Chương 25 : trí nhớ trở lại ? Sự thật phơi bày.
Sau lần cảnh cáo đó, Gia Vỹ và cô Quỳnh điều động mọi người bảo vệ Giản Thạch thật kĩ lưỡng.
Trước phòng bệnh của Giản Thạch luôn có 2 người mặc áo đen canh gác. Dĩ nhiên chính vì vậy mà nơi đây khi có bất cứ ai đi ngang, cũng không tránh khỏi bị dòm ngó.
Tuy là cứ hay bị đuổi ra, nhưng tôi vẫn ‘ mặt dày’ vào phòng bệnh Giản Thạch mà lo cho hắn. Nhưng cái tên ác quỷ này hắn không những lơ đi sự lo lắng của tôi, mà còn xem tôi là không khí, suốt ngày tình tình tứ tứ với Dạ Thanh. Lòng ghen nổi dậy, nhưng tôi phải đè nén rất nhiều.Haizzz…. từ khi gặp tên ác quỷ này, có vẻ như tôi có những cảm xúc rất mới nhỉ.
———————————————–
12h đêm, phòng Giản Thạch vắng lặng… Một người con trai đẹp như tạc đang nằm trên giường bệnh ngủ không ai khác là Giản Thạch.
Một cái bóng đen đi tới. Đột nhiên, có một ánh sáng lóe qua, lao thẳng xuống Giản Thạch…
*Phập, tách tách*
- ” Dạ Thanh, cô quá rắn độc ”
Giản Thạch mở mắt, mắt nhìn người con gái trước mặt, tay giữ tay cô ta. Phải ! Bóng đen vừa rồi, không ai khác chính là Dạ Thanh trong trang phục bác sĩ, bịt một chiếc khẩu trang y tế, trong tay cô ta là một con dao sắc nhọn, cách tim Giản Thạch chỉ 2 gang tay.
Đèn phòng được bật sáng, ngay cửa là một đám người áo đen đã vây quanh, ngoài ra, còn có Gia Vỹ, Tịnh Kha, tiểu Nhi, cô Quỳnh và… Tôi.
Dạ Thanh bị đám người áo đen lôi xa ra. Giản Thạch tao nhã đứng lên chậm rãi bước đến trước Dạ Thanh, mặt đang tái méc
- ” Dạ Thanh, cô nghĩ cô giết được tôi ? Cô tưởng cái âm mưu chiếm Galaxy của cô sẽ suông sẻ ? Hạ màn ở đây đi ”
Giọng hắn lạnh lùng đến đáng sợ.
- ” Giản Thạch, cậu biết ? ”
- ” Đúng, tôi biết. Biết mọi kế hoạch của cô từ việc bức thư tình ”
Mặt Dạ Thanh càng lúc càng trắng bệch.
- ” Sao cậu biết được ”
- ” Khi cô bị Tịnh Kha và Gia Vỹ cảnh cáo gần đây nhất. Tôi đã đứng sau cây cổ thụ và nghe hết. Dĩ nhiên tôi có mặt ở đó… là kế hoạch của tôi ”
- ” Sao cơ ? ”
- ” Dạ Thanh, tập đàon Kiều nhà cô, chính thức biến mất trong thương trường này. Nhưng tôi sẽ giải đáp cho cô : Tôi CHƯA TỪNG mất trí.Lôi cô ta đi. Đừng bao giở để cô ta xuất hiện trước mặt tôi ”
Tôi nghe cuộc đối thoại đó. Hiểu mang máng. Giản Thạch không mất trí, vậy là sao ?
- ” Thạch, anh không sao chứ ? ”
————————————————–
- ” Bác sĩ, xin hãy giấu mọi việc, hãy nói với mọi người tôi mất trí nhớ, đừng để ai biết, đặc biệt là Nhã nhi ”
- ” Vâng, thiếu gia ”
- ” Mẹ, Gia Vỹ, 2 người hãy giả vờ như con mất trí nhớ, con tin Dạ Thanh là người làm ra trò này. Trong chiéc xe tông con, con đã thấy cô ta. Theo con đoán, cô ta biết con mất trí, sẽ đến đây giở trò, con muốn biết cô ta có ý gì. Nên 2 người hãy giúp con, đồng thời giữ bí mật ”
- ” cậu chắc được là sẽ thành công không ? ”
- ” Được mà. Tin mình đi. Mẹ hãy tin con ”
- ” Được rồi ” / ” Hy vọng ở cậu vậy ”
—————————————————-
- ” Vậy tức là anh không hề bị mất trí ? ”
- ” Không hề. Lúc bị tông, Anh đã kịp né, nên tuy bị tông trúng nên không đến mức mất trí, bất quá chỉ là bị thiếu mấu thôi. ”
- ” Còn lạnh nhạt, tất cả là để Dạ Thanh bị dính bẫy ? ”
- ” Xin lỗi em, đã để em chịu lạnh nhạt ”
- ” Anh… đáng ghét ”
Tôi vừa tức vừa mừng cho hắn. Tênb ác quỷ này không sao là tôi mừng rồi. Phải rồi, hắn là ác quỷ, sao có chuyện gì được nhỉ.
Dạ Thanh đã bị Giản Thạch xử lý, tập đoàn Kiều cũng biến mất, giờ thì không còn gì ngăn cản được tôi và tê ác quỷ này bên nhau nữa. Hắn cũng hồi phục sức rất nhanh, giờ đây, mọi chuyện đã về quỹ đạo cũ.
Đọc tiếp Không chỉ thiên thần mới có thể mang lại hạnh phúc – Chương 26
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...