Không Cho Phép Chưa Kết Hôn Đã Có Thai H


Trong một căn hộ độc lập ở Bắc Kinh, màn hình điện thoại di động chiếu sáng khuôn mặt lãnh đạm của người đàn ông, Bạch Hạo cầm cốc bia trên bàn lên uống, đôi mắt bùng cháy dục vọng, cậu đã cố gắng liên lạc với Cố Minh Mộng suốt hai năm qua, nhưng luôn là giọng nữ quen thuộc của tổng đài nhắc nhở cậu rằng đối phương đang bận.

Hai năm qua, cậu không phải bận rộn làm bài tập về nhà thì là bị bà Bạch kéo đến phụ giúp việc ở công ty, cuối cùng tốt nghiệp sớm một năm, trở về học thạc sỹ ở Trung Quốc, vốn định đi về miền nam tìm Cố Minh Mộng sau khi ổn định, nhưng không ngờ cô lại tự mình đưa đến cửa, lúc nhìn thấy cái tên này, cậu không có nhiều hy vọng chỉ nghĩ đó là người trùng tên thôi.

"Hừ.

" Bạch Hạo giễu cợt, ánh mắt càng lúc càng thâm sâu, lần này dù nói cái gì cậu cũng sẽ không buông tay Cố Minh Mộng.

Ngày thứ sáu, sau khi Cố Minh Mộng học xong, Ngô Tiên Ngọc và Tôn Lệ đã thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà, Tống Tập Tập đang ngồi ở bàn thu dọn đồ đạc, bây giờ là kỳ nghỉ lễ Quốc khánh nghỉ bảy ngày, bọn họ đều phải về nhà.

Ban đầu Tống Tập Tập dự định ở lại Bắc Kinh chơi, nhưng sau khi nghe tin Cố Minh Mộng cũng không ở lại đây thế là cô ấy cũng về nhà.


"Trời ơi, nhà chúng ta đều ở miền nam, về nhà rất xa.

" Tống Tập Tập thở dài: "Mộng Mộng, cậu thật sự không ở lại đây à? Chúng ta đi leo Vạn Lý Trường Thành, lá phong của Hương Sơn hẳn là đã đỏ rồi!""Tôi chắc chắn sẽ đi cùng cậu vào kỳ nghỉ tiếp theo, bố mẹ tôi chắc chắn sẽ lo lắng cho tôi, lần đầu tiên tôi xa nhà.

" Cố Minh Mộng gượng cười, vội vàng mang theo vali gấp rút đi tới Thụy Ba Khách.

Vừa đi tới cửa Thụy Ba Khách, cô đã ngửi thấy mùi cà phê nồng nặc, gần đó đều là sinh viên đại học giàu có rảnh rỗi, Bạch Hạo bên trong cũng rất nổi bật, Cố Minh Mộng sợ bị bắt gặp, đứng ở cửa gửi tin nhắn cho cậu.

Không lâu sau, Bạch Hạo đi ra, thấy cô còn mang theo cả vali, liền cười nói: "Cậu như này là muốn làm gì?" "Về nhà.

" Cố Minh Mộng trợn tròn mắt, "Mau có cái rắm gì thì thả đi, tôi còn phải vội lên máy bay.

" "Vào trong nói chuyện đi.

""Không muốn, bị người khác nhìn thấy thì sao? Tôi không muốn bị coi là một kẻ biến thái yêu đương thầy trò.

" Vẻ mặt Cố Minh Mộng đầy chán ghét.

"Được, vậy thì đến nhà tôi nói chuyện.


" Bạch Hạo khen ngợi cô trong lòng.

Cố Minh Mộng muốn xoay người rời đi, nhưng sợ sẽ bị người khác nhìn thấy co kéo ở đây, kéo vali và cậu đến bãi đậu xe của trung tâm thương mại gần đó, trong ấn tượng của Cố Minh Mộng, cậu vẫn là một học sinh cấp 3 lái một chiếc xe điện nhỏ, bây giờ cậu đã có một chiếc Mercedes màu đen.

"Vali để phía sau, cậu ngồi ở phía trước.

" Bạch Hạo nói, không định mở cốp xe cho cô.

Cố Minh Mộng đặt vali ở phía sau, ép mình ra phía sau, vùi đầu thật thấp, vì sợ bị người quen bắt gặp.

Bạch Hạo không ép cô, lái xe đến gần nhà cậu, kéo cửa xe, "Đi thôi.

" Cố Minh Mộng thật sự không muốn đi lên, ngồi trong xe nhìn thẳng vào cậu.

Bạch Hạo cười nói: "Tôi sẽ không làm gì cậu đâu, cậu để vali ở đây đi, lát nữa tôi sẽ đưa câụ ra sân bay.


" Bây giờ Cố Minh Mộng mới nhúc nhích cơ thể, nghĩ cậu cũng là một người trưởng thành trên mười tám tuổi rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, cho nên đi lên lầu với cậu.

Bạch Hào tựa hồ vẫn luôn sống ở loại căn hộ đơn một phòng ngủ một phòng khách này, nội thất và đồ đạc cũng tương tự như ở miền Nam.

Trước khi Cố Minh Mộng kịp nhìn rõ, cô đã bị đè lên ghế sofa, lập tức giãy giụa: "Bạch Hạo! Mẹ kiếp, làm cái gì mà làm! Cậu dám cưỡng hiếp tôi, thử xem!"Bạch Hạo rất cao hứng, xoay người cô lại, trói tay cô lại, côn thịt đã cương cứng lên đẩy quần âu lên thành một cái lều lớn, cậu ấn tay Cố Minh Mộng lên lưng, côn thịt áp vào mông cô, giọng điệu vừa xúc động vừa nôn nóng, "Lại không phải tôi chưa từng cưỡng hiếp cậu, vội cái gì chứ? Trước đây làm tình không phải rất sướng sao? Không phải cậu vẫn luôn rất sướng sao?""Bạch Hạo! Tên khốn kiếp! ! Trước khi Cố Minh Mộng kịp nói xong, đã bị Bạch Hạo kéo vào phòng, đây không phải là phòng ngủ, càng thêm ảm đạm và lạnh lẽo, chỉ là một chiếc giường có giat đơn giản.

Bạch Hạo chật vật cố định cô trên giường có giat, cậu véo mặt Cố Minh Mộng, ánh mắt lóe lên ánh sáng bệnh hoạn và cuồng vọng, "Cố Minh Mộng, cuối cùng cũng để tôi tìm thấy cậu rồi.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận