“Nếu người yêu của mình đi công tác ở vùng khác, khoảng một thángkhông thể gặp mặt nhau, anh sẽ làm gì?” Bác sĩ nói “Có phải anh sẽcảm thấy không thể chịu đựng được? Nhất định phải đến đó tìm cô ấy? Để cô ấy lúc nào cũng phải ở trong tầm mắt của mình?”
Tần Chính bỗng dưng cảm thấy mình muốn hút thuốc, miệng đắng lưỡi khô, anh cuối đầu sửa lại ống tay áo – “không phải vậy.”
“Chỉ cần giữ liên lạc với nhau qua điện thoại thôi, biết tình hình của côấy vẫn ổn là được.”
Bác sĩ ghi chép lại, ngẩng đầu nhìn anh hỏi – “cô ấy có cần mỗi ngày phải báo cáo hành tung của mình với anh không?”
Hô hấp của Tần Chính bỗng dưng bị nghẹn lại, anh thể hiện ra tư thái như không có gì ảnh hưởng đến mình cả, giọng anh trầm thấp xuống – “Tôi không cần cô ấy phải làm như vậy.”
“cô ấy có cuộc sống riêng của mình, có vòng tròn quan hệ của mình, tôi nghĩ rằng hai người yêu nhau, điều kiện quan trọng khi ở bên nhau là lòng tin.”
“Đương nhiên, nếu cô ấy hi vọng tôi có thể quan tâm cô ấy nhiều hơn, tôi sẽ làm cô ấy hài lòng.”
Cây bút trên tay bác sĩ lại xoay vài vòng, ông hỏi tiếp.
“Nếu một ngày nào đó người con gái anh yêu vô cùng, nói cho anhbiết, cô ấy không muốn tiếp tục với anh nữa, anh có buông taykhông?”
không có một ngày như vậy, anh cũng không cho phép ngày đó xảy ra, nhưng Tần Chính không nói câu đó ra miệng, đôi môi mỏng củaanh mân thẳng tắp, sít sao một chỗ, hàm răng cắt chặt, gân xanh trênthái dương như ẩn như hiện, cơ thịt cả người căng lên. anh toát lên hơi thở đè nén tận cùng.
Tựa như lúc nào cũng có thể đánh mất lý trí, nổi giận, tàn phá mọi thứ.
Bác sĩ nhìn chằm chằm vào Tần Chính, khi ông nghĩ rằng anh sẽ lắc đầu và cho câu trả là “không”, thì lại nghe thấy giọng nói anh vang lên – “Nếu có một ngày như vậy, tôi sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy.”
Mấy chữ kia, anh dùng hết sức bật ra từ đầu lưỡi, hầu hết phía dưới lăn lộn, ngón tay anh đặt trên đùi run rẩy, dùng sức xoa nhẹ lại, bỏ vào túi quần, anh nắm chặt nắm tay lại.
một lúc lâu sau, Tần Chính mới chậm rãi buông tay ra, lòng bàn tay rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, trên mặt anh điềm nhiên như không có gì,không đếm xỉa trả lời những vấn đề tiếp theo.
đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, Tần Chính phát giác sau lưng mình ướt đẫm.
Từ trạng thái tập trung thần kinh cao độ rồi thả lòng, anh cảm thấy mình hơi mệt.
Tựa như bản thân mình vừa kết thúc một trận chiến ác liệt.
Nhìn Tần Chính bước ra, Đường Y Y lập tức đứng dậy – “Sao rồi?”
Tần Chính nới lỏng cổ áo – “không có gì.”
Đường Y Y đưa tay – “Đưa bệnh án cho em.”
Tần Chính đưa bệnh án qua, chữ bên trong không khác gì gà bới, anhnhìn cũng không hiểu là viết gì, thì Đường Y Y cũng không hiểu.
Quả nhiên, ấn đường của Đường Y Y nhăn lại – “Viết gì thế này…”
cô khép bệnh án lại – “Để em hỏi lại một chút.”
Tần Chính túm cô lại – “Hỏi gì?”
Cả người Đường Y Y bị túm lảo đảo – “Sao không kê đơn thuốc choanh?”
“không cần.” Tần Chính kéo Đường Y Y vào trong ngực, hai tay ôm lấy eo cô – “Em có tác dụng hơn bất cứ loại thuốc nào.”
