Đúng rồi, sao con không thấy Dĩ Ân? Cha có thấy cô ấy đâu không?"
"Chắc nó về phòng rồi. Cha thấy con vì chiêu đãi đối tác cũng bận rộn một lúc lâu rồi, đi về phòng Dĩ Ân nghỉ chút đi, từ đây đi thẳng vòng qua cái đình nhỏ, rồi đi dọc theo hành lang là được."
Sau khi tạm biệt cha vợ, Bách Mộ Khắc bước thật nhanh đến chỗ cha vợ vừa chỉ, vòng qua cái đình nhỏ, đi thẳng thoe hành lang. Rất xa truyền đến tiếng nói chuyện, đi đến gần, cuối cùng dừng lại trước một căn phòng nhỏ, nhìn qua khe hở của cửa.
"Sao lại có mấy ngàn đồng?" Vương Mỹ Nguyệt thất vọng nhìn Dung Dĩ Ân.
Bà còn tưởng mấy vạn! Mong đợi cả đêm, kết quả là chẳng qua là có chút tiền.
"Không cần? Vậy trả lại đây."
Sao có thể chứ? Vương Mỹ Nguyệt đưa tay phải ra cầm, chỉ sợ Dung Dĩ Ân đổi ý không cho nữa. diễn đàn lê quý đôn
Dung Dĩ Ân cầm chặt tiền trong tay không buông, "Nhớ kỹ, tuyệt đối không được đến nhà họ Bách gây chuyện." Cô vẫn không yên lòng dặn lại lần nữa.
"Ai, được rồi được rồi, mẹ biết." Dung Dĩ Ân buông tay, Vương Mỹ Nguyệt vội vàng bỏ tiền vào túi, "Dĩ Ân à, sao con để ý như vậy? Nhà họ Bách có tiền, họ sẽ không để chút tiền này vào mắt, hơn nữa, thông gia là ngườimột nhà..."
"Coi như là thông gia cũng không có nghĩ vụ chu cấp tiền cho mẹ." Dung Dĩ Ân không thể nhịn được nữa giận giữ nói, "Mẹ, người muốn tiền, lần đó con không cho mẹ? Sao mẹ không thể đặt mình vào vị trí của con mà nghĩ xem, mặt dày mày dạn đến nhà họ Bách ồn ào vay tiền, mẹ muốn con ngẩng mặt lên như thế nào? Mộ Khắc kiếm tiền cũng cực khổ, tại sao mẹ không hiểu chứ?"
"Ơ, con nha đầu này cũng muốn dạy dỗ tao! Mày tưởng mày cho tao mấy tờ tiền thì có thể leo lên đầu lên cổ tao sao?"
Vương Mỹ Nguyệt thẹn quá thành giận quát lên.
"Tóm lại, ý của con rất đơn giản, con không cho mẹ đi quấy rối nhà người nhà họ Bách." Dung Dĩ Ân không muốn nói nhiều với mẹ kế, quay đầu đi chỗ khác, cũng không muốn nhìn thấy mặt bà.
Trậ cãi vả này Bách Mộ Khắc không chỉ nghe rõ, cũng nhìn thấy rõ, hình như tình huống này không phải lần đầu, mà giờ khắc này Dung Dĩ Ân nhíu mày quay đầu đi chỗ khác, dáng vẻ giống như diều đứt dây, làm tim anh thắt lại.
Mắt híp lại, không nói gì, quay người đi ngược lại.
Lần này anh vừa đi trên hành lang vừa gọi, "Dĩ Ân, Dĩ Ân..."
Nghe thấy tiếng gọi của Bách Mộ Khắc, Dung Dĩ Ân vội vàng điều chỉnh tâm trạng, lớn tiếng trả lời, "Mộ Khắc, em ở đây." Cũng không thèm nhìn mẹ kế một cái, mở cửa đi ra ngoài, đi về phía tiếng gọi của Bách Mộ Khắc đón anh.
