Sau khi Cố Minh Mộng có thai, cô thuê gia sư ở nhà dạy riêng, mẹ Cố đều đổi giáo viên của cô thành giáo viên nữ, dù sao cũng không phải chuyện dễ nghe, cùng con gái với nhau càng đồng cảm và chu đáo hơn.
Lần đầu tiên Cố Minh Mộng phát hiện mình có thai là đã gần bốn tháng, hiện tại đã hơn năm tháng, bụng đã nhô lên, tâm trạng cũng dần ổn định lại.
Mỗi ngày sau khi tan học về nhà Cố Minh Hạo đều dùng tiền tiêu vặt mua đồ ăn ngon cho cô, mặc dù những thứ cu cậu mua đều là que cay, kem lạnh và những món mà bà bầu không thể ăn nhiều nhưng Cố Minh Mộng cũng rất vui vẻ cảm kích sự đau lòng mà Cố Minh Hạo dành cho mình.
Cố Minh Mặc thỉnh thoảng sẽ chạy tới bên cạnh cô, ghé tai vào bụng cô lắng nghe cục cưng, ngẫu nhiên bị một bàn chân cách lớp bụng đá vào má, cô nhóc kinh ngạc một lúc lâu, mỗi lần ăn cơm tối đều bàn bạc với Cố Minh Hạo xem nên chọn tên gì.
Mẹ Cố đã cảnh cáo hai đứa không được thảo luận bất cứ điều gì liên quan đến Bạch Hạo, Cố Minh Mặc vốn là một cô bé rất ngoan ngoãn, Cố Minh Hạo mơ hồ đoán được Bạch Hạo "bỏ vợ bỏ con" giống như những gã trong phim truyền hình nên trong lòng cu cậu cũng tự động liệt Bạch Hạo vào sổ đen.
Hôm nay Cố Minh Mặc tan trường liền chạy đến chỗ Cố Minh Mộng, sờ sờ cái bụng nhô cao của cô, hưng phấn hỏi: "Chị ơi, là trai hay gái thế? Con trai hay con gái thế?!""Là nam hay nữ thế chị?!" Cố Minh Hạo càng gào lớn hơn.
"Nhà nước quy định không cho phép kiểm tra giới tính, dù sao miễn đứa bé khỏe mạnh là được.
" Cố Minh Mộng dựa vào ghế sofa thở dốc, cô còn một đống bài tập chưa viết cũng chưa học thuộc.
Sau khi cất đồ đạc, mẹ Cố cho hai đứa trẻ đang phấn khích xem tờ siêu âm B, chỉ vào vật hình tròn rõ ràng lớn hơn không ít và nói: "Đây là cháu trai tương lai của hai đứa, mau nhìn xem.
""Oa! Có tay! Thật sự là mọc tay!" Cố Minh Hạo cực kỳ kích động.
Cố Minh Mộng trợn mắt, hỏi: "Hôm nay em mua gì cho chị thế?"Cố Minh Hạo đột nhiên im lặng, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, đỏ mặt quay người chạy lên lầu, sau đó cầm một bông hồng chạy xuống, gai trên cuống hoa đều bị nhổ sạch, cánh hoa mềm mại ướt át, dưới ánh hoàng hôn nhiễm một tầng ánh sáng mơ màng.
"Oa, bông hoa đẹp quá!" Cố Minh Mặc rất hâm mộ, cô bé nhìn Cố Minh Hạo nói: "Anh trai, em cũng muốn.
""Anh thật sự hết tiền rồi!" Cố Minh Hạo dường như nhảy dựng lên, sau đó từ trong túi quần móc ra mười đồng cuối cùng, vẻ mặt đau lòng, "Anh dẫn em đi mua, đây là chút tiền cuối cùng của anh.
""Được rồi được rồi, nhìn con đáng thương chưa kìa.
" Mẹ Cố cười mắng, đồng thời kêu bố Cố dẫn bọn họ ra ngoài mua hoa, đưa cho Cố Minh Hạo đáng thương một ít tiền tiêu vặt.
Trước khi ra ngoài, Cố Minh Hạo còn lẩm bẩm nói sau này nhất định phải cố gắng kiếm tiền, phụ nữ mang thai cần ăn nhiều, gia đình mình cũng không thể lo mãi được.
Cố Minh Mộng dở khóc dở cười, ngửi được mùi thơm tươi mát đặc trưng của hoa hồng, tâm trạng dần dần cải thiện.
Thấy mọi người đã rời đi, mẹ Cố lên tiếng: "Mộng Mộng, mẹ đã tìm được bốn gia đình sẵn sàng nhận con nuôi.
Gia cảnh của họ cũng giống như chúng ta, đều là những người tốt bụng và lương thiện.
"Mẹ Cố lấy điện thoại ra cho cô xem thông tin của bốn gia đình, bao gồm bác sĩ, luật sư, giáo viên và một người cô trung niên giàu có nhưng không có ý định kết hôn hay sinh con.
Cố Minh Mộng im lặng xem xong, quay đầu né tránh: "Con không muốn chọn.
""Mộng Mộng.
.
.
" Mẹ Cố bất lực nói, mỗi lần đi khám thai cùng Cố Minh Mộng, nhìn thấy cái phôi có kích thước bằng hạt đậu dần dần lớn lên, trong lòng bà cũng không muốn làm như vậy: "Con muốn giữ lại nuôi cũng được.
Gia đình mình có đủ khả năng nuôi dưỡng.
""Con cũng không muốn giữ lại nuôi.
" Nước mắt Cố Minh Mộng rơi xuống đóa hồng, càng làm nó thêm kiều diễm hơn: "Mẹ ơi, tại sao con lại gặp phải chuyện như vậy?""Không sao đâu, con còn có bố mẹ, Mặc Mặc và Hạo Hạo cũng sẽ ở bên con.
" Mẹ Cố cảm thấy đau lòng, ôm lấy cô như lúc còn nhỏ: "Con còn có tương lai rất dài, đây là chuyện nhỏ, không sao đâu, không sao đâu.
"Cố Minh Mộng không muốn gửi đứa bé đi, thậm chí còn chống cự việc giữ lại đứa bé, thấy bụng cô càng ngày càng lớn, bố Cố quyết định ngay sau khi sinh ra đứa bé sẽ gửi đứa bé đi, đứa con gái quý giá của ông không thể để một đứa trẻ chưa chào đời làm ảnh hưởng.
Mẹ Cố sợ Cố Minh Mộng buồn nên giấu chuyện này đi, chỉ tập trung chăm sóc cô.
Có Cố Minh Hạo ầm ĩ và thiên thần nhỏ Cố Minh Mặc bên cạnh, thời gian mang thai của Cố Minh Mộng cũng không đến nỗi tệ, dù sao gia đình cô cũng có đủ tài chính để hỗ trợ cô được chăm sóc chu đáo, đồng thời không bị tụt hậu trong học tập.
Trước khi sinh con, Cố Minh Mộng nghỉ học một tuần, nhưng cô vẫn kìm nén cơn khó chịu, tiếp tục chăm chỉ học tập, được cô truyền cảm hứng, Cố Minh Hạo cũng chăm chỉ học tập mỗi ngày.
Khi được đưa vào bệnh viện để sinh con một ngày trước ngày dự sinh, cuối cùng cô cũng sẵn lòng đặt cuốn sách trên tay xuống.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...