Trong phòng trà nước, Đường Y Y cùng Lý Mi đứng tán gẫu.
Cô không thích cà phê hoặc đồ uống chua ngọt, chỉ thích uống trà.
Bỏ năm sáu viên Thiết Quan Âm vào trong nước sôi, một lát sau từng mãnh lá chậm rãi xòe ra, hương thơm thuần khiết tỏa ra bốn phía, thấm đượm.
Lý Mi dường như nhớ ra điều gì, ánh mắt cô sáng lên – “ Y Y, anh họ của lão Điền nhà tớ hết sức phù hợp với yêu cầu người yêu lý tưởng của cậu. Du học nước ngoài về, từng nhập ngũ, độc thân, ôn nhu, săn sóc, tính tình cũng tốt, lúc không cười cũng cho người khác cảm giác vui vẻ. Nếu ở cổ đại có thể gọi là quân tử như ngọc.”
Lý Mi hóa thân thành bà mối, càng nói càng trơn tru, thiếu điều ca tụng lên tới cung trăng không kéo xuống trái đất được – “Anh ta còn là bác sĩ khoa nhi, đặc biệt hơn là người khiêm tốn, nhã nhặn, biết cư xử, giống cậu ở điểm thích nuôi mèo, nghe lão Điền nói anh ta còn nuôi vài con, không phải một con. Đúng rồi, anh ta cao 1m8, dáng người cao to, chân dài không thua Tổng tài.”
Lý Mi lấy hơi – “Quan trọng là anh ta đồng trang lứa với cậu.”
Nghe qua đều phù hợp với yêu cầu của Đường Y Y, dường như người này sinh ra chỉ dành cho cô, nhưng bản thân Đường Y Y lại không cảm thấy hứng thú gì, dường như tình yêu đối với bản thân cô đã rời đi rất xa.
Nhấp một ngụm nước trà, Đường Y Y rõ ràng chưa yêu ai, chưa trải qua mối tình nào vì sao lại không thử…
“Tớ tạm thời không nghĩ tới những chuyện này…”
“Còn không nghĩ tới?” Tròng mắt Lý Mi trừng lên, cắt đứt lời cô – “Còn không tới nữa tháng nữa là cậu ba mươi tuổi rồi.”
Môi Đường Y Y nhẹ mấp máy, lá trà sáp ở đầu lưỡi đảo qua lại, có vị chát chát.
Ba mươi tuổi như một nấc quan trọng của cuộc sống.
Là giai đoạn từ giã tuổi trẻ, mặc dù nở rộ như hoa đang vào mùa, được đàn em hâm mộ vì sự chững chạc, khôn ngoan, tài trí và sức hấp dẫn đối với người khác phái, nhưng không còn một quãng dài tuổi thanh xuân phía trước để tận hưởng.
Vì thế, nên một mặt nào đó vẫn còn những do dự, mâu thuẫn, hoài nghi.
Tình yêu và sự nghiệp nhất định phải có hết cả hai, nếu không sẽ được cả thế giới chú ý đến, tâm hồn mong manh, sợ soi gương trang điểm sẽ nhìn thấy vết chân chim trên gương mặt.
Đối với tình yêu, Đường Y Y hốt hoảng khi nó không có trong kế hoạch tiếp theo của cuộc đời cô.
Điều này làm cô cảm thấy vô cùng quái dị, hoang mang.
“Tớ tính cho cậu nghe.” Lý Mi xòe tay ra đếm trên đầu ngón tay – “Thời buổi này, đàn ông mặc dù nhiều như lá mùa thu, nhưng để gặp được duyên phận của mình quả là không dễ dàng. Cho dù tam quan giống nhau, nhưng cũng cần thời gian để tìm hiểu, khảo nghiệm, quá trình này tiêu tốn rất nhiều thời gian và không lường được kết quả như thế nào…”
Âm thanh bên tai cô thao thao bất tuyệt, là người có tài ăn nói lại có khả năng thuyết phục rất mạnh.
Đường Y Y nghe mà chóng cả mặt – “Như cậu nói, là quen một người nào đó… hay nuôi một con mèo vậy?!”
Lý Mi đang còn lạc trong suy nghĩ của bản thân, gật đầu theo quán tính – “Đúng là nuôi cũng nhiều mèo. Là một người có tình thương đối với động vật.”
