Không Cho Ngươi Cắn

🥖: Chao xìn cả lò... Đây là bộ edit đầu tay của mình nên còn nhiều bỡ ngỡ. Nếu mọi người thấy lỗi sai chính tả ở đâu thì mng nhắc mình để mình sửa với nhé. Xincamon mọi người

- -----

Chương 7:

Phương Du Niên và Giản Chanh bắt đầu cãi vã, không ai chịu nhường ai, có vẻ như sắp xảy ra xô xát. Trần Vân Chu bị kẹt giữa hai người, vội vàng can ngăn. Các bạn học khác đi ngang qua nhìn bọn họ nhưng cũng không ai dám lại gần.

Thời khắc Phương Du Niên và Giản Chanh chuẩn bị lao vào nhau, Thịnh Trạc và Trì Nhạc cuối cùng cũng bị tiếng ồn ào ở cửa làm tỉnh giấc.

Trần Vân Chu thấy cuối cùng hai vị lão đại này cũng chịu tỉnh giấc mà suýt nữa thì rơi lệ vì xúc động, nếu không một mình hắn thì không thể ngăn cản nổi hai cái tên điên này lao vào nhau.

Trì Nhạc đi qua, xoa xoa mái tóc rối bời vì ngủ, mắt nhìn hai cái người đang giằng co với nhau ngoài cửa một cách ngơ ngác, "Ồ,hai cậu đang tập thể dục buổi sáng à?"

Giản Chanh: "..."

Phương Du Niên: "..."

Cả hai cùng lúc buông lỏng sức lực, hừ nhẹ một cái lặng lẽ quay đầu đi chỗ khác.

Thịnh Trạc đi sau lưng Trì Nhạc, không thèm để ý đến bọn họ, vỗ vai Trần Vân Chu, "Cậu giúp tôi kê lại bàn ghế, tôi đi rửa mặt trước."

Trần Vân Chu gật đầu, thấy Phương Du Niên và Giản Chanh không có dấu hiệu gì sẽ tiếp tục đánh nhau, hắn cũng lười quản, liền đi vào lớp dọn dẹp bàn ghế, Giản Chanh liếc nhìn Phương Du Niên một cái cũng theo vào.

Phương Du Niên mở miệng, định hỏi chuyện gì đã xảy ra, thì thấy Thịnh Trạc bước đi vài bước, quay đầu nhìn Trì Nhạc, "Có muốn cùng đi không?"

Trì Nhạc lười biếng hắt hơi một cái lặng lẽ theo sau.

Phương Du Niên: "..." Cái quái gì đang sảy ra vậy?

Buổi chiều có cuộc họp phụ huynh nhưng buổi sáng vẫn phải đi học bình thường.

Dù đêm quà Trì Nhạc ngủ không ngon, nhưng thời điểm vào lớp, cậu vẫn thành thật lấy sách ra tư thế đoan chính nhìn về phía bục giảng.

Nói ra thì có chút ngại ngùng, nhưng Trì Nhạc thật ra là một học sinh chăm chỉ, hàng ngày hoàn thành bài tập đúng hạn, lúc học bài luôn chú ý nghe giảng, dù có bị cảm hay sốt cũng không bao giờ nghỉ học, thái độ học tập thật sự rất nghiêm túc.

Giản Chanh quay đầu nhìn Thịnh Trạc, thấy hắn đã bắt đầu gục đầu xuống bàn ngủ bù, không nhịn được mà "ách" một tiếng, lầm bầm: "Người làm học bá có thể da dáng học bá một chút được không?"

Giản Chanh luôn giữ vị trí thứ hai trong lớp, Thịnh Trạc đối với cậu là một ngọn núi không thể vượt qua.

Trì Nhạc lấy bút ra, vừa chăm chỉ ghi chép vừa nói: "Tôi là học tra cũng không có thái độ của học tra đâu nhé."

