Hôm nay Tịnh Nhã không ra chợ nữa vì Tiểu Liên đã khỏe lại, việc buôn bán cũng không có phần cho Tịnh Nhã nàng rồi. Tịnh Nhã đành ở nhà dệt thêm vải vậy, hai ngày trước bụng nàng đã có dấu hiệu đau râm ran rồi đến hôm nay vẫn còn đau. Càng lúc càng khó chịu hơn gấp trăm lần, Tịnh Nhã cố gắng xuống bếp bắc một ấm nước để uống nhưng loạng choạng được vài bước thì lại ngã xuống đất rồi ngất đi. Cùng lúc đó, Lãnh Hạo Kỳ xuất hiện, hắn kiên nhẫn tìm Tịnh Nhã mấy hôm nay rồi cũng may là hôm nay lại tìm được nơi nàng ở. Hắn nhìn quanh ngôi nhà đơn sơ, trên mái nhà thậm chí chỉ là lớp lá lót tạm, cũng chẳng có gì đảm bảo là chắc chắn. Tịnh Nhã! Muội sao phải sống khổ sở như vậy ? Hắn vừa nhìn xung quanh vừa gọi:
- Tịnh Nhã! Muội có ở đây không ?
Không một tiếng đáp trả rằng nơi đây có người ở, hắn suy nghĩ không lẽ lại nhầm. Căn nhà không rộng lắm chỉ một phòng khách và một gian phòng nhỏ nhưng không có người ở. Hắn xoay người bước ra phía bên hông ngôi nhà, hắn thấy một cô nương đang ngất xỉu, hắn loáng thoáng nhận ra bóng dáng thân thuộc, hắn vội vàng chạy tới:
- Tịnh Nhã! Muội sao vậy ?
Hắn vuốt mặt Tịnh Nhã, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc làm hắn lo lắng không ngừng, mồ hôi trên trán nàng càng ngày càng nhiều. Hắn không ngần ngại bế nàng về cung tìm ngự y. Tịnh Nhã trong cơn mê nhíu mày, rên khẽ:
- Đau.. đau quá...
- Tịnh Nhã! Muội sẽ không sao đâu! Ta sẽ đưa muội tìm ngự y.
Hắn dùng hết sức càng nhanh càng tốt đưa Tịnh Nhã vào cung tìm ngự y chữa trị. Tịnh Nhã nằm trên giường nhưng miệng luôn than đau khiến Lãnh Hạo Kỳ vô cùng lo lắng. Hắn cứ đi qua đi lại chốc chốc lại hỏi tình hình:
- Sao rồi! Ngự y, ông làm ta lo quá!
- Bẩm nhị điện hạ! Vị cô nương này do làm việc quá sức lại không ăn uống đầy đủ nên tinh thần suy nhược, hơn nữa ....
Lãnh Hạo Kỳ không thể chờ đợi được, hắn gấp rút :
- Còn gì nữa ?
- Cô ấy đang mang thai.
- Cái gì ? Mang thai ? Ông đang trêu ta đó à ?
Lão ngự y cung kính không dám ngẩng đầu nhưng vẫn quả quyết là nàng ấy đang mang thai khiến cho Hạo Kỳ đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.
- Thần không dám nói sai nửa lời, thần sẽ kê vài vị thuốc bổ để cô nương ấy bồi bổ.
Lãnh Hạo Kỳ phất tay:
- Được! Được! Ông cứ làm.
Một giờ sau, một chén thuốc nghi ngút khói được đưa đến. Lãnh Hạo Kỳ liền đỡ Tịnh Nhã ngồi dậy tựa vào lòng hắn. Hắn đưa muỗng thuốc đến miệng thổi nhè nhẹ rồi dỗ dành Tịnh Nhã:
- Tịnh Nhã! Muội uống thuốc đi!
Tịnh Nhã nửa tỉnh nửa mê hớp lấy muỗng thuốc. Nàng khẽ nhăn mày vì thuốc có vẻ đắng, nàng bẩm sinh ghét nhất là uống thuốc. Hạo Kỳ biết ý liền sai người chuẩn bị một ít ô mai đem đến cho Tịnh Nhã. Uống thuốc xong liền dặn dò tất cả ra ngoài để Tịnh Nhã nghỉ ngơi. Hắn khẽ chạm vào những sợi tóc lòa xòa trước mặt nàng.
- Muội phải mau tỉnh lại! Ta muốn biết mọi chuyện, chuyện gì đã khiến Tịnh Nhã hoạt bát đáng yêu thành ra như thế này ?
Một canh giờ sau, Tịnh Nhã cũng đã tỉnh lại. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh đây là đâu ? giường gỗ có chạm khắc, chăn gấm nữa chắc chắn không phải nhà tranh nhỏ bé của nàng rồi. Nàng xoay người qua một chút xíu liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đang nhìn nàng mỉm cười:
- Tịnh Nhã! Muội tỉnh rồi!
Tịnh Nhã mở to mắt ngạc nhiên nhìn Lãnh Hạo Kỳ, sao huynh ấy lại ở đây:
- Hạo Kỳ... ca ca!
