Hạo Kỳ vừa về Thiên Trang Viện liền thấy Lãnh Hạo Hiên - hoàng huynh của hắn đang ngồi nghiêm nghị trên ghế, đôi mắt đầy tia lửa giận.
- Tại sao đệ lại giấu ta việc Tịnh Nhã còn sống ?
Chuyện này lại hỏi hắn, hắn cũng đang muốn biết đây. Chuyện hôm nay cũng là tình cớ hắn biết được Tịnh Nhã còn sống. Suốt quãng đường về, Tịnh Nhã cũng chẳng hé môi điều gì. Về đây lại bị hạch hỏi. Hắn cũng sắp điên rồi à, khi không lại hứng chịu cơn bực bội từ hoàng huynh hắn.
- Chuyện này liên quan gì đến huynh!
Lãnh Hạo Hiên thiết nghĩ nàng biến mất chẳng phải vừa lòng hắn sao, cớ gì bây giờ lại hạch hỏi. Ngày xưa hắn căm ghét nàng, nàng lại dám lén lút mang thai con của hắn hòng gây chia rẽ hắn và Thường Hy thì bây giờ hắn lấy tư cách gì mà ganh tị với Hạo Kỳ. Lãnh Hạo Hiên vẫn là vẻ mặt đầy sát khí không đáp trả nửa lời.
- Huynh không nói được chứ gì ? Huynh là bây giờ trở nên tham lam muốn có lại Tịnh Nhã sao ? Huynh đừng quên muội ấy đã chết một lần rồi.
- Vậy thì sao ? Nàng ấy trước kia là người của ta thì sau này vẫn vậy thôi.
Lãnh Hạo Hiên thể hiện tính chiếm hữu càng cao bao nhiêu thì Lãnh Hạo Kỳ lại tức giận bấy nhiêu. Huynh ấy dựa vào đâu mà đòi cướp đi Tịnh Nhã:
- Huynh ... đúng là chấp mê bất ngộ. Nếu huynh dám tổn thương Tịnh Nhã thì huynh đệ chúng ta coi như không còn gì nữa.
Lãnh Hạo Hiên không ngờ nhất là vì một nữ nhân mà huynh đệ hắn lại trở mặt thành thù. Lãnh Hạo Kỳ trước giờ không tranh giành một thứ gì với ai, duy chỉ có Tịnh Nhã mà thôi. Lúc nhỏ hắn cũng biết Lãnh Hạo Kỳ cảm mến Tịnh Nhã nhưng không nghĩ đến lại sâu nặng như vậy. Lại còn là nữ nhân đã thuộc về hắn. Hắn có chút không vui trong lòng liền đem thể hiện hết ra bên ngoài.
- Đệ vì một nữ nhân mà cả huynh đệ cũng không cần. Hạo Kỳ! Đệ thay đổi rồi. Ta chờ xem đệ sẽ bảo vệ nàng ta như thế nào ?
Lãnh Hạo Kỳ không nói gì phất áo quay lưng đi cũng không ngoái lại nhìn dù chỉ một lần. Cả hai huynh đệ hắn đều quyết tâm rồi, một người ghen tức lại muốn chiếm hữu, một người vì quá yêu thương nhưng không được hồi đáp. Hạo Kỳ suy nghĩ dù gì cũng đã mất Tịnh Nhã một lần, hắn sẽ không bao giờ để mất nàng nữa. Dù là bao lâu hắn cũng sẽ đợi.
Những ngày sau, Tịnh Nhã cũng không thấy ái ngại gì lại vô tư đến Thiên Trang Viện tìm Lãnh Hạo Kỳ. Dù là đang làm việc, hắn vẫn là dành cho nàng một góc nhỏ, đợi hắn làm việc xong sẽ dẫn nàng đi chơi. Lãnh Hạo Hiên cũng muốn tranh thủ nói chuyện với Tịnh Nhã nhưng dường như hắn chỉ mới đến gần nàng là lập tức nàng lại phớt lờ hắn, không nhìn cũng không hỏi han. Nàng là cố ý sao ? Hắn là người chứ không phải là phế vật vô hình mà nàng lại làm lơ hắn. Có một hôm hắn thô bạo kéo nàng ra một góc trong hoa viên:
- Buông.. ta ra.. Thái tử! Xin tự trọng.
- Nàng sẽ làm lơ ta đến chừng nào ?
Tịnh Nhã dùng tay gỡ gỡ bàn tay như sắt thép kia, nó khiến nàng thật khó chịu:
- Ta không có!
- Vậy nói chuyện với ta đi!
Tịnh Nhã nhíu mày miễn cưỡng gật đầu, tâm đã chết dù có đối mặt với hắn hay hắn có làm gì cũng chẳng thể làm gì được nàng.
- Người muốn nói chuyện gì ? Ta nhớ rõ chúng ta chẳng có gì để nói với nhau hết.
Lãnh Hạo Hiên trầm giọng, hắn cư nhiên lại vì nàng mà xuống giọng:
- Chúng ta làm lại từ đầu!
Tịnh Nhã nhếch miệng cười thê lương, hắn dùng tư cách gì mà muốn làm lại từ đầu. Bao nhiêu chuyện xảy ra như vậy hắn lại muốn quay lại từ đầu. Là vì tiếc rẻ hay hối hận ?
- Được!
