Bạc Tranh thực nhanh chóng trở về thủ đô công tác, giải quyết vấn đề của ông, cách ngày pháp viện tuyên án cũng không xa.
Trong khoảng thời gian này, cục công an hoàn toàn chèn ép một lần mấy bang hội xã hội đen như hội Tu Hành, trong đó có những người nhà giàu có lịch sử đen như Chu Quận Nhữ nằm cũng bị trúng đạn.
Kỳ thật Phương Tiểu Thư đã muốn không nhớ rõ người kia là ai, chính là ngẫu nhiên một lần đi ra ngoài mua đồ ăn tình cờ gặp trên đường, sau khi bị mạnh mẽ đến gần cô mới không thể không nhìn thẳng vào vấn đề này.
"Ông là ai?" Phương Tiểu Thư đề phòng nhìn hắn ta, trái phải nhìn quét chung quanh, nơi này là chợ bán đồ ăn, thoạt nhìn hắn ta chỉ có một người, hẳn là không dám xằng bậy, xằng bậy cô sẽ gọi người!
Chu Quận Nhữ bất đắc dĩ nhìn Phương Tiểu Thư có vẻ mặt phòng bị, thấp giọng nói: "Tôi là Chu Quận nhữ, cô không nhớ rõ sao? Trước kia khi cô đi phố quán bar tìm kiểm sát trưởng Bạc..."
Phương Tiểu Thư nhớ lại đến, hóa ra người này chính là kẻ xã hội đen dẫn dắt một bang tiểu đệ lưu manh nha.
Sau khi cô nhớ đến tầm mắt nhìn Chu Quận Nhữ lại càng không có cảm tình, đối với người làm loại mua bán không sạch sẽ này, cô hướng đến không có ấn tượng tốt.
Chu Quận Nhữ thấy vậy, có chút hối hận nói cho cô mình là ai, hắn sờ sờ cái mũi cười nói: "Chính là đụng phải ngài, xuất phát từ lễ phép đến chào hỏi mà thôi, này không phải gần nhất kiểm sát trưởng Bạc hăng hái tổ chức các cuộc chặn đánh xã hội đen, cuộc sống bên kia của tôi cũng không quá tốt thôi, tôi đều bị bắt phải học giỏi." hắn mở ra bàn tay, một bộ dáng vô cùng bất đắc dĩ.
"Ông nói chuyện này với tôi làm gì, chuyện công việc của chồng tôi là chuyện của anh ấy, có liên quan tới tôi sao?" Phương Tiểu Thư kháng cự liếc nhìn hắn ta, "thật có lỗi, tôi còn phải về nhà nấu cơm, không có chuyện gì trước hết đi rồi, hẹn gặp lại." cô nói xong cũng sắp bước rời đi, trong lòng không ngừng nói cho chính mình nhất định phải rút thời gian đi học lấy bằng lái xe, như vậy cũng có thể chạy trốn nhanh một chút! đi đường chuyện xấu thật sự nhiều lắm.
Về đến nhà, Phương Tiểu Thư một bên nấu cơm một bên suy nghĩ, mấy ngày nay có chuyện gì xảy ra với Nhan Nhã nha, cảm giác luôn là lạ, mất hồn mất vía, chẳng lẽ là cãi nhau với Bạc Tranh sao?
Bên này cô đang nghĩ tới Nhan Nhã đâu, Nhan Nhã liền đi ra, bà ôm trán, thấy Phương Tiểu Thư đang tại phòng bếp, không khỏi lộ ra biểu tình nghi hoặc.
Phương Tiểu Thư vội vàng nói: "Buổi sáng Tể Xuyên nói muốn ăn sườn xào chua ngọt do con làm, cho nên con phải đi mua một chút, muốn làm cho anh ấy ăn."
Nhan Nhã nghe xong lời nói của cô không đáp lại ngay, vẻ mặt bà có chút hoảng hốt, sau khi im lặng một lúc lâu đến một câu: "cô thực hạnh phúc."
Tay bóc tỏi của Phương Tiểu Thư dừng một chút, hơi có chút suy nghĩ nhìn bà ta, Nhan Nhã suy yếu rời đi cửa phòng bếp, chậm rãi đi về phía sofa.
Sau khi bà ngồi xuống liền tự đổ chén trà cho mình, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ ngưng mắt uống lên.
nói thật ra, gần nhất Nhan Nhã già đi rất nhiều, giống như trong nháy mắt tăng mười tuổi, hình như không thấy người phụ nữ sẽ ngẫu nhiên thu xếp đánh chơi mạt chược, vô cùng chú ý bảo dưỡng cùng hình tượng trong ấn tượng của Phương Tiểu Thư. Tất cả những thay đổi này đều xảy ra sau khi Bạc Tranh rời đi lần thứ hai.