"Cậu khác với bọn họ..." Giản Chanh không nói tiếp, cúi đầu thấy chân Thịnh Trạc duỗi ra từ phía sau, vô thức giữ khoảng cách với Trì Nhạc, "Thịnh Trạc tay chân dài như vậy, tôi thấy cậu ta ngủ như vậy nhìn mà thấy tội.."


Trì Nhạc quay đầu nhìn lại, Thịnh Trạc chân tay dài, nằm trên bàn có chút không thoải mái, dường như không có chỗ để hắn duỗi dười, thực ra bàn ghế ở trường học khá là cao, trước đây lúc Trì Nhạc nằm trên bàn ngủ cũng không có vấn đề gì, chủ yếu là vì hắn cao quá.

Trì Nhạc không tự chủ được mà lại nghĩ về vấn đề chiều cao, cậu do dự một chút, hỏi Giản Chanh: "Cậu nghĩ một Alpha thấp hơn Omega của mình, có phải không tốt lắm không?"

"Đương nhiên, chiều cao quyết định tư thế!" Giản Chanh giảm giọng, "Mấy ngày trước tôi thấy một tin tức trên mạng, có một Alpha vì thấp hơn Omega của mình, ban đêm bị Omega đè đánh đến mức... sau đó còn nháo đòi ly hôn nữa đấy!"

Trì Nhạc rung động trong lòng, vô thức nhăn mày, trong đầu đã hiện lên cảnh tượng bản thân bị Thịnh Trạc đè đánh trong tương lai, không tự chủ được mà toàn thân trở nên run rẩy.

Cậu giơ tay chỉ mình, "Giản Chanh, tôi..cao không?"

Giản Chanh không chút do dự gật đầu, Trì Nhạc là Beta mà có thể cao ngang với Alpha như hắn, đã là điều hiếm có rồi.

Trì Nhạc lại chỉ Thịnh Trạc, hỏi nhỏ: "So với cậu ta thì sao? Cậu nghĩ sau này tôi có khả năng cao như cậu ta không?"

Lần này Giản Chanh trầm ngâm một khắc, nhìn kỹ Trì Nhạc.

Trì Nhạc cao so với những người cùng tuổi, nhưng cậu lại có khung xương nhỏ, người cũng gầy, trông nhỏ hơn Thịnh Trạc một vòng, Thịnh Trạc dù là Beta nhưng cao hơn hầu hết Alpha, và hình thể cũng cứng cáp hơn, liếc qua là biết còn có thể cao lên.

Giản Chanh tránh né câu hỏi, mơ hồ nói: "Cậu có tỷ lệ cơ thể tốt, sở hữu đôi chân dài vô địch, sau này cố gắng luyện tập còn có thế cao lên mà."

Trì Nhạc hơi mơ màng, cẩn thận nhớ lại cậu trong giấc mơ cao bao nhiêu.

Giản Chanh lấy quyển sách ra từ trong ngăn bàn, nhớ lại tình huống buổi sáng, bất chợt nói: "À đúng rồi Nhạc Nhạc, hôm qua sao cậu lại ngủ ở dưới..."

"Tôi đâu có ngủ ở dưới!" Trì Nhạc bất ngờ phản ứng mạnh mẽ.

Giản Chanh im lặng nuốt lại mấy chữ 'trên ghế' vào, không hiểu tại sao cậu lại phản ứng lớn như vậy.

Trì Nhạc mặt mày u ám, nhẹ nhàng nghiến răng, trong lòng quyết tâm, từ hôm nay trở đi ngày nào cậu cũng sẽ uống sữa, sau này nhất định phải cao hơn Thịnh Trạc! Cậu quyết không là người nằm dưới!

...

Cuộc họp phụ huynh diễn ra đúng giờ, sau giờ nghỉ trưa, trường học bỗng trở nên nhộn nhịp.

Trì Nhạc và Giản Chanh đứng ở hành lang uống nước ngọt, bạn học xung quanh chạy qua chạy lại, bận rộn với việc dọn dẹp bàn ghế, cũng như dẫn phụ huynh đến lớp học.