- Dậy đi ! Muội có biết ta chờ muội lâu rồi không ?
- Huynh... sao huynh lại ở đây ?
Lãnh Hạo Kỳ cười cười, câu hỏi hay nhất trong ngày mà hắn nghe được, muội ấy vẫn ngây thơ như ngày nào.
- Đây là nhà của ta!
Tịnh Nhã cũng chưa bắt kịp mọi việc đang diễn ra trong lúc nàng ngất đi, đây là hoàng cung sao ? Lãnh Hạo Kỳ thật rất muốn hỏi cha đứa bé là ai nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, hắn sợ nếu hỏi không đúng lúc thì nàng ấy có sốc không ? Hắn giả vờ ho nhẹ rồi lãng chuyện:
- Muội có đói không ? Ta có sai người nấu một ít cháo yến cho muội rồi.
Tịnh Nhã vô thức gật đầu. Nàng sực nhớ cũng đã hơn nửa ngày nàng chưa ăn gì rồi, bụng nàng cũng đã đỡ đau rồi.
- Cám ơn huynh! Nhưng muội phải về nhà.
Tịnh Nhã toan đứng lên rời khỏi phòng thì bị Hạo Kỳ kéo lại, hắn vô cùng nghiêm túc hỏi nàng một câu:
- Muội còn muốn về đó ? Chuyện hôm nay nếu ta không đến kịp thì muội đã không thể giữ nổi mạng của mình rồi biết không ? Ta thật sự muốn biết trong thời gian qua chuyện gì đã xảy ra với muội ?
Tịnh Nhã cúi đầu cắn môi, quá khứ đau lòng đó nàng làm sao kể cho hắn nghe được hết đây. Lãnh Hạo Kỳ nắm lấy vai nàng mà lắc nhưng đổi lại chỉ là cái im lặng của nàng làm cho hắn thấy thật đáng giận:
- Muội không nói ? Được! Ta sẽ cho người điều tra. Còn chuyện đứa bé thì sao ?
Theo hắn biết từ nhỏ Tịnh Nhã luôn ngưỡng mộ hoàng huynh của hắn, vì cớ gì lại mang thai con của người khác. Hắn thật không cam tâm, nam nhân đó là ai chứ ? Tịnh Nhã lúc này mới sực tỉnh, nàng mang thai ?
- Đứa bé ?
- Đúng! Muội đã thành thân ? Tại sao ta không thấy phu quân của muội ? Hay là ... của hoàng huynh.
Tịnh Nhã mở to mắt nhìn Hạo Kỳ ra sức lắc đầu, nước mắt không biết từ lúc nào lại rơi xuống gương mặt gầy gò yếu đuối.
- Không phải! Muội không thể nói được.
- Tai sao chứ ?
Tịnh Nhã dùng hai tay ôm lấy đầu mình hét lớn, nàng có nỗi khổ riêng của mình, chuyện của nàng không thể liên lụy đến huynh ấy.
- Không...! Đừng ép muội .... muội không biết ... hức hức...
Lãnh Hạo Kỳ xót xa ôm lấy Tịnh Nhã dỗ dành:
- Không sao Tịnh Nhã! Ta không ép muội nữa. Ngoan! Đừng khóc!
Tịnh Nhã trong lòng của Hạo Kỳ mà nức nở, bao lâu rồi nàng không thể khống chế cảm xúc của mình, lại bật khóc như thế này. Lãnh Hạo Kỳ tuy không tìm được đáp án mà hắn muốn nhưng hắn vẫn có thể tìm ra bí mật kia theo cách riêng của mình. Tịnh Nhã! Ta nhất định sẽ không để muội chịu thiệt thòi đâu.
Hôm sau, Tịnh Nhã ngồi trong hoa viên của Kỳ Cung, bàn tay vuốt nhẹ nơi đang chứa sinh linh bé nhỏ. Từ lúc biết mình mang thai, Tịnh Nhã cảm thấy như hài lòng với mọi thứ, tuy sự xuất hiện của nó hơi khác biệt một chút nhưng nàng không hề ghét bỏ nó, ngược lại tình mẫu tử vượt lên tất cả, nàng hứa sẽ dùng cả tình thương này dành cho bảo bối nhỏ của mình. Không biết Tiểu Liên như thế nào nữa ? Nàng ở đây cũng đã 2 ngày rồi chắc Tiểu Liên lo lắng lắm. Tịnh Nhã thiết nghĩ phải viết một lá thư báo bình an cho Tiểu Liên mới được. Đợi Hạo Kỳ trở về liền nói lời cáo biệt như vậy có thể về nhà rồi.
- Thái tử thiên tuế!