Nhớ lại chuyện Bạc Tranh trước khi rời đi cự tuyệt nói chuyện với Nhan Nhã, Phương Tiểu Thư đại khái đoán được đã xảy ra cái gì, Bạc Tranh đại khái là... Có thái độ thật không tốt với bà ấy đi, bằng không vì sao bà ta sẽ biến thành như vậy đâu?
Chẳng qua đây là chuyện tình của hai người lớn, không có quan hệ với cô, chờ tuần lễ này vụ án của Cao Diệc Vĩ chấm dứt, cô cùng Bạc Tể Xuyên liền muốn mang theo đứa nhỏ trở về khu biệt thự Lục Hải ở, đến lúc đó hẳn là cũng sẽ không lại có liên hệ gì với bên này, Nhan Nhã thế nào, đó đều là do bà ta tạo nghiệt khi còn trẻ, bà ta hẳn là đã sớm dự đoán được chính mình sẽ có một ngày này, làm chuyện sai lầm luôn muốn gặp báo ứng.
không thuộc loại của ngươi, ngươi muốn cưỡng cầu cũng không được, cho dù miễn cưỡng đối phương cưới ngươi, nửa đời sau của ngươi cũng sẽ không hạnh phúc.
Dưa hái xanh không ngọt, câu nói từ xưa này rất đúng.
Bên này Phương Tiểu Thư đang thái hành, bên kia chuông cửa liền vang, Lưu tẩu đang ở trên tầng trông đứa nhỏ cho cô, Nhan Nhã suy yếu như vậy, cho nên Phương Tiểu Thư cũng rất tự giác rửa tay tự mình ra mở cửa.
Lúc này, ngày này, ước chừng là người đến đưa ảnh cưới.
Phương Tiểu Thư mở cửa ra, quả nhiên thấy người ở tiệm áo cưới ôm bao lớn bao nhỏ chờ ở bên ngoài, cô lập tức mở rộng cửa ra, làm cho nhân viên cửa hàng chuyển bao lớn bao nhỏ tiến vào, lại ký nhận hóa đơn, thế này mới lễ phép tiễn bọn họ ra ngoài.
Khi lại trở lại trong phòng, Phương Tiểu Thư phát hiện Nhan Nhã không biết khi nào ngồi xổm bên cạnh đống ảnh đó, cầm một quyển album trong đó lật xem từng bức một.
Phương Tiểu Thư đóng cửa xong, đi đến bên cạnh bà bầu bạn, mỉm cười nói: "Chụp cũng không tốt lắm, đứa nhỏ rất nghịch, hiệu quả thực bình thường."
Nhan Nhã lắc đầu, cười đến thực mờ nhạt, cả người nhìn qua đều có chút mờ ảo: "không, tốt lắm, tuấn nam mỹ nữ, chụp ra ảnh cưới tự nhiên là tốt nhất." Bà cười cười bỗng nhiên bị ho khan, Phương Tiểu Thư bận tiếp nhận album giúp đỡ bà ta ngồi lại trên sofa, rót nước cho bà uống vào xong, xoa lưng giúp bà ta, Nhan Nhã khoát tay, sau khi uống nước xong nhẹ giọng nói, "Tôi không sao đâu."
Đều như vậy còn nói không có việc gì đâu? Bà ta cùng Bạc Tranh rốt cuộc làm sao vậy, chẳng lẽ là nháo ly hôn đâu? không thể nha, thân phận của Bạc Tranh như vậy, nháo ly hôn thì phải là gièm pha, làm sao có thể đâu?
Trong lòng Phương Tiểu Thư có rất nhiều ý tưởng, sau khi đưa Nhan Nhã về trong phòng nghỉ ngơi liền trở về phòng bếp tiếp tục nấu cơm, cô không thể chuyển hết một đống đồ ở bên ngoài đó, vẫn là chờ Bạc Tể Xuyên trở về lại chuyển đi.
Lúc Bạc Tể Xuyên trở về ăn cơm giữa trưa, vừa vào cửa đã ngửi thấy hương vị sườn xào chua ngọt, đi mấy bước vào bên trong lại thấy ảnh cưới đã được đưa tới, trên ảnh chụp anh cùng Phương Tiểu Thư một người ôm một cái đứa nhỏ, anh cười đến rụt rè hữu độ, Phương Tiểu Thư cười đến như hoa run rẩy, bọn nhỏ thì vẻ mặt tò mò nhìn màn ảnh, chụp đó gọi một cái kế hoạch.