"Bao giờ chú Trì đến?" Giản Chanh uống một ngụm nước ngọt hỏi.

Trì Nhạc cúi đầu nhìn điện thoại, " Có nói là sắp đến rồi."

"Cậu không xuống đón à?"

"Ông ấy tự biết đường, bảo tôi không cần đón." Trì Nhạc nghiêng đầu nhìn về phía Giản Chanh, "Còn cậu thì sao? Hôm nay là chú cậu đến hay là dì cậu đến?"


Cha mẹ Giản Chanh đã mất từ lâu, những năm qua hắn sống cùng với gia đình chú của mình.

Giản Chanh cười một cái, "Bọn họ bận rộn với việc họp phụ huynh cho con cái của mình, làm sao có thời gian đến đây với tôi."

Trì Nhạc biết hoàn cảnh gia đình anh, vỗ nhẹ vào vai anh, không nói thêm gì.

Giản Chanh lại cười, nhìn xuống lầu, "Ủa? Đó có phải mẹ của Thịnh Trạc không?"

Trì Nhạc theo ánh mắt cậu nhìn xuống, thấy Thịnh Trạc bước ra khỏi cổng trường, dẫn theo một người phụ nữ lớn tuổi. Người phụ nữ có vẻ ngoài chất phác, cầm trên tay một cái túi vải, tò mò nhìn quanh trường học.

"Có lẽ là vậy..."

Trì Nhạc nheo mắt, luôn cảm thấy Thịnh Trạc và người phụ nữ không giống nhau, nhưng để đến họp phụ huynh và còn được hắn đích thân đón, ngoài mẹ của hắn ra thì Trì Nhạc không thể nghĩ ra ai khác.

Thịnh Trạc không chú ý đến ánh mắt từ tầng trên, dẫn Tiếu Tú Hà lên cầu thang, quay đầu nói: "Dì Tiếu, đi chậm thôi."

"Ờ." Tiếu Tú Hà vội vàng đáp lại một tiếng, lo lắng chỉnh lại góc áo.

Cô đã làm người giúp việc cho nhà họ Thịnh nhiều năm, lần này đến họp phụ huynh cho cậu chủ nhỏ, trong lòng không khỏi lo lắng, do đó cô có phần e dè, sợ bản thân làm mất mặt cậu chủ.

Thịnh Trạc dẫn Tiếu Tú Hà lướt qua, Trì Nhạc lén liếc nhìn một cái, cậu nhận thấy bàn tay người phụ nữ rất thô ráp, khuôn mặt cũng có vẻ già nua và khô cằn, ánh mắt nhìn Thịnh Trạc đầy yêu thương nhưng cũng thận trọng, thái độ thậm chí có thể nói là kính trọng.

Trì Nhạc ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Thịnh Trạc, vội vàng rời mắt, đối diện với mẹ của Thịnh Trạc cậu không hiểu sao lại hơi căng thẳng, vô thức đứng thẳng người, nghĩ kỹ cũng không lạ, dù sao đây cũng là "mẹ vợ" tương lai của mình!

"Nhạc Nhạc!"

Khi Trì Nhạc đang suy nghĩ xem nên chào hỏi "mẹ vợ" tương lai như thế nào, tiếng nói to của Trì Kính Đông vang lên từ phía bên kia, mọi ánh mắt trên hành lang đều đổ dồn về phía cậu.

Trì Nhạc nghe thấy Trì Kính Đông gọi tên thủa nhỏ của mình, lúng túng liếc nhìn Thịnh Trạc, vội vàng vẫy tay với Trì Kính Đông.

Trì Kính Đông nhanh chóng đi tới, nắm lấy vai Trì Nhạc nhìn từ trên xuống dưới, đầy lo lắng, "Nhạc Nhạc, sáng nay chú Lý mới nói với ba rằng tối qua con không về nhà, sao con không nói với ba."

"Ba đi công tác, lại không ở trong thành phố, nói với ba cũng vô ích."