Tay Đường Y Y vân vê miệng tách trà, một lúc sau, cô nói – “Được rồi, mình sẽ gặp mặt anh ta xem sao.”
Thấy bạn mình cuối cùng cũng thông suốt, Lý Mi cười tủm tỉm nhích lại gần, nâng ly cà phê chạm cốc – “Chị dâu tương lai.”
Đường Y Y – “…”
Thạch Tiến chạy lại đây ngay thời điểm này, không may nghe thấy vài câu nói không nên nghe. Anh hết sức rối rắm – Nói cho Tổng tài hay không?
Nói cho Tổng Tài là Đường Y Y sắp đi xem mắt?
Thạch Tiến mãnh liệt lắc đầu, không tốt, nếu nói như vậy giống như mình đang xem kịch vui của Tổng tài.
Nhưng vừa nghĩ tới tấm hình kia, Thạch Tiến tươm mồ hôi lạnh theo phản xạ có điều kiện.
“Trợ lý…à, Đường Y Y, Tổng tài có chuyện cần tìm cô.”
Giọng nói ngoài cửa làm cho Đường Y Y và Lý Mi giật mình.
Hai cô nhanh chóng trao đổi ánh mắt.
Ly Mi: F*ck, Tổng tài tìm cậu, Y Y, cậu nhất định phải tìm được biện pháp toàn thân quay về.
Đường Y Y: Nếu như mười phút sau tớ không xuống cậu gọi điện thoại cho tớ.
Mở cửa bước ra ngoài, Đường Y Y nhìn Thạch Tiến “Trợ lý Thạch, cậu biết Tổng tài tìm tôi có chuyện gì không?”
Trên mặt không lộ bất ký biểu cảm nào, anh lắc đầu. Nội tâm Thạch Tiến đầy châm chọc, tôi biết rõ cũng phải tỏ ra không biết, chẳng lẽ muốn tôi nói, Tổng Tài nghe thấy cô nói mình không cảm thấy một chút hứng thú nào với anh ta, anh ta nổi điên sao?!
Đường Y Y chợt nghe tiếng thở dài từ người bên cạnh, khóe mắt liếc qua lại dời đi.
Bước ra khỏi than máy, đường đến phòng làm việc ngày càng gần, bước chân Đường Y Y ngày càng chậm chạp, nặng nề.
Cô cảm thấy mình phảng phất ngửi thấy mùi máu tanh, vết thương sắp lành trên môi mơ hồ truyền tới cảm giác đau đớn.
Thạch Tiến liếc mắt về phía người phụ nữ đi bên cạnh chậm chạp không nói gì, anh phụ họa một tiếng – “Đến rồi.”
Sau đó, anh gõ cửa.
Bên trong truyền ra tiếng nói trầm thấp – “Vào.”
Khóe môi cứng ngắt của Đường Y Y kẽ động đậy, cô hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào.
Phòng làm việc to lớn sạch sẽ, lạnh lùng.
Người đàn ông mặc áo sơ mi cùng màu với ghế sô pha bằng da thật, nghiêng người dựa vào ghế, chân bắt chéo, trên tay cầm một quyển sách, mắt kính gọng vàng hạ xuống, gò má có vài phần ôn tồn, tao nhã.
Hình tượng giả dối này vào mắt Đường Y Y cô không cảm thấy gì.
Cô chọn một chổ đứng an toàn, không nói lời nào.
Lúc này đã gần đến buổi trưa, ngoài trơi mây rất nhiều, ánh mặt trời nhấp nhoáng.
Cửa sổ trong suốt sát đất đóng chặt, không cảm thấy được một tia gió thoáng qua.
Trong phòng làm việc thỉnh thoảng chỉ có vài tiếng lật sách qua lại khẽ khàn.
Đường Y Y hồi hộp, tinh thần căng thẳng cao độ, đứng được một lúc, cô chậm rãi đem trọng tâm cơ thể chuyển từ chân trái qua chân phải.
Giày cao gót sáu phân, nặng như chùy, ma sát vào chân, làm cô cảm thấy đau nhức.
Từ xa xa, khi người phụ nữ trong phòng đổi trọng tâm cơ thể lần thứ ba, mí mắt Tần Chính chớp chớp, ánh mắt nhìn thẳng tới.
Giày cao gót màu đỏ, váy đen dài, cặp chân mảnh mai cân xứng.
