- Có người đón tôi rồi, không cần anh.
- Tôi kêu cậu ấy về rồi.
Tư Hạ quay sang nhìn Chí Thần với vẻ mặt nghiêm túc, anh lúc nào cũng tùy tiện như vậy.
Từ đó đến bây giờ vẫn không chút thay đổi.
- Nếu cô không tự nguyện thì tôi sẽ bế cô lên xe.
Cô nhắm mắt lại kìm nén sự bực tức, chỉ cần thấy mặt anh là đủ xui xẻo rồi.
Hôm nay đối với cô là một ngày dài mệt mỏi, công việc tại phòng khám ngày càng nhiều hơn, không sức đâu lại đi đấu tranh với anh.
Trong màn đêm yên tĩnh, suy nghĩ của Tư Hạ cứ thế trôi theo giấc ngủ sâu.
Anh vô thức chăm chú theo dõi cô gái ngồi kế bên, ánh mắt thiếu sự tập trung ở đoạn đường trước mắt.
Chiếc xe lăn bánh đi xa ra khỏi thành phố Đại Thành, đây là kế hoạch tự nhiên xảy ra mà không được tính trước.
Từ bên trong xe nhìn ra là một khoảng không tối đen như mực, chỉ nghe tiếng sóng vỗ dập dìu trong đêm, tiếng gió rít những hồi chuông ma mị.
Anh kéo chiếc áo khoác đắp lên người cô, khuôn mặt quá đỗi dịu dàng và xinh đẹp, người con gái tầm thường này lại từ từ xâm chiếm lấy tâm trí anh, đã có lúc ân cần bên cạnh chăm sóc anh.
Cho dù không chấp nhận đã phải lòng nhưng thật tâm mà nói thì rất nhớ.
Anh đến gần đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô, nỗi nhớ nhung đã được khỏa lấp một phần nào đó.
Trông cô như vậy phải ngoan hơn không, đừng có suốt ngày bướng bỉnh thì tốt biết mấy.
Mặt trời bắt đầu ló dạng trên đường chân trời, mặt biển dậy sóng nhấp nhô từng cơn.
Một màu xanh bao la hiện ra trước mắt, cảnh đẹp đến nao lòng.
Tư Hạ lờ đờ mở mắt, ngạc nhiên với không gian xung quanh, kế bên là anh vẫn đang ngủ say.
Tại sao Chí Thần lại đưa cô đến đây?
Tư Hạ mở cửa bước xuống xe, cảm nhận được hơi lạnh từ cát và gió.
Đã bao lâu rồi cô mới được hít cái không khí mang vị mặn đặc trưng của biển.
Giữa khoảng trời rộng lớn là sự yên bình đến tuyệt vời mà cô luôn khao khát.
Một lúc sau, Chí Thần cũng thức giấc khi ánh mặt trời thả những tia nắng ấm áp đầu tiên trong ngày.
Những đám mây được tô điểm bởi sắc màu rực rỡ, cung cấp nguồn ánh sáng cho một ngày mới bắt đầu.
Anh đưa mắt khắp nơi tìm kiếm cô nhưng mãi không thấy.
- Tư Hạ, cô đang ở đâu?
Anh vừa đi vừa cất giọng.
Chỉ cần không thấy cô xuất hiện trong tầm mắt là cảm giác lo lắng từ bao giờ dâng lên trong lòng anh.
Ở phía xa bóng dáng người con gái tràn đầy năng lượng đang vui vẻ nhiệt tình phụ giúp một bà lão.
- Quý hoá quá, cảm ơn cháu rất nhiều.
- Dạ không có gì! Bà vẫn hay đến đây lấy cá vào buổi sáng ạ?
- Bình thường có con trai bà nhưng hôm nay nó bận việc, vợ còn con nhỏ nên bà ra phụ một bữa.
- Bà lớn tuổi rồi, nhớ cẩn thận nha.
Tư Hạ dạo bước trên bãi cát trắng, đôi chân trần lướt qua từng gợn sóng biển.
Cơn gió nhẹ thổi những sợi tóc bay lượn trong không gian, tạo nên một khung cảnh tự nhiên, với những nét đẹp mơ màng.
Áo thun trắng cổ tim phối cùng chiếc quần jean bó sát, cô đơn giản và xinh dịu dàng trong ánh mắt của anh.
Tầm ngắm dần dần tiến gần về phía anh, Tư Hạ nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt:
- Tại sao anh lại đưa tôi tới đây?
- Cho cô một ngày nghỉ sau thời gian làm việc vất vả.
- Tôi không cần anh quan tâm.
Mau đưa tôi về.
- Cô sẽ ở lại đây với tôi hôm nay.
Lại lần nữa, người này khó hiểu đến bực mình.
Có từ chối kịch liệt như thế nào thì anh cũng tìm cách bắt cô phải theo ý anh, l cô đành miễn cưỡng chấp nhận, dù sao thì anh cũng sẽ tiếp tục biến mất một thời gian như anh đã làm.
Không khí ngượng ngùng bắt đầu giữa hai người, khoảng lặng đến vô cực.
Dáng vẻ người đàn ông lạnh lùng luôn khiến các cô gái đổ gục ngay lập tức nhưng Tư Hạ lại cảm thấy chán ghét với điều đó.
Sau buổi ăn trưa tại quán ăn nhỏ ven đường, anh đưa cô đến một ngôi nhà gỗ sát bên cạnh bờ biển.
Không phải lối kiến trúc xa hoa vẫn thường thấy, nơi đây mang dáng vóc của sự hoang sơ và mộc mạc, có thể nhìn thấy toàn bộ bãi biển và đại dương xa xôi qua khung cửa sổ lớn.
Tất cả nội thất đều được đóng thủ công, có thể cảm nhận được mồ hôi và công sức của người làm ra nó.
Bên ngoài, tiếng sóng biển kéo dài xuyên suốt ngày đêm, đem lại cảm giác thanh bình và yên tĩnh.
Chí Thần tỏ ra hài lòng khi thấy biểu cảm của Tư Hạ.
Đây là ngôi nhà anh tự tay làm hết mọi thứ, những khi rảnh rỗi, anh thường lái xe xuống đây, sống một cuộc sống bình dị của riêng mình.
Đôi lúc vì quá mệt mỏi, muốn buông bỏ hết tất cả nhưng những cơn ác mộng, hình ảnh đẫm máu trong đêm thảm sát cả gia đình anh, cứ thế ám ảnh cho đến hiện tại.
Một người nguy hiểm như anh không xứng đáng được yêu, càng không ép buộc cô phải ở bên anh.
Chỉ là muốn giữ lại từng khoảnh khắc hạnh phúc ít khi nào anh có được mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...