Má Đường Y Y dán vào lồng ngực Tần Chính – “Em không đùa vớianh.”
Tần Chính sờ sờ tóc cô – “anh cũng nghiêm túc.”
Đường Y Y thoát khỏi ngực anh, ngẩng đầu nhìn lên – “Hôm qua em đến gặp Hoàng Tiêu, cô ấy mập lên rất nhiều, ánh mắt vô thần, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, thuốc làm cho trí nhớ cô ấy giảm sút, ngủ gật liên tục,không nhớ ra bất cứ điều gì.”
“Nơi đó đều bị cửa sổ song sắt giam khép kín lại, ra vào có nhiều lớp phòng hộ, là một cái nhà giam khổng lồ.”
Đưa tay luồng một loạn tóc lộn xộn ra sau tai, Đường Y Y nói tiếp – “Em không muốn vào nơi đó gặp anh.”
Khóe môi Tần Chính vểnh lên – “Yên tâm, anh bảo đảm với em, tuyệt đối không có một ngày như vậy.”
Đường Y Y cũng không vì lời anh nói mà thả lỏng tinh thần.
cô biết Tần Chính giấu cô một ít chuyện, cho dù khi đối mặt với bác sĩ cũng không nhất thiết là nói thật.
“Đừng suy nghĩ lung tung.” Tần Chính nói – “Buổi tối ăn cùng nhau.”
Đường Y Y nói – “Tối nay em có một buổi tiệc.”
Tần Chính nhíu mày một cái – “Khi tiệc kết thúc gọi điện thoại choanh.”
Đường Y Y suy nghĩ một chút – “Lần sau rồi…”
Môi đột ngột bị đau, giọng nói của cô bị lắp đi thay bằng giọng nóikhàn khàn của Tần Chính – “Đừng cự tuyệt anh nữa.”
Đường Y Y nói – “Để xem tình huống lúc đó như thế nào, nếu thời gian còn sớm, em sẽ gọi cho anh.”
Tần Chính cong môi – “Được.”
Ra khỏi bệnh viện, hai người đều bận việc của mình.
Tần Chính lái xe theo Đường Y Y cho đến khi cô ngừng xe bước hẳn vào công ty du lịch, anh mới quay đầu xe về công ty mình.
Mở lịch sử cuộc gọi nhỡ trên di động, Tần Chính gọi lại – “Có chuyện gìkhông?”
Tiết Ngũ nói – “Tớ ở chỗ cậu.”
Tần Chính nhướng mày.
Đại sảnh công ty tầng một, Thạch Tiến nói chuyện với một người congái xinh đẹp, mắt nhìn chằm chằm vào người đối phương.
Sắc mặt cô gái bỗng dưng thay đổi, nụ cười thu lại thật nhanh.
Thạch Tiết vẫn đang vui vẻ - “Sao không nói tiếp đi?”
cô gái mở khẩu hình miệng nói với anh – “Tổng tài đến.”
Thạch Tiến còn không biết chuyện gì đang xảy ra – “Cái gì?”
anh đột ngột phát hiện bầu không khí của tầng một bỗng dưng yên lặng hẳn đi, áp suất không khí quen thuộc đập vào mặt, mặt anh đơ cứng, lập tức xoay người lại.
“Tổng tài.”
Tần Chính xoải bước về phía thang máy.
Thạch Tiến bước theo sau, trong lòng đang tự tán dương bản thân vì khả năng phản ứng linh hoạt của mình, vừa nói – “Tiết thiếu đã đến được nửa giờ.”
Nét mặt Tần Chính không chút thay đổi – “Lần sau không được như thế này nữa.”
Thạch Tiến nén xuống kinh ngạc trong lòng – “Dạ.”
đang trong giờ làm việc, anh không làm việc mà chạy xuống tám chuyện trêu chọc đồng nghiệp nữ. Nếu là trước kia, không tránh khỏi việc bị khiển trách.
hiện tại chỉ cảnh cáo đơn giản, Thạch Tiến cảm thấy không thể tin được – Tổng Tài trở nên nhân tính hóa.
Bước ra khỏi thang máy, Tần Chính nói – “Đưa hai ly cà phê lên.”
Thạch Tiến cúi đầu lên tiếng – “Dạ.”