Ánh mắt anh từ từ dời lên từng tấc, rơi tại đường eo cong xinh đẹp, dời lên vài tấc là nơi một tay khó có thể nắm hết, trong mắt Tần Chính có vài tia tối tăm cuồn cuộn trào ra.
Không có ai rõ hơn anh người con gái này có bao nhiêu mềm mại, bao nhiêu thiêu đốt đàn ông.
Mỗi lần đều khiến anh buông vũ khí đầu hàng, một hiệp tiếp một hiệp. Cho đến khi vui sướng tươm ra đầm đìa từ từng lỗ chân lông.
Tần Chính vô cùng hoài niệm cảm giác chạm đến cực hạn đó, máu trong người anh kêu gào. Anh đổi tư thế ngồi, bất cứ lúc nào cũng muốn ôn lại chuyện cũ.
Xuyên qua con ngươi, anh cầm tù ánh mắt của cô, Đường Y Y cảm thấy bản thân mình không mặc quần áo, không chỗ che thân.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Đường Y Y giật bắn cả người.
Cho đến khi định thần lại mới biết tiếng chuông điện thoại từ trong túi, khóe mắt cô giật giật, nhớ tới cuộc trò chuyện ở phòng giải khát.
Sắc mặt Tần Chính đen nhánh.
Anh ngừng thưởng thức cô.
Dù đang bận rộn, anh vẫn ung dung khép sách lại, nhìn qua người con gái đang sử dụng mánh khóe nhỏ với mình.
“Tổng tài, đồng nghiệp gọi tôi, bản thiết kế tôi phụ trách có chút vấn đề.”
Sau khi nói xong, vẻ mặt Đường Y Y đầy lo lắng.
“A?” Tấn Chính thản nhiên nói – “Nghe có vẻ nghiêm trọng.”
Đường Y Y nói – “Đúng vậy!”
Tần Chính không có một tia gợn sóng – ”Vậy thì… ”
Tần Chính chậm rãi phun ra hai chữ, ánh mắt của người con gái trước mặt buông lỏng, giải thoát ra như dự liệu, dường như anh chính là mãnh thú giương nanh múa vuốt.
Ở lâu thêm một phút cô cũng không muốn.
Đường Y Y nói – “Tôi phải đi ngay lập tức.”
Tay Đường Chính đặt tùy ý trên sô pha – “Tôi có nói cô có thể đi sao? ”
Thân thể Đường Y Y cứng đờ, cô ngẩng đầu, ánh mắt rét run, vẻ mặt khó coi, hơi thở quanh thân cô lập tức thanh đổi, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị nghênh chiến.
Đôi mắt Tần Chính phía sau tròng kính híp lại - đây chính là Đường Y Y trên bàn đàm phán.
Ở cạnh nhau nhiều năm, mưa dầm thấm đất, ký ức có thể thay đổi nhưng bản năng theo thói quen không cách nào thay đổi. Chính bản thân người trong cuộc cũng không biết điều này.
Trong lúc Đường Y Y đang suy nghĩ làm như thế nào để toàn thân lui ra, thì chợt nghe thấy tiếng nói – “Đi pha cho tôi một bình trà. ”
Cô sững sờ, nhìn theo ánh mắt của Tần Chính, cô trong một bộ trà cụ.
Bất động trong giây lát, Đường Y Y bước đi qua.
Cô yêu trà, luôn muốn tiến tới đỉnh cao của trà đạo, nhìn thấy trà cụ thượng đẳng, tâm tình cũng bình tĩnh lại cảm xúc cũng lắng xuống.
Đường Y Y nâng trà cụ lên bắt đầu pha trà, ánh mắt Tần Chính liền bám trên người cô.
Bên môi anh hiện lên một đường cong ẩn hiện, có vui sướng, cũng có thương cảm.
Đường Y Y, có lẽ em cũng không lường trước được, vượt qua bao nhiêu chông gai, em cũng không thoát khỏi bàn tay tôi.
Mở ra hộp lá trá, cô phát hiện đó chính là loại cô thường uống – Thiết Quan Âm. Đường Y Y dừng lại một chút, đem lá trà bỏ vào bình, bỏ thêm nước sôi, trong cả quá trình cô luôn có vẻ mặt nghiêm túc, nhập tâm.
Khi Tần Chính nâng chung trà lên, có một mùi thơm quanh quẩn chóp mũi, anh hớp nhẹ một ngụm.