Mặc dù mỉm cười nhưng Bách Mộ Khắc nhìn ra được nhưng anh biết được cô đang giận nhưng vẫn cố cười, anh đi lên nắm chặt tay cô, lòng bàn tay cô lạnh như băng khiến anh nhíu mày, "Sao tay lại lạnh như băng vậy?"
"Có sao?" Cô cười yếu ớt, cảm nhận được sự quan tâm của anh, không nhịn được trêu chọc anh: "Có thể so sánh với mặt lạnh khối băng là anh không?"
Buồn bực nhíu mày, "Cái gì mặt lạnh khối băng?"
Cô cười lắc đầu, lại nói ra biệt danh Uông Tinh Tinh đặt cho anh rồi, vội vàng nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, sao anh lại đến đây, đối tác đi chưa?"
"Thư ký Kim đưa học ra phi trường rồi, lần sau hai bên gặp mặt là lúc ký hợp đồng."
"Cảm ơn anh, Mộ Khắc." Cô rất cảm kích anh, bởi vì có anh giúp đỡ, khách sạn suối nước nóng mà ba cực khổ cả đời gầy dựng mới có cơ hội khởi tử hồi sanh, "Có mệt không?"
"Anh thấy em còn mệt hơn anh, sắc mặt rất khó coi." Đau lòng nhìn vẻ mặt mỏi mệt của cô.
"Không có đâu, rõ ràng là béo béo mập mập." Cô hờn dỗi không đồng ý.
"Được, béo béo mập mập! Hiện tại, bà xã béo béo mập mập, chúng ta có thể đi chưa?"
"Tuân lệnh, ông xã." Cô bướng bỉnh hành lễ với Bách Mộ Khắc.
Anh cười khẽ, ôm cô vào ngực, "Dĩ Ân, không cần nói cám ơn, anh chỉ muốn em biết, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng có anh ở đây, em chỉ tìm anh giúp đỡ, kể khổ với anh, biết không?"
Tại sao đột nhiên nói như vậy, không phải anh biết gì rồi chứ? Dung Dĩ Ân lo lắng nhìn anh.
"Sao vậy, nghe thấy lời ngon tiếng ngọt không nên vui mừng chút sao? Không phải ngày nào anh cũng nói." Nói cách khác, nó rất quý báu, xin hãy quý trọng.
"Hừ, không phải là lời ngon tiếng ngọt, cũng không biết thật hay giả."
"Hiện tại không sợ anh nữa? Còn mạnh miệng?" Anh giả bộ tức giận.
Tất nhiên, hiện tại cô không sợ anh, người đàn ông của cô mặt lạnh tim nóng, cô thương anh còn không kịp.
"Không nói cám ơn, vậy có thể nói em yêu anh không?"
Mặt lạnh hiện lên vẻ mất tự nhiên, bĩu môi, mừng thầm nói thầm, "Về nhà hãy nói."
Ôm vai cô đi khỏi khách sạn, anh luôn nghĩ đến mới xảy ra trong phòng nhỏ kia.
Anh nhớ, lần đầu Vương Mỹ Nguyệt chủ động đến tìm con rể, khi anh và cô kết hôn được một năm, khóc lóc ầm ĩ với anh rồi muốn tiền.
Hôm nay ngoài ý muốn nghe thấy bà ta nói chuyện với Dĩ Ân, anh mới hiểu được, trước khi tìm đến anh, sợ rằng Vương Mỹ Nguyệt đã rút khô Dĩ Ân rồi.
Thật ngốc mà, làm sao Dĩ Ân có thể một mình lấp đầy lòng tham của Vương Mỹ Nguyệt? Ngu hơn chính là không biết tìm anh giúp đỡ, một mình buồn bực.
Cô đã quên cô lấy anh sao? Anh Bách Mộ Khắc đời này không thiếu nhất là tiền, tiền của anh có thể đủ để giải quyết mọi vấn đề.
Là sơ sót của anh, anh nên sớm chủ động tìm Vương Mỹ Nguyệt nói chuyện. Muốn tiền phải không? Anh có thể cho, chỉ cần bà ta đừng dùng tình thân vơ vét tài sản của cô gái nhỏ vô lực này, anh sẽ là người bảo vệ của Dĩ Ân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...