Nghe thấy tiếng bước chân, Tiết Ngũ nghiêng đầu nhìn lại, để khung ảnh trên tay về bàn làm việc – “Tấm ảnh này của cậu được đó.”
Tần Chính cởi đồng hồ ra vứt lên bàn.
Tấm ảnh là anh thừa dịp Đường Y Y đọc kinh thánh chụp trộm, quả thực rất thích, lập tức đem đi rửa, mua khung ảnh lộng vào, đặt cạnh máy tính, giương mắt lên là nhìn được.
Trong nhà cũng có một bức, trong ví cũng có một bức.
“Cậu tìm tớ có phải vì chuyện của nhà họ Hoàng?”
Tiết Ngũ đốt thuốc, cười khinh miệt – “Nhà họ Hoàng còn có thể có chuyện gì.”
“Cậu đi Luân Đôn với Đường Y Y mấy ngày nay ra sao? Vui không?”
Tần Chính ngồi vào ghế dựa – “Hơn cả dự tính.”
Tiết Ngũ buồn bực lấy thuốc ra hút, phun ra từng đợt khói trắng, cuối cùng anh cũng nói rõ mục đích của mình – “A Chính, nói tớ biết chuyện của Lưu Đình Vân đi.”
Tần Chính bắt chéo đôi chân lại – “Cậu muốn biết ở phương diện nào.”
Có tiếng gõ cửa, Thạch Tiến bưng cà phê bước vào, lập tức rời khỏi.
Tần Chính nhấp một hớp cà phê – “Lưu Đình Vân có bạn trai – người Pháp.”
Tiết Ngũ nhướng mày – “Cái gì?”
Tần Chính ngửa người ra sau – “Chia tay tháng trước.”
Bộ mặt Tiết Ngũ run lên – “Cậu có thể nói hai câu một lượt.”
“Đường Y Y qua cũng là vì việc này” Tần Chính nói ngắn gọn – “Bạn trai cô ấy hiểu lầm cô ấy đánh mẹ mình, đẩy mẹ anh ta xuống lầu, ra tay đánh cô ấy.”
“Cái gì? Đánh?!” Ánh mắt Tiết Ngũ trở nên hung hãn, anh cắn đầu thuốc “Thằng đó tên gì?”
Tần Chính nói – “Ben.”
Tiết Ngũ âm thầm ghi nhớ - “Vậy cô ấy thảm hại hết sức.”
Tần Chính thản nhiên nói – “Quy mô trang trại rựu của cô ấy khôngnhỏ, kinh doanh cũng tạm được.”
“Tớ và Đường Y Y chuẩn bị đầu tư, mấy ngày nữa sẽ ký hợp đồng vớicô ấy.
Tiết Ngũ giật giật khóe miệng.
sự nghiệp thuận lợi, tốt thật.
“Tớ nghe nói Hoàng Tiêu đang ở trong bệnh viện tâm thần.” – Tần Chính cất lời.
Nghe Tần Chính nhắc tới Hoàng Tiêu, Tiết Ngũ rít mấy hơi thuốc, khói thuốc phủ kính gương mặt.
Tần Chính đột ngột hỏi – “Đứa nhỏ biết bò chưa?”
“Bò? Còn nhỏ mà.” Tiết Ngũ nói – “Vừa biết xoay người.”
Nhắc tới đứa nhỏ, vẻ mặt anh có chút dễ chịu mà bản thân anh cũngkhông biết. Nhưng cuối cùng cũng không phải con của anh.
Tiết Ngũ cười lạnh, anh không có cảm giác gì với trẻ nhỏ, chưa từng nghĩ bản thân mình có một đứa con với bất cứ người phụ nữ nào.
Khi chuyện xảy ra, thời điểm anh ôm đứa bé kia, Tiết Ngũ không cảm thấy ghét bỏ, thậm chí anh muốn làm gì đó cho đứa nhỏ.
Trong khi anh vừa cảm nhận được một chút gì đó gọi là tình phụ tử,thì kết quả là một trò hài, ông trời cố ý trêu đùa anh.
“không phải con ruột.” - Tần Chính nói – “Giữ bên cạnh cũng chẳng làm gì.”
“Tương lai biết rõ mọi chuyện, cũng không tránh khỏi việc sẽ phản bội cậu.”
Tiết Ngũ nghe ra một chút ẩn ý – “Đường Y Y nói gì với cậu?”
