Hôm nay cũng như mọi khi, Thường Hy và Tịnh Nhã cùng dạo phố nhưng đối với Tịnh Nhã thì dường như chẳng bình thường như mọi ngày. Từ ngày ấy đến nay, nàng vẫn là thất thần buồn bã không thể chấp nhận chuyện này. Thường Hy khẽ gọi:
- Tịnh Nhã! Muội thích cây trâm này không ? Chúng ta cùng mua mỗi người một cái được không ?
Tịnh Nhã nhìn cây trâm rồi trả lời, ánh mắt tỏ vẻ vô hồn:
- Có lẽ nó hợp với tỷ hơn muội!
Thường Hy thấy Tịnh Nhã không được vui cứ như có chuyện gì đang xảy ra, liền kéo Tịnh Nhã đến một góc:
- Muội sao vậy ?
Tịnh Nhã vẫn nhìn chằm chằm dưới chân không ngước mắt nhìn, tỏ vẻ hờn mác:
- Tại sao ? Tại sao tỷ không nói với muội chuyện tỷ và Hiên ca ca... Tai sao lại giấu muội ?
Thường Hy lúc này mới biết chuyện gì đã xảy ra, thật chất nàng cũng không hề biết chuyện này lại khiến Tịnh Nhã đau lòng như vậy, Tịnh Nhã thích huynh ấy sao ?
- Muội.. biết hết rồi sao ?
Tịnh Nhã gào lên trong đau đớn:
- Tại sao chứ ? Tại sao phải là tỷ ?
A hoàn của Tịnh Nhã thấy nàng mất bình tĩnh như thế liền giữ chặt nàng:
- Tiểu thư .. bình tĩnh!
Khóc rồi, Tịnh Nhã khóc rồi, nàng thật sự đã mất tất cả rồi! Người bằng hữu thân như tỷ muội lại cùng người nàng yêu nhất là một cặp. Nàng phát hiện nàng đã tốn công vô ích rồi, bao năm qua lại vô tình trở thành bản sao của người khác, đã vậy cũng không thể lay động được người ấy... chẳng phải quá thất bại sao ?
Cũng từ sau ngày đó, Tịnh Nhã luôn yên phận trong phủ, cũng không gặp lại Hạo Hiên và Thường Hy cho đến khi hoàng hậu triệu nàng vào cung. Tịnh Nhã cố gắng gượng cười ngồi xuống bên cạnh hoàng hậu, mắt thâm sâu buồn rười rượi:
- Tiểu Nhã! Con không vui ?
Tịnh Nhã lắc đầu, nàng không muốn hoàng hậu biết thêm chuyện này, tứ hôn cũng là ý của người, liệu không thành người có buồn ? Tịnh Nhã chợt mở miệng:
- Hoàng hậu! Người có thể giúp nữ nhi thu lại thánh mệnh không ?
Hoàng hậu sửng sốt nhìn Tịnh Nhã, chẳng lẽ bà lại nhìn nhầm Tiểu Nhã không thích Hiên nhi:
- Con vì sao lại muốn như thế ?
- Con thấy mình không thể nào gánh vác được ngôi vị thái tử phi này nên khẩn xin hoàng hậu thu hồi thánh mệnh.
Hoàng hậu vuốt tóc Tịnh Nhã:
- Đó không phải là nguyên nhân chính đúng không ? Con và Hiên nhi xảy ra chuyện gì ?
Tịnh Nhã buồn so vẫn không muốn trả lời, nàng có nên nói sự thật rằng Hiên ca ca không thích nàng, người huynh ấy thích là Thường Hy không ?Thánh chỉ đã ban, nếu nàng nói nàng từ chối có khi nào là mang trọng tội, sẽ ảnh hưởng đến phụ thân nàng không ? Hoàng hậu lại dịu dàng như nước, từ tốn:
- Con cứ nói với ta, ta sẽ làm chủ cho con.
Tịnh Nhã ấp úng:
- Con ... con..
- Nhi thần tham kiến mẫu hậu.
Vừa hay Lãnh Hạo Hiên cũng vừa tới, nàng coi như cũng thoát nạn. Hoàng hậu sai người pha một ấm trà ngon rồi hỏi chuyện:
- Hiên nhi! Con ngồi xuống.