Bạc Tể Xuyên bật cười thả album xuống, tâm tình tốt lắm cởi áo khoác treo lên giá treo, lại giảm nhiệt độ điều hòa xuống một chút, lấy ra khăn tay lau mồ hôi trên trán chậm rãi đi về phía nhà ăn.
Trong nhà ăn, trên bàn cơm đã muốn bày ra một bàn đồ ăn, tất cả đều là món anh thích, này thật đúng là làm khó Phương Tiểu Thư.
Phương Tiểu Thư vừa quay đầu liền thấy anh có vẻ mặt khen ngợi đứng tại đó, không nhịn được nói: "Anh nghĩ thật đúng, là rất làm khó em, con người anh điểm nào cũng tốt, chính là rất soi mói, ăn một bữa cơm liền giống như bị bệnh bắt buộc, rất khó làm cho người ta nhận ra rốt cuộc anh thích ăn cái gì."
Ánh mắt của Bạc Tể Xuyên hơi hơi trợn to, hơi tiếp thu chậm chạp những lời chỉ trích rõ ràng như vậy của Phương Tiểu Thư, sau một lúc lâu mới nói: "Anh có sao?"
"Anh không có." Phương Tiểu Thư thề thốt phủ nhận, "Vừa rồi em nói bừa, anh là người dễ nuôi nhất, cho cái gì ăn cái gì." cô vượt qua Bạc Tể Xuyên muốn đi lấy bát, nhưng Bạc Tể Xuyên lại nâng lên cánh tay ngăn cản cô.
Phương Tiểu Thư khó hiểu ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh, Bạc Tể Xuyên nhìn cô còn thật sự nói: "Nếu anh như vậy xem như soi mói, vậy em hẳn là cũng rất soi mói, hơn nữa còn là một cái cấp bậc với anh."
"Có ý tứ gì?" Phương Tiểu Thư nhăn lại mi.
Bạc Tể Xuyên xoay người để sát vào bên tai cô, cúi đầu nặng nề nói: "Mỗi lần không phải em chê anh quá nhanh, chính là chê anh quá chậm, nếu tốc độ vừa phải, lại chê độ mạnh yếu của anh không tốt, em không phải cũng khó hầu hạ giống anh sao?"
"..." Phương Tiểu Thư nháy mắt đỏ mặt, vô cùng thẹn thùng trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt người thắng đó của Bạc Tể Xuyên thật sự rất chán ghét, chọc Phương Tiểu Thư không thể nhận, vì thế Phương Tiểu Thư cũng bất cứ giá nào, theo ngay từ đầu cô chính là cái nữ lưu manh, bây giờ cô chẳng lẽ còn thất bại cho anh sao?
Phương Tiểu Thư rõ ràng không đi lấy bát, trực tiếp khép lại cửa nhà ăn đưa anh đổ lên trên cửa, cúi đầu cởi thắt lưng da của anh.
"Em làm cái gì thế! ..." Bạc Tể Xuyên kinh sợ hô ra tiếng, kiên trinh bất khuất kéo nhanh thắt lưng của mình, Phương Tiểu Thư thấy đường này không thông, rõ ràng đình chỉ tiến công, bắt đầu cởi quần áo của mình.
Cửa sổ nhà ăn là gạch men, mở ra ở bên trái, theo góc độ này của bọn họ bên ngoài nhìn không thấy cái gì, hơn nữa cho dù thấy Phương Tiểu Thư cũng không quan tâm, có cái gì nha, chưa thấy qua vợ chồng người ta cảm tình rất tốt thích chơi các loại PLAY sao?
Giờ phút này Phương Tiểu Thư còn đeo tạp dề, lúc này mới vừa vào thu, thời tiết còn thực ấm áp, cho nên cô vẫn là mặc váy ngắn.
Lúc này cô xuyên thấu qua tạp dề cởi sạch quần áo bên trong, chỉ mặc tạp dề bằng vải bông màu hồng đứng ở trước mặt anh, xoa thắt lưng căm tức anh, một bộ tư thế lưu manh anh không cho tôi cởi quần áo của anh, tôi liền tự cởi quần áo của mình.