Một giây sau, ngực Tần Chính tuông ra một dòng cảm xúc không nói nên lời, thoáng chốc liền trôi mất.
Nhưng anh xác định được một điều, có một số việc, như là thói quen của anh không bất kỳ người nào có thể thay thế Đường Y Y.
Đường Y Y phát giác khí tràn quanh người đàn ông này thay đổi thành ôn hòa, hai mắt cô nhìn chằm chằm anh không tin được, đầu óc xoay chuyển mấy vòng, cô nhân cơ hội nói.
“Tần tiên sinh, tôi cùng ngài… ”
Ngài? Tần Chính như đùa cắt đứt lời cô nói, giữa giọng nói còn lộ ra vẻ tức giận – “Tôi không có già như vậy. ”
“Xin lỗi. ” Đường Y Y mặt không đổi sắc “Tôi không biết rõ tôi với bạn của anh giống nhau như thế nào, nhưng tôi thật sự không quen biết anh, cũng phải là bạn của anh. ”
Nói xong những lời này, cô mím môi, chờ đối phương đáp lại.
Mắt Tần Chính phủ kín một tầng băng, trong lời nói của anh không nghe ra tâm tình gì – “Hai người đúng là không giống. ”
“Cô ấy ở trước mặt tôi, không bao nói một từ “không ”.
Như vậy thì thật đáng thương – Đường Y Y nghĩ thầm, không hiểu vì sao, cô cảm thây bi thương cho người con gái kia.
Là một con người nếu như trải qua cuộc sống như vậy, quả là không có ý nghĩa.
Cho dù là cam tâm tình nguyện, nhưng theo thời gian cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, dần dần không chịu đựng được.
Từ trong mắt Đường Y Y, Tần Chính thấy được một tia đồng tình.
Cô ấy đồng tình bản thân mình hay sao?
Tình huống như thế này khiến Tần Chính giận tím mặt, anh cười lạnh – “Cô mong đợi điều gì?”
“Tôi không hề muốn có bất cứ mối liên hệ nào với anh.” - Đường Y Y nói trắng ra – “Mong anh buông ta cho tôi. ”
Cô hiểu rất rõ, từ chức không giải quyết được vấn đề, nguyên nhân hậu quả đều đến từ người đàn ông này.
Chỉ muốn người đàn ông này hiểu cô cùng người con gái kia không thể so sánh cùng một chổ.
Tần Chính cười ha ha, năm ngón tay nắm chặt chén trà.
Anh ngừng cười, đột nhiên đứng lên, từ trên cao nhìn bao quát Đường Y Y, mí mắt dưới lộ ra vẻ sợ hãi – “Bỏ qua cho cô?”
Trước mắt Đường Y Y tối sầm lại.
Thạch Tiến đừng ngoài cửa nghe thấy một chút âm thanh từ bên trong truyền ra, mặt anh đỏ lên, rồi lại trắng bệch đứng lên.
Anh ta lập tức lùi về phía sau vài phước, tiếp theo lại lùi thêm vài bước nữa, cho đến khi cái gì cũng không nghe thấy.
Mặc kệ Đường Y Y bên trong cùng Đường Y Y lúc trước quan hệ ra sao, cho dù có quan hệ hay không anh nhất định không biết chuyện gì, anh liên quan đến anh, nếu không anh liền bị sa thải.
Trong phòng làm việc, Tần Chính đem Đường Y Y khống chế ở giữa lồng ngực của anh và sôpha, trong khi đó anh dùng sức bóp cằm cô, ép cô nâng cằm lên, hôn cô một cách mãnh liệt.
Ngựa quen đường cũ, lưỡi anh chạy khắp khoang miệng cô.
Anh nghiền nát hô hấp cô, hai cánh tay của Đường Y Y bị cà vạt cột chéo ra sau lưng, hai chân cô dùng hết sức chống đỡ thân mình.
Sức lực của anh quá mạnh mẽ, làm cho cô tuyệt vọng.
Bàn tay mang theo lớp kén mỏng lướt qua làn váy, mỗi nơi đi qua mỗi lỗ chân lông đều dựng thẳng lên, lúc này Đường Y Y không biết lấy đâu ra sức mạnh, cô đẩy Tần Chính ra, giơ tay lên tát anh.
Lần đầu tiên trong đời Tần Chính bị đánh, anh sửng sốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...