Hạo Hiên vừa ngồi xuống, mắt liền không rời khỏi Tịnh Nhã. Có lẽ hắn biết mẫu hậu hắn sắp nói gì, Tịnh Nhã hay lắm! Chưa gì hết đã đi tố cáo hắn với mẫu hậu, tâm cơ thật khó lường. Sẵn luôn dịp này, hắn cũng muốn hỏi nàng rốt cuộc nàng đã nói gì với Thường Hy khiến nàng ấy nhất quyết không chịu gặp hắn, lại còn nói sẽ thành hôn với Trương công tử gì đó. Từ nhỏ đến lớn hắn cũng đã thực tốt với nàng rồi, là do mẫu hậu hắn thích nàng nên hắn cũng phải hảo hảo xem nàng như muội muội, ngoài ra không còn gì khác.
- Mẫu hậu, nhi thần muốn nói chuyện với Tịnh Nhã một chút được không ?
Hoàng hậu liền mỉm cười gật đầu đồng ý, có giận hờn gì cũng phải làm lành thôi:
- Được chứ! Ta vào trong nghỉ một chút.
Hoàng hậu vừa xoay lưng thì Lãnh Hạo Hiên liền phóng ánh mắt băng lãnh lên người Tịnh Nhã khiến cho nàng thấy lạnh cả sống lưng:
- Huynh có điều gì cần nói với muội sao ?
- Có chứ! Nhiều là đằng khác. Ta đã nói ta không thể chấp nhận tình cảm của ngươi, ngươi liền gặp Thường Hy nói về hôn sự của chúng ta. Ngươi là đang ép ta đang thực hiện thánh chỉ đó.
- Muội không có!
Tịnh Nhã oan ức, bao nhiêu đau khổ còn chưa vơi. Tại sao huynh lại tiếp tục xát muối vào vết thương của muội chứ. Lúc nãy nàng còn nghĩ cho hắn, làm sao cho trọn ven đôi đường nhưng giờ đây, mọi chuyện lại bắt đầu theo hướng khác.
- Còn nói không ? Ngươi nghĩ ta không biết gì sao, từ lần đó gặp ngươi, nàng ấy chẳng hề muốn gặp ta còn nói đã đồng ý lấy Trương công tử. Nếu không phải ngươi nói cho nàng biết thì sao nàng lại làm vậy. Tất cả là vì ngươi, nàng ấy xem ngươi là tỷ muội, ngươi xem nàng là gì ? Ngay cả tình yêu nàng ấy cũng không màng, chỉ lo cho ngươi được hạnh phúc.
- Huynh nghe muội nói được không ?
Lãnh Hạo Hiên nạt ngang, hắn không muốn nghe nàng nói thêm gì nữa, nàng nói chỉ làm hắn bực tức thêm thôi.
- Ngươi không cần nói, chuyện hôn sự ta tự có cách giải quyết, thái tử phi của ta chỉ có thể là Thường Hy thôi, những người khác ta đều không cần.
Tịnh Nhã cố nén nỗi đau, ngăn không cho dòng lệ tuôn rơi, cả ba người lớn lên cùng nhau nhưng hắn chưa từng nhìn lại nàng, cả một quãng thời gian như vậy, hắn chỉ để tâm lên người của Thường Hy, chỉ có nàng là ngốc nghếch cứ luôn ấp ủ rằng hắn cũng có cảm tình với nàng mà thôi. Hoang tưởng quá rồi! Tịnh Nhã như tỉnh giấc trong cơn mê tình ái do nàng dệt ra, đau càng thêm đau. Có lẽ nàng nên rút lui thôi, có níu kéo cũng không được hạnh phúc.
- Hiên ca ca! Có lẽ đây là lần cuối cùng muội gọi huynh như vậy. Muội cũng không phải là nữ nhân không biết xấu hổ lại đi cầu xin tình yêu của người khác. Có lẽ huynh chưa từng một lần hiểu muội, muội xin lỗi vì tất cả.
Tịnh Nhã cũng không đợi Hạo Hiên nói gì liền vụt chạy ra ngoài, đưa tay ngăn cho dòng lệ không ngừng tuôn. Có ai biết Tịnh Nhã kiêu ngạo là thế nhưng dễ bị tổn thương. Lần này nàng đã thấm rồi. Không biết nàng chạy bao lâu nhưng có lẽ đã ra khỏi cung, trên đường nhiều người qua lại nhưng nàng cũng không cần biết, khuỵu gối ngồi xuống đường khóc nức nở. Chỉ hôm nay thôi, hãy để cho nàng yếu đuối một lần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...