Bạc Tể Xuyên miệng khô lưỡi khô nhìn cô, đầu óc đều rối loạn, cởi bỏ khuy áo sơmi muốn cởi ra choàng tại trên người cô, nhưng đối phương lại nhân cơ hội cướp qua áo sơ mi trực tiếp quăng đến một bên, sau đó nhảy dựng lên hai chân kẹp lấy của thắt lưng anh hôn lên môi.
Bạc Tể Xuyên "Ừ" một tiếng thừa nhận công kích thình lình xảy ra của cô, bất đắc dĩ nâng thân thể của cô hướng phía trước đi mấy bước.
Anh kéo ghế dựa bên cạnh bàn ăn đến một bên, lấy tất cả thức ăn trên bàn ném tới trên ghế dựa, sau đó lại đá đến một bên, cuối cùng đem Phương Tiểu Thư đặt tới trên bàn cơm.
Phương Tiểu Thư chỉ mặc một cái tạp dề nằm ở trên bàn cơm tách ra hai chân, cắn ngón trỏ hai mắt sương mù nhìn anh: "Tể Xuyên nhanh chút, em muốn..."
Bạc Tể Xuyên hỏng mất trừng mắt nhìn cô: "Em có biết hay không đây là chỗ nào! hiện tại là thời gian ăn cơm, tùy lúc khả năng sẽ có người đến!"
Phương Tiểu Thư vẻ mặt vô tội lắc lắc một đầu tóc đen, biểu tình quyến rũ nói: "Tể Xuyên nhanh đi khóa cửa, nhanh đi đóng cửa sổ, Tể Xuyên mau trở lại."
"..."
Bạc Tể Xuyên phải thừa nhận, bộ dạng này của cô có lực sát thương thật sự rất lớn. Bình thường khi cô hung dữ anh đều không có biện pháp cự tuyệt cô, bây giờ cô cố ý giả vờ ngoan ngoãn, làm bộ dáng như ngây thơ dịu dàng, anh liền càng không có cách nào cự tuyệt cô.
Bạc Tể Xuyên hơi cảm thấy xấu hổ xoay người khóa cửa phòng ăn, sau đó không rên một tiếng đóng cửa sổ phòng ăn, khi xoay người Phương Tiểu Thư đã muốn từ đầu khác của bàn ăn hình chữ nhật đi lại đây.
Hai tay của cô đặt tại trên bàn cơm, hai chân quỳ đi về phía anh, chỉ mặc một cái tạp dề màu hồng, tóc dài màu đen dài đến thắt lưng như xuân tuyền từ bả vai chảy xuống dưới, cả người Bạc Tể Xuyên sững sờ tại chỗ, ngay cả hô hấp đều quên.
"Tể Xuyên, anh đã cứng rắn." Phương Tiểu Thư ghé vào đầu này của bàn ăn, xoay người nằm ở đó, sau khi tách ra hai chân sau vị trí thuộc loại bí mật của cô gái nhìn một cái không xót gì, "Mau tới!"
hiện tại thời điểm này nếu không đi, vậy Bạc Tể Xuyên phải đổi tên gọi Bạc Hạ Huệ, từ khi anh biết Phương Tiểu Thư, lòng liêm sỉ của anh cũng đã cách anh càng ngày càng xa.
Bây giờ xem như anh hiểu được, mục đích của cô muốn làm cho anh trở nên vô sỉ không hạn cuối như cô!
Bạc Tể Xuyên cắn răng tiến lên, nhanh chóng cởi bỏ thắt lưng rút ra dục vọng đã sớm cứng lên, rất nhanh đẩy mạnh vào trong cơ thể của Phương Tiểu Thư.
Phương Tiểu Thư bị anh đột nhiên tiến vào kích thích cong thắt lưng một chút, hai vú ở phía dưới tạp dề vô cùng mê người, Bạc Tể Xuyên không tự giác vuốt ve bộ ngực mềm mại của cô, sau đó một bên xoa bóp hôn môi nụ hoa mềm mại ở phía trên một bên rất nhanh tiến hành động tác dưới thân.
Lưu tẩu xuống tầng muốn hỏi một chút người nấu cơm có cần hỗ trợ hay không, lại nghe thấy thanh âm khả nghi trong phòng ăn, người lớn tuổi có cái gì không trải qua qua? Tự nhiên biết đó là chuyện tình gì, vì thế Lưu tẩu lập tức đường cũ lại lên tầng, cảm thán cảm tình của vợ chồng họ thật tốt đồng thời, lại không khỏi ở trong lòng thầm thở dài một chút chuyện ban ngày tuyên dâm này thật sự là thói đời ngày sau...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...