Tần Chính cũng đốt một điếu thuốc – “không nói gì.”
Tiết Ngũ chậc chậc hai tiếng – “Trình độ ăn ý của hai người đã đến mức này?”
Vẻ mặt Tần Chính dịu dàng.
Tiết Ngũ hí mắt nhìn, thật sự hâm một – “Huynh đệ, chúc mừng cậuđã qua những ngày gian khổ.”
Nhìn vết thương trên đầu Tần chính, muốn có được một người con gáinhư Đường Y Y, không chết cũng lột một lớp da.
Tần Chính hấp một hơi thuốc – “Kiên trì là con đường dẫn đến chiến thắng.
anh gợi ý – “không tin cậu thử xem.”
Tiết Ngũ run run bả vai, cười không đứng lên được – “Ok, vậy tớ cũngsẽ kiên trì.”
Buổi tối, khi Tần Chính nhận được điện thoại của Đường Y Y cũng sắp mười giờ.
Đường Y Y đã uống vài chén rượu, vẫn tỉnh táo.
Tần Chính không uống lấy một ngụm rượu, nhưng anh ngửi mùi trênngười Đường Y Y – say.
anh ôm cô, muốn đem cô vuốt ve đến nhập vào xương cốt.
Cho dù Đường giãy giụa như thế nào, nói gì, Tần Chính cũng khôngbuông tay ra.
Hai người cứ như vậy cho đến hừng đông, thu hết cảnh đẹp mặt trời mọc vào tầm nhìn.
Ngày mười ba, Lưu Đình Vân về nước, đi thẳng về nhà cũ.
cô vừa vào cửa, chưa kịp uống ngụm nước – “Ba, xảy ra chuyện gì? Mẹ đâu?”
“Nằm trong phòng.” Ông Lưu thở dài – “Mẹ của con cả đời đều khôngbỏ được tật xấu tham mọn.
Lưu Đình Vân bỏ giỏ xuống, nghe thấy vậy, mặt cô biến sắc – “Có phải mẹ lại bị lừa đi hội nghị thực phẩm bảo vệ sức khỏe?”
Ba Lưu gật đầu.
“Sao trong điện thoại ba không nói rõ với con?” – Lưu Đình Vân khoát tay – “Thôi được rồi, dù gì cũng mua rồi, lấy ra cho con xem một chút, xem coi cái nào có thể dùng được.”
Ba Lưu trầm giọng nói – “Lần này … mua hết mười mấy vạn.”
Lưu Đình Vân trừng mắt – “Mười mấy vạn?”
cô vuốt mặt mình, đổi giọng nói, trấn an ông – “Ba, tiền không còn thìthôi, người không có gì là mừng rồi.”
“Hôm trước, mẹ con cùng mấy chị em của bà ấy ra ngoài uống trà.” Ba Lưu than thở “Về lập đi tức vào giường nằm, không thiết ăn uống.”
Lưu Đình Vân nghe xong không biết nói gì cho phải, chuyện đều như vậy, còn không nói hêt cho cô biết, còn kêu cô lập tức quay về.
“Mấy người đó có phải nói gì với mẹ không?”
“Mẹ con biết được mình bị gạt.”
Lưu Đình Vân hít sâu một hơi, cô biết rõ nguyên nhân tại sao.
Người già tính tiết kiệm, bình thường mất một chút tiền, nhắc đi nhắc lại vài lần, nhưng lại cố chấp, căn bản không nghe lời khuyên của người khác, thà mua cái gì đó chỉ cần nghe nói ăn uống vào khôngphải đi bệnh viện là tin, người nhà nói gì cũng không nghe.
“Ba, chuyện này ra sao ba nói cho con biết một chút đi.”
Ba Lưu lộ ra vẻ mặt áy náy – “Ba ngày ngày đi câu cá, đánh cờ, khôngcó đi nghe giảng với mẹ con, cũng không biết chuyện gì xảy ra.”
Lưu Đình Vân xoa trán.
Ngồi thật lâu, cô bước vào trong phòng – “Mẹ.”
Mẹ Lưu nằm trên giường xoay người lại – “Đình Vân à, sao con lại quay về? Có phải ba con gọi điện thoại cho con không?”
“Nhìn vẻ mặt con gái cam chịu, bà Lưu tức giận hướng ra ngoài cửa la to – “Lão Lưu!”