Trì Nhạc là người hiểu ba mình nhất, từ khi mẹ mất, ba cậu vừa là ba vừa là mẹ, bận rộn với công việc và chăm sóc con nhỏ, luôn lo lắng cho mọi việc lớn nhỏ của con, nếu tối qua nói với ba, có lẽ ba cậu sẽ lo lắng tới mức không ngủ được.

Trì Kính Đông thấy Trì Nhạc không bị làm sao, mới yên lòng.

Thịnh Trạc nhìn gia đình họ hai lần, Trì Kính Đông có thân hình tròn trịa, cổ đeo sợi dây chuyền bằng vàng, mặt mũi tươi cười, Trì Nhạc trông không giống ba lắm, chỉ có đôi lông mày là giống hệt nhau, thậm chí cả khí chất hai người họ cũng hoàn toàn trái ngược, có lẽ cậu giống mẹ hơn, Thịnh Trạc đoán mẹ của Trì Nhạc chắc hẳn rất xinh đẹp.

"Lạnh không?" Trì Kính Đông lấy từ túi ra một chiếc mũ len, đưa tay đội lên đầu Trì Nhạc, "Ba biết tối qua con ở lại trường một đêm, xuống máy bay liền vội vàng mua cho con một chiếc mũ, nếu không phải vì thiếu thời gian, ba còn muốn mua cho con một đôi găng tay, đừng để cảm lạnh nhé."


Trì Nhạc ban đầu rất cảm động, ngẩng đầu lên...

Màu xanh lá...

...

Sau buổi họp phụ huynh, giáo viên chủ nhiệm gọi riêng Trì Kính Đông vào văn phòng lấy bài kiểm tra trong tháng này của Trì Nhạc ra.

Giáo viên chủ nhiệm lớp 11/2, một Omega nam khoảng hơn 40 tuổi, nổi tiếng là người có tính tình tốt, hiếm khi quát mắng học sinh.

Thầy giáo đặt bài kiểm tra của Trì Nhạc trước mặt ông Trì Kính Đông và lo lắng nói: "Ba của Tiểu Nhạc ạ, thái độ học tập của Tiểu Nhạc rất tốt, nhưng điểm số lại không hề cải thiện. Có lẽ phương pháp học của em ấy không đúng, tôi nghĩ chúng ta nên cùng nhau tìm ra nguyên nhân. Kiến thức cơ bản của em ấy khá vững, còn một năm nữa là kỳ thi đại học, bây giờ cố gắng vẫn còn kịp."

"Đúng vậy, đúng vậy..." Trì Kính Đông liên tục đáp lại, thái độ rất hợp tác.

Trì Nhạc dựa người vào tường ngoài văn phòng, bồn chồn xoa xoa tóc đứng ở cửa lối lên cầu thang.

Đúng lúc tan học, học sinh cùng phụ huynh ồ ạt đi ra ngoài, sân trường trở nên đông đúc và ồn ào hơn bình thường.

Nửa giờ sau, Trì Kính Đông mới bước từ văn phòng ra, cúi đầu cảm ơn giáo viên chủ nhiệm dẫn Trì Nhạc ra khỏi trường, trên đường về ông không nhắc gì đến chuyện điểm số của Trì Nhạc.

Thịnh Trạc đứng ở cổng trường, một tay ôm quả bóng rổ cũ nhưng sạch sẽ, tay kia đang cầm điện thoại nhắn tin với ai đó.

Phương Du Niên hẹn hắn đi chơi bóng rổ gần đó tiện thể nhờ hắn mang theo bóng rổ. Sau khi gửi tin nhắn xong, Thịnh Trạc ngẩng đầu lên và thấy Trì Nhạc cùng ba đi ngang qua.

Trước mặt Trì Kính Đông, Trì Nhạc giống như một chú nhím nhỏ lộ bụng, trông mềm mại hơn bình thường, vẻ kiêu căng trong ánh mắt cậu càng bộc lộ rõ ràng hơn trước. Có vẻ như tính tình tiểu thiếu gia Trì hoàn toàn do ba cưng chiều mà ra.

