Nguyện truyện 1 : Chuyện tình của Kiều Dạ Thanh.
Từ khi xuất viện đến nay đã 3 tháng, Dạ Thanh đã khỏe hơn rất nhiều. Thật ra, trước đây 1 tuần, cô dã nhớ lại tạm tạm mọi chuyện. Cô nhớ ra : Cô từng muốn hại Giản Thạch và Yên Nhã, cô nhớ ra tập đoàn Kiều của nhà cô đã bị sụp đổi, cô nhớ ra bố mẹ cô đã tự tử. Nhưng cô vẫn giả như không nhớ, cô muốn cuộc sống hiện tại của mình, cô muốn sự yên bình hiện tại, cô cũng không muốn phải tranh giành với Yên Nhã nữa. Bác sĩ từng nói cô không có cơ hội nhớ mọi chuyện, nhưng cuối cùng, cô vẫn nhớ ra được.
Hiện tại, cô đang sống trong căn hộ nhỏ, do mọi người góp tiền giúp cô mua. Họ cũng muốn giúp cô đi học lại, nhưng cô lại thôi, dù sao khi ở Anh, cô cũng đã tốt nghiệp sớm rồi, nên cô quyết định đi làm. Cô không làm người mẫu như mong ước nữa, cô không muốn liên quan gì đến quá khứ nữa, cô quyết định xin việc trong một công ty. Công việc khá thuận lợi, tiền lương cũng đủ xài, khônggì thiếu thốn hay khó khăn, chỉ có một rắc rối nhỏ, đó là ông sếp lớn của cô.
Ông sếp lớn của cô là một người rất trẻ tuổi, chỉ mới 26 tuổi thôi, nhưng thực lực rất tốt, lại cũng là dòng dõi của chủ tịch tập đoàn cô đang làm, nên rất nhanh trở thành giám đốc của công ty lớn này. Đáng lẽ, sẽ không có chuyện gì, nếu hôm ấy cô không đụng phải tên sếp này…
———————————————-
Dạ Thanh bước vào thang máy, mơ màng thế nào lại bấm lộn lầu 15, khi cửa mở ở tầng 15, một người con trai rất điển trai bước vào, một người rất có khí thế. Nhưng cô không nghĩ gì, cô không nghĩ đây chính là tổng giám đốc, chỉ vì ý nghĩ đơn giản ” Giám đốc không đi thang máy nhân viên “. Nhưng người đàn ông này lên tiếng
- ” Gặp tổng giám đốc, cô không chào ?”
- ” Anh là giám đốc ư ? Đùa tôi ”
Vừa lúc cửa thang máy mở, cô bước ra, để lại sau lưng ngài tổng giám đốc đang có vẻ mặt vừa ngạc nhiên, vừa thích thú.
Từ đó, cô thật sự hối hận, trong một lần, cô nhận điên thoại kêu mang cafê cho tổng giám đốc, cô không hiểu sao cô phải đi, nhưng là lệnh nên cô phải đi. Bước vào phòng tổng giám đốc, tôi thật sự hối hận : Là tên cô đã gặp ở thang máy, hắn tên Lâm Vĩnh Kỳ, tên thật kiêu ngạo.
Từ ngày đó, cô luôn bị Lâm tổng bắt mang cafe đến tài liệu, thậm chí là cơm hộp.
————————————————-
Nghĩ lại, Dạ Thanh thấy có chút tức giận, lúc nào cũng rủa Lâm tổng, hắn còn ngang nhiên đưa cô thành thư kí, khiến không ít lời đồn về cô. Nhưng nghĩ đến hắn, cô không khỏi nở nụ cười, hiện tại, lâm tổng đang là bạn trai của cô. Thật khó tin
———————————————–
Chuyện là, thật đau lòng, tên Lâm tổng ấy, đã gạt cô, bắt cô uống hết một ly rượu mạnh rồi nhân cơ hội kéo cô lên giường.
Sau đó, lúc cô tỉnh dậy, bên cạnh là hắn đang mở mắt nhìn cô thao láo thế kia
- ” Sao tôi lại ở đây ”
Dạ Thanh cảm thấy người thật mệt mỏi, giữa 2 chân cũng đau, nhìn lại mình không một mảnh vải, trên giường còn có vết máu đỏ, cô không nhịn được mà hét lên
- ” TRỜI ƠIIIIIII ”
*Chát* OMG ! Cô vừa mới tát tồng giảm đốc đấy, nhưng giờ còn quan trọng gì chuyện đó, cái chuyện quan trọng lúc này là… Lần đầu tiên của cô đã mất rồi. Cô căm hẫn nhìn hắn, trong khi tên này sau khi ăn tát vẫn trưng cái bộ mặt cười đến nham nhỡ, hắn nằm lấy tay cô, đẩy cô nằm xuống giường rồi đè lên người cô, nhăn nhở nói
- ” Em cướp đời trai của anh rồi, mau chịu trách nhiệm đi Thanh Thanh ”
Mặt hắn dí sát vào cô
- ” Cái gì, là ai bị cướp chứ hả ? Tôi bị cướp đời gái mới đúng. Chịu cái gì mà chịu ”
- ” Hôm qua, em uống say, sau đó bò lên người anh ‘hiếp’ anh khi anh đang giúp em. Tất nhiên em chịu trách nhiệm. Em phải làm bạn gái anh, và phải cưới anh ”
- ” cái gì !!! Tên cáo già này ”
- ” Hoặc là chịu trách nhiệm, hoặc thuê luật sư. Thế nào, em thuê nổi không ”
Dạ Thanh không còn cách gì, đành cắn răng ‘chịu trách nhiệm’
——————————————–
Sau lần ấy, tuy là có đi cùng hắn, nhưng cô luôn giữ khoảng cách, gì chứ tên này cáo già lắm, không chừng bị hại nữa thì khổ.
Hắn, Lâm tổng, tên Lâm Vĩnh Kỳ ấy luôn tìm trò phá cô. Thật không thể chịu đựng được.
Gần đây, hắn bỗng biến mất không lý do, tự nhiên cô thấy có chút trống, có chút gì đó nhớ nhung. Đến khi cô tưởng rằng, hắn biến mất luôn rồi, thì hắn quay về, ôm lấy cô
- ” Anh nhớ em. Một tháng qua ở nước ngoài có việc đột xuất, anh nhớ em không chịu được ”
- ” Kỳ… ”
- ” Thời gian qua, anh trốn tránh đủ rồi, giờ anh muốn chính thức theo đuổi em ”
- ” … ”
- ” Thanh Thanh, Anh yêu em. Anh cần em, anh… ”
- ” Kỳ , thời gian qua là không có anh bên cạnh, em thấy rất nhớ anh, em nghĩ… em cũng cần anh, cũng yêu anh ”
Đọc tiếp Không chỉ thiên thần mới có thể mang lại hạnh phúc – Ngoại truyện 2
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...