Lưu Đình Vân nói – “Đừng gọi, ba ra ngoài rồi.”
Mẹ Lưu nằm xuống, sắc mặt kém cỏi – “Con nghe ba con nói rồi phảikhông?!”
“Tục ngữ nói ngã một lần khôn hơn một lần.” Lưu Đình Vân nói – “Mẹ, sau này chúng ta không bị lừa nữa là mừng rồi.”
Hốc mắt bà Lưu nóng lên – “Mười mấy vạn!!!”
“Ba con với bẹ dành dụm cả đời, còn có tiền con cho, tiền bán phế liệu nữa.”
Bà bật khóc.
Lưu Đình Vân vội vàng cầm khăn giấy “Mẹ, con gái của mẹ mở trang trại rượu ở nước ngoài, làm ăn lớn, tiền không thành vấn đề, chúng takhông đau lòng.”
“Sao mà giống nhau được.” Mẹ Lưu khổ sở - “Mẹ giận bản thân mình.”
Bà là người cậy mạnh, chịu đả kích như vậy, trong lòng khó chịu, khuyên giải bình thường không tác dụng.
Lưu Đình Vân nói không được, đành phải cất bước ra ngoài.
Cho đến bữa cơm tối, mẹ Lưu vẫn không động đũa, nói – “không ăn.” “không có khẩu vị.”
Hai cha con ngồi nhìn cả bàn thức ăn, mặt mày ủ rũ.
Ngày hôm sau, Lưu Đình Vân hồ hởi nói – “Đám người kia bị bắt rồi mẹ, tiền được trả lại rồi.”
Mẹ Lưu kích động ngồi bật dậy – “Thực sự?”
Lưu Đình Vân vui vẻ - “Thực sự! Mẹ, có người tố cáo.”
Tinh thần mẹ Lưu lập tức phấn khởi, cho đến khi Lưu Đình Vân đi vệ sinh trở lại, vừa định nằm xuống nghỉ ngơi thì ba Lưu gọi cô ra ngoài.
“Đình Vân, mẹ con vừa gọi điện cho mấy chị em của bà, mẹ con biết con lừa bà ấy rồi.”
Lưu Đình Vân – “…” – Sao cô có thể quên không nghĩ tới điểm này!
Buổi chiều, có một người thanh niên tới nhà, anh không nói gì thì quỳtrên đất.
Ba Lưu đang quét dọn, nhìn thấy trận thế này, cây chổi cầm trên tay rớt xuống đất, ông vội vàng gọi Lưu Đình Vân ra.
Lưu Đình Vân cũng giật mình – “Cậu là ai?”
Người thanh niên cứ quỳ đó không đứng dậy “Tôi là tiểu Trương, tôi…tôi là người giới thiệu dì mua sản phẩm.”
Bầu không khí trong nhà lập tức thay đổi.
Ba Lưu vỗ bàn, Lưu Đình Vân giữ chặt ông lại – “Ba, con đi gọi mẹ ra.”
Mẹ Lưu vừa ra, người thanh niên dập đầu từng cái từng cái nện xuống nền đất – “Dì, con xin lỗi, con không nên lừa dì, con không băng heo chó, con là đứa không ra gì, là đồ vô liêm sỉ.”
anh ta mở chiếc túi mang theo ra – “Đây là 147 nghìn của dì, sản phẩm đưa dì lúc trước đều tặng dì hết, không cần trả lại con.”
“Dì ơi, con biết sai rồi, xin dì tha thứ cho con, cho con một lần hối lỗi làm người, cho con một cơ hội.”
Mẹ Lưu nhìn bạn già của mình, rồi nhìn con gái – “Sao…?! Sao lại thế này?”
Ba người đều ở trong trạng thái khiếp sợ không thôi.
Trong đầu Lưu Đình Vân lóe lên suy nghĩ, bản thân cảm thấy khôngkhả năng, mặc dù nghĩ vậy, nhưng chính bản thân cô cũng không tìm ra cách lý giải nào khác. cô đang đứng ở cửa, thì phát hiện cách nhà mình không xa dừng một chiếc xe.
cô bước tới, nhìn thấy Tiết Ngũ đang vắt hai chân trên tay lái. Nhìn thấy cô, anh cười lộ ra hàm răng trắng – “Hello.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...