Tiếng nói vọng từ xa làm cho Tịnh Nhã chú ý, dáng dấp này cũng không hề xa lạ đối với nàng, hôm nay hắn mặc một bộ đồ màu vàng có thêu một con rồng nhỏ, có lẽ vừa mới thượng triều trở về. Tịnh Nhã không gấp vì nàng biết chắc hắn tìm Hạo Kỳ chứ không phải tìm nàng. Nhưng nhớ lại lời đe dọa lần trước, Tịnh Nhã đứng lên bước vào phòng đóng cửa lại, không khéo lại liên lụy người vô tội. Hạo Kỳ cũng vừa từ thái y viện trở về, hắn là muốn tự mình lấy thêm một ít thuốc bổ cho Tịnh Nhã. Hắn chính là một người chu đáo như vậy vì hắn đối với Tịnh Nhã cũng có một chút gì đó cảm mến, ngày xưa hắn biết Tịnh Nhã yêu thích hoàng huynh của hắn nhưng hắn vẫn là tôn trọng nàng, chỉ dám quan tâm nàng với chức danh là ca ca tốt. Nàng là vô tư lại không nhận ra tình cảm đó từ sớm.
- Hoàng huynh! Huynh tìm đệ ?
Lãnh Hạo Hiên gật đầu, quả thật có chút chuyện.
- Chúng ta tìm nơi nào thưởng rượu.
- Không cần đâu! Trong cung của đệ có một vò rượu ngon từ Nam Quốc. Huynh có muốn thử ?
Lãnh Hạo Hiên đồng ý. Hôm nay thượng triều Nam Cung thừa tướng từ chức cáo lão hồi hương khiến cho trong triều lao xao. Phụ hoàng hắn cũng vì vậy mà e ngại, Nam Cung thừa tướng là một trung thần, cáo lão hồi hương lúc này e còn là quá sớm. Không hiểu sao trong lòng hắn lại thấy có chút gì đó có lỗi với Nam Cung thừa tướng. Từ lúc chuyện đó xảy ra, Nam Cung thừa tướng cũng không có biểu hiện gì, vẫn luôn cung kính với hắn và phụ hoàng hắn như trước đó. Nhưng lần này lại xin từ chức có lẽ ông ta cũng đã rất đau lòng rồi.
Còn Lãnh Hạo Kỳ lại khác, hắn có nên hỏi hoàng huynh hắn về Tịnh Nhã. Hắn thiết nghĩ hoàng huynh hắn chắc chắn biết. Thái độ của Tịnh Nhã rất lạ, cũng không phấn khích khi gặp hoàng huynh như trước đó, đổi lại là thái độ giữ lễ như quân thần như trốn tránh một cái gì đó.
- Huynh có biết Tịnh Nhã xảy ra chuyện gì không ? Muội ấy rất lạ.
Nhắc tới tên đó làm cho Hạo Hiên nổi điên liền giằng mạnh cái ly xuống bàn gây ra âm thanh cực kì chói tai, rượu văng tung tóe ở một góc:
- Ta không muốn nhắc tới nữa! Uống đi.
Hạo Kỳ không vui cũng không buồn, lạnh nhạt phun ra vài chữ:
- Muội ấy sống rất khổ sở, phải bương chải kiếm sống! Đệ không thể tin được điều đó.
- Nghiệp chướng đó nàng ta xứng đáng phải nhận. Đệ cũng không nên thân mật với nàng ấy nữa.
Hạo Kỳ không đáp, uống liền hết một ly rượu trong tay. Ai cũng muốn giấu giếm, hắn thật rất tò mò, điều hắn muốn chính là muốn bảo vệ nàng dù cho nàng có ra sao đi nữa.
Cả hai uống cũng đã say bí tỉ, nằm gục lên mặt bàn lạnh lẽo. Tịnh Nhã thấy trời cũng đã sụp tối liền đoán chắc Hạo Hiên cũng đã về liền tìm Hạo Kỳ để nói lời cáo biệt. Nhìn vào trong phòng, hai nam nhân cao quý của hoàng tộc đang nằm gục trên bàn, đây là Thái tử và Hoàng tử của một nước sao ?
Tịnh Nhã đi vòng qua Hạo Kỳ, lay lay hắn nhưng có vẻ như hắn còn lâu mới tỉnh rượu được. Lặng lẽ tìm một chiếc áo khoác choàng qua người của Hạo Kỳ nhưng nhìn người kế bên. Cảm xúc yêu hận lại tràn về khiến cho Tịnh Nhã khó xử, song nàng cũng lấy một cái áo choàng khác phủ lên người hắn. Hắn trong cơn say lại lẩm nhẩm một cái gì đó nàng nghe không rõ, đột nhiên hắn nắm lấy tay của nàng, đôi mắt hắn lờ mờ nhìn không rõ người con gái trước mắt, khẽ gọi:
- Tịnh... Nhã...
Tịnh Nhã run sợ rút mạnh tay về vụt nhanh ra khỏi phòng, nàng sợ lát nữa hắn tỉnh lại thấy nàng có khi nào lại sỉ nhục nàng không ? Tịnh Nhã đưa tay xuống bụng mình, nếu hắn biết sự tồn tại của đứa bé này liệu có gây nguy hiểm cho bảo bối của nàng không ? Đêm xuống càng lạnh thêm chắc cũng đã gần tới mùa đông rồi, Tịnh Nhã cảm thấy có sự run nhẹ, nàng xoay người quay lưng âu sầu quay về phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...