Thịnh Trạc mặc đồng phục trường xanh và trắng, dáng người cao ráo nổi bật, dễ dàng thu hút ánh nhìn. Khi Trì Nhạc thấy hắn, cậu vô thức bước tới hỏi: "Cậu chưa về à?"

Môi Thịnh Trạc cong lên một chút, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, và gọi Trì Kính Đông đứng phía sau là "chú".

Trì Kính Đông nhìn thấy chàng trai trẻ tuổi trông sảng khoái anh tuấn, cười đáp lại một cách vui vẻ: "Nếu đã là bạn học của Nhạc Nhạc, chú sẽ tiện đường đưa cháu về nhà."

"Cảm ơn, nhưng không cần đâu ạ."

Trì Nhạc nhớ lại thời tiết thay đổi đột ngột ngày hôm qua không khỏi cảm thấy lo lắng, không nỡ để 'cô vợ nhỏ' của mình đứng một mình chờ xe, nên mở lời khuyên: "Cậu cùng về đi."

Thịnh Trạc nhìn vào đôi mắt đầy mong đợi của cậu, ma xui quỷ khiến đã đồng ý, khi lấy lại tinh thần hắn đã thấy mình đã ngồi trên xe.

Trì Nhạc liếc nhìn quả bóng rổ được ôm trong vòng tay của Thịnh Trạc, "Sao cậu không để nó ở dưới sàn?"

Thịnh Trạc nhớ tới Phương Du Niên rất trân trọng quả bóng rổ này, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, quyết định tự mình giữ lấy miễn cho làm hỏng quả bóng, nếu chuyện đó sảy ra có lẽ Phương Du Niên sẽ bày ra bộ dáng như trời sập. May mắn thay, mặc dù quả bóng đã cũ, Phương Du Niên vẫn giữ nó rất sạch sẽ, thiếu điều muốn ôm nó ngủ chung.

Trì Nhạc thấy hắn coi trọng quả bóng rổ đến vậy, cũng không khuyên nữa, chỉ nhìn quả bóng thêm vài lần, cậu nghi ngờ trên bóng có chữ ký của ngôi sao bóng rổ phiên bản giới hạn hay gì đó, nhưng sau khi nhìn kỹ, cậu cũng không thấy gì khác biệt cả.

"Bạn học, cháu tên là gì?" ông Trì Kính Đông vừa khởi động xe, vừa cười rạng rỡ nhìn qua gương chiếu hậu.

"Thịnh Trạc ạ."

"Tên hay đấy." Trì Kính Đông khen một câu, rồi hỏi tiếp: "Nhà cháu ở đâu?"


Thịnh Trạc suy nghĩ một chút, nói địa chỉ chỗ Phương Du Niên hẹn hắn chơi bóng rổ.

"Đúng lúc tiện đường." Trì Kính Đông tiếp tục lái xe, trông có vẻ tâm trạng rất sảng khoái, cười lớn hỏi Trì Nhạc, "Tối nay con muốn ăn gì? Ba sẽ tự tay vào bếp nấu."

Trì Nhạc nghĩ đến bảng điểm lần này, cảm thấy không yên tâm, luôn ngớ vực đây là trời xanh trước bão, "Ba, ba không phải vì điểm của con quá kém mà chuẩn bị cho con một Hồng Môn Yến* chứ?"

* Hồng Môn Yến là một bữa tiệc được tổ chức bởi Hạng Vũ, Bá vương Tây Sở, để chiêu đãi Lưu Bang, Hán Cao Tổ, trong cuộc chiến tranh Hán-Sở tranh giành quyền thống trị Trung Quốc sau khi nhà Tần sụp đổ. Hạng Vũ nghi ngờ Lưu Bang có ý định soán ngôi nên bày tiệc Hồng Môn với ý đồ ám sát.