Chữ được làm cho lòng Lãnh Hạo Hiên như mở cờ. Hắn luôn biết Tịnh Nhã luôn hướng về hắn mà.
- Ta muốn làm thái tử phi!
Cái gì ? Nàng muốn làm thái tử phi! Cả thiên hạ đều biết thái tử phi hiện tại chính là Thường Hy, người được thái tử là hắn sủng ái phi thường. Tịnh Nhã đang muốn làm khó hắn sao ?
- Chuyện này không được!
Tịnh Nhã quay mặt đi, bây giờ nàng mới thấm câu, nam nhân đều là những kẻ tham lam nhất trên đời. Vừa muốn được một lại liền muốn ước thêm hai. Ngày xưa hắn xem thường nàng, giẫm đạp lên tình yêu của nàng. Bây giờ lại muốn quay lại từ đầu, là vì hắn thấy bực tức khi nàng cứ quấn lấy Hạo Kỳ sao? Sợ nàng sẽ cố gắng lợi dụng Hạo Kỳ để một bước làm hoàng tử phi, hay đơn giản vì muốn tiếp tục hành hạ nàng ?
- Thái tử! Người là vì sao luôn muốn giữ ta bên cạnh như vậy. Trước kia người luôn chán ghét ta, thậm chí là tỏ thái độ khinh bỉ ta, bây giờ lại đổi ý rồi. Người đang sợ ta sẽ lợi dụng Hạo Kỳ để làm hoàng tử phi, trở về với cuộc sống giàu sang sao ?
Lãnh Hạo Hiên cũng không thể giải thích gì hết vào lúc này, hắn còn không hiểu nổi điều hắn muốn là gì ? Hắn chỉ không muốn Tịnh Nhã rơi vào tay nam nhân khác, hơn nữa hắn cũng biết những xúc cảm khi gặp lại Tịnh Nhã hoàn toàn khác. Suốt mấy năm qua hắn luôn mơ thấy viễn cảnh Tịnh Nhã nằm trong vòng tay của Hạo Kỳ, y phục nhuốm đầy máu. Hắn vẫn cứ đơ mặt ra đấy nghe những lời Tịnh Nhã nói:
- Ngày xưa người nghĩ ta luôn một lòng về người cho rằng ta không biết rằng mặt dày mà luôn đeo đuổi theo một nam nhân nên người không có bất kì trách nhiệm nào gìn giữ nó, vì nó được mặc định là của người nhưng giờ đây mọi chuyện đã khác rồi...
- Nhưng ta có thể bù đắp cho nàng.
- Bù đắp! Người lấy gì để bù đắp cho ta. Hài nhi của ta cũng không còn nữa. Tịnh Nhã năm đó đã chết rồi. Tịnh Nhã bây giờ không còn là nữ nhân mê muội chạy theo gọi Hạo Hiên ca ca nữa rồi.
Lãnh Hạo Hiên nắm chặt tay, cả gân xanh đều nổi trên bàn tay. Tại sao ? Hắn cũng đã nói như vậy mà nàng vẫn là từ chối hắn ?Hắn thô bạo nắm lấy bả vai của Tịnh Nhã, dùng quyền uy trịch thượng mà ra lệnh:
- Nàng nghĩ nàng có thể thuận lợi làm thê tử của Hạo Kỳ sao ?
Lãnh Hạo Kỳ cũng vừa tới:
- Tại sao không ? Đệ thật sự muốn lấy muội ấy làm thê tử của mình.
Lãnh Hạo Hiên trừng mắt:
- Không được! Đệ không thể lấy nàng ấy.
Lãnh Hạo Kỳ nhanh chóng bước tới gỡ lấy đôi tay của Hạo Hiên đang kiềm vai của Tịnh Nhã, Tịnh Nhã vì mất thăng bằng nên ngã xuống đất. Tuy có hơi đau nhưng nàng lại không hề rên rỉ hay hò hét um sùm. Cả hai đều bất ngờ thốt lên rồi chạy lại đỡ Tịnh Nhã. Nhưng Hạo Kỳ lại nhanh hơn một bước, dùng hành động để ngăn cản Hạo Hiên tới gần Tịnh nhã, ân cần chu đáo đỡ Tịnh Nhã đứng lên:
- Muội có sao không ?
Tịnh Nhã lắc đầu tỏ vẻ không sao. Tình chàng ý thiếp như vậy Lãnh Hạo Hiên hắn không cam tâm. Tịnh Nhã! Không ngờ ngươi vẫn là ngoan cố bám lấy Hạo Kỳ. Được! Ta xem ngươi cứng đầu được bao lâu ? Hắn nắm chặt tay liền lớn tiếng ra lệnh cho thị vệ bên cạnh:
- Ngươi mau cho người dàn xếp chuyện này, bằng mọi cách phải mang Nam Cung Tịnh Nhã về cung cho ta!
Tên thị vệ cung kính không bằng tuân mệnh, ai bảo chủ nhân hắn là Thái tử kia chứ. Chỉ khổ mỗi Nam Cung tiểu thư, cớ sao lại chọc giận đến uy nghiêm của thái tử làm gì. Hôm đó ở Thiên Trang Viện một sắc màu u ám, sát khí ngút trời, làm cho bọn nô tài trong viện chẳng dám bén mảng đến gần chủ nhân vì sợ trách phạt vô cớ. Một chữ tình làm cho người ta điên đảo và mất hết lí trí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...