"Nhảm nhí, nếu con đạt điểm tối đa, thì ba còn phải đi làm xét nghiệm ADN nữa kìa." Trì Kính Đông cười ha ha, nói chuyện mang theo một luồng khí phách sảng khoái, "Chúng ta là nhà giàu mới nổi, tuyệt đối không thể học quá giỏi được!"

Trì Nhạc: "..."

Thịnh Trạc nhịn cười, không trách mọi người luôn nói Trì Nhạc là con trai của một tên nhà giàu mới nổi, hóa ra là do ba cậu tự quảng bá.

"Nói đi, con muốn ăn gì, lát nữa ba sẽ mua đồ ăn trên đường về, chúng ta là những nhà giàu mới nổi, ta phải ăn cho thoải mái."

Trì Nhạc cười thích thú, cảm giác như tảng đá trong lòng đã rơi xuống, "Con muốn ăn đậu phụ chiên, tôm hấp, sườn xào chua ngọt, và món sườn kho tàu...ba làm rất ngon."

"Được thôi! Trên đường về ba sẽ mua thêm hai hộp kem, cho con về nhà nằm trong chăn ăn."

Trì Kính Đông cảm thấy con trai mình phải ngủ qua đêm ở trường hôm qua, chính là một uất ức lớn, nhất định phải bồi bổ cho tốt cho con trai, dù sao ở nhà cũng ấm áp, ăn kem trong chăn cũng không sợ lạnh.

Trì Nhạc cười tới mức chỉ thấy răng mà không thấy mắt, nếu có đuôi thì giờ đã vẫy lên liên hồi rồi.

Thịnh Trạc nhìn hai ba con họ, cũng không hiểu sao mà cười theo.

Trì Nhạc cười đến mức quên luôn bản thân, cặp sách rung lên, bài kiểm tra rớt ra ngoài, đúng lúc rơi cạnh tay Thịnh Trạc, hắn liền nhặt lên.

Hắn cúi đầu nhìn qua, phát hiện trên đó toàn là những dấu X đỏ rực, giáo viên chủ nhiệm cũng rất tận tâm, nhiều chỗ đã viết nhận xét cho Trì Nhạc.

Trì Nhạc nhớ rằng người trước mắt là một học sinh giỏi xuất sắc, cảm thấy hơi ngại khi để hắn xem bài kiểm tra của mình, vươn tay muốn cướp lại.

Thịnh Trạc giơ tay cao lên, lật từng tờ bài kiểm tra, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

"Bạn học Thịnh Trạc à, bây giờ cách cư xử của cậu đối với tôi_một học tra là không hề thân thiện!" Trì Nhạc không giành lại được bài kiểm tra, chỉ có thể phàn nàn về hành động của Thịnh Trạc, "Cô giáo mầm non của cậu không dạy cậu phải yêu thương bạn bè à? Tôi nhân danh người ngồi trước cậu, đã làm gương suốt mấy ngày hôm nay rồi, sao cậu không chịu học theo một chút."

Thịnh Trạc nhịn cười, đặt bài kiểm tra trở lại, "Xin lỗi, cô giáo mầm non của tôi chỉ dạy tôi phải học tập tốt tiến bộ mỗi ngày."

Trì Nhạc: "..."

Giọng nói của Thịnh Trạc chứa ý cười, mang theo một thái độ lười biếng không quan tâm, "Nhưng có lẽ cô giáo mầm non của cậu chỉ dạy cậu yêu thương, quên mất dạy cậu phải học tập tiến bộ mỗi ngày."

Trì Nhạc tức giận đẩy hắn một cái, "Trả lại sữa chua cho tôi, trả lại bánh quy nhỏ cho tôi, trả lại kẹo que cho tôi!"

" Cậu đường đường là một nhà giàu mới nổi chắc cậu không thiếu những thứ đó chứ nhỉ." Thịnh Trạc ngẩng đầu nhìn về phía trước, Trì Kính Đông, cười hỏi: "Phải không, chú Trì?"

Trì Kính Đông liên tục đồng ý, "Đúng! Thịnh Trạc nói đúng lắm."

Trì Nhạc: "..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận