Không Cầu Tình Yêu Chỉ Mong Cả Đời Được Thấy Nhau


Sáng hôm sau, một bên mặt của anh bị sưng lên, mắt bị bầm, anh thức dậy trong trạng thái uể oải nhưng cũng rất mừng vì đêm qua không bị ma nhát.

Anh xuống nhà nấu đồ ăn sáng cho Minh, Minh không có chút gì gọi là tiếc thương cho anh mà còn thấy hả hạ, anh cũng không dám nói lời nào chọc cho cô giận nữa.

Ăn sáng xong, anh chở cô đến chùa nhờ sư thầy Thiện trông cô giúp, sư thầy thấy mặt anh bầm dập liền nghĩ răng anh bị ai đó đánh nên hỏi rất kĩ nhưng anh chỉ dám trả lời là tự ngã.

Vác cái mặt biến dạng đó đi làm khiến ai gặp anh cũng phải hỏi, anh không muốn phải trả lời nữa nên phải đeo kính râm và khẩu trang che mặt lại.

Lúc này anh củng chỉ có thể tự thán rằng cái miệng hại cái thân mà thôi!Buổi chiều đến chở cô về nhà, hai anh em im lặng trong nói gì cả, trong lòng Hà Minh lúc này bỗng thấy có lỗi với anh.

Tiếng xe ồn ồn cùng ánh mặt trời đăng dần lặn xuống núi, cô nhìn ra những tán cây lướt anh qua trên đường đi, giọng cô trầm xuống, tay nắm lấy áo bên eo của anh, ấp úng một lúc rồi nói:“Chiếc điện thoại em đang dùng là của mẹ mua cho em, đó cũng chính là món quà duy nhất mà mẹ đã tặng cho em mà em còn giữ nguyên vẹn, nhưng thứ trước kia mẹ tặng em đều không trân quý để chúng hư hỏng mất hết rồi.

Trong điện thoại có ảnh của em và mẹ, có nhiều kĩ niệm lắm, bây giờ mẹ mất rồi nên em không muốn ai động vào nó cả, em không muốn nó bị hỏng hay trầy xước nên tối qua mới không khống chế được mà đánh anh.

Em xin lỗi.”Trung nghe cô nói như thế tim liền chậm lại một nhịp, anh nghĩ ngay đến mẹ, anh không hề biết rằng cô yêu thương mẹ đến thế.

Dù sau thì cũng là lý do chính đáng, anh cũng không nỡ trách cô vì chuyện nhỏ như thế, anh mủi lòng đưa một tay xuống nắm lấy tay cô:“Anh biết rồi, anh không giận mày đâu.”“Có thật không?”“Thật.

Chỉ cần sau này mày có gì thì nói với anh, đừng đánh anh nữa là được.”“Ừm, em không đánh anh nữa đâu.”Nói xong, cô liền cười, anh cũng cười theo, hai anh em trước mắt trong thật thân tình.

Làm hòa với em gái khiến anh cũng nhẹ lòng rất nhiều, anh cũng mỉm cười theo cô.

Chiếc xe vượt gió chạy chạm rãi trên con đường nhỏ, cỏ cây hai bên đường được phủ một lớp vàng ánh của ánh hoàng hôn, cảnh nông thôn thật yên tĩnh, không khí man mác mang theo hơi gió lạnh rất yên bình, tay anh cứ muốn nắm tay cô mãi như thế, mỗi khi gần cô anh lại thấy lòng mình thật sung sướng chẳng diễn tả được bằng bất kì từ ngữ nào cả.Về đến nhà, Minh xuống xe định mở cửa cho anh thì bị anh kéo tay lại đưa tay giúp cô tháo nón bảo hiểm, anh mắt của anh nhìn cô rất yêu chiều và chính cả Minh cũng nhận thấy có điều hơi lạ.


Để anh tháo nón xong, anh còn định vuốt tóc gọn lại cho cô nhưng cô thấy ngại nên vội đẩy tay anh ra lùi lại bước lại cổng mở cửa, nhìn thấy cô ngại anh lại thích thú không nhịn được mà híp mắt cười.

Trước lúc họ đi vào tự dưng lại có một phụ nữ từ đâu đi lại hỏi Trung:“Cậu Trung, cậu có bạn gái rồi hả?”Trung giật mình ngơ ngác nhìn họ:“Cô…cô là vậy? Con bịt mặt kín vậy mà cô cũng nhận ra con sao?”Người phụ nữ tỏ ra rất thân thiết, vỗ vai anh:“Cô ba mà không nhớ sao? Cô nhìn cái dáng thôi đã biết là con rồi.Năm ngoái có vô chùa làm công quả, có gặp con.

Sau lần đó cô lên thành phố, mới về hôm qua nè, cô tưởng con tu luôn rồi chứ, ai ngờ còn có bạn gái.”Trung thật sự không nhớ ra từng gặp người phụ nữ này nhưng cậu vẫn cười cho có lệ:“À, không phải bạn gái con đâu, là em gái của con đó.”Người phụ nữ ngạc nhiên:“Em gái hả? Chắc là em họ rồi, hai đứa nhìn không giống chỗ nào hết.

Mà em gái của con sao con để con bé xăm trổ, nhuộm tóc nhìn dân chơi quá vậy? Người mình tu tập làm công quả trong chùa, đi chung với mấy dạng này không có tiếng tốt đâu con.

Đó giờ cô có nghe ai trong xóm nói con có em họ hay gì đâu, con nhỏ này xăm mình như vậy chắc mới ở tù về hả? Nó đến ăn trực con à?”Hà Minh nghe vậy, trong lòng liền thầm chửi bà ta nhiều chuyện rồi, cô đưa tay kéo vào Trung rồi đứng ngay trước mặt anh giúp anh tiếp chuyện người phụ nữ đó:“Cô à, cô nói đúng rồi đó, con mới đi tù về nên cô đứng trước mặt con thì ăn nói cho cẩn thận một chút, anh con tu chứ con không có tu.

“Thấy điệu bộ khó chịu của cô, người phụ nữ cũng có hơi dè dặt:“Cô chỉ nói thôi, nói nhỏ cho cháu nó nghe vậy mà, cô thương nó lắm.”“Cám ơn cô nhiều, anh con cũng thương con lắm, ai nói xấu con chắc anh ấy không nương tay đâu.”Người phụ nữ cười gượng gạo, Trung ở sau cũng tích cực diễn theo cô.

Thấy hai anh em họ đồng lòng, người phụ nữ kia dần lùi lại tìm cớ rời đi:“Thôi, cô về, cô đi mua đồ tiếp đây.”Nói rồi, bà ta đi mất.

Minh đứng nhìn theo bà ta, ánh mắt của cô như một con dao sắt bén, miệng muốn không chửi nhưng không chửi thì không yên mồm được:“Người gì đâu mà vô duyên dữ không biết! Nói xấu phải nói ngay trước mặt người ta mới vui hay sao?”Trung ở phía sau vỗ vai cô, anh cười:“Không có gì phải để tâm hết, nói sao thì kệ người ta.

Mà tính ra thì cô ba đó là người đầu tiên dám lại nhà anh bắt chuyện từ sau khi anh chuyển về đây sống đấy.”Cô khoanh tay, bức bội xoay người đi vào nhà, vừa đi lại vừa nói: “Nhà này ở mặt tiền mà con âm u người ta không dám đến là phải, còn bà kia chắc là âm binh mới dám lại.”Trung lắc đầu không biết nói gì thêm đành dắt xe chạy vào trong nhà.Trời lại sụp tối, may là buổi trưa Trung đã gọi người đến sửa chữa nguồn điện nên tối nay mới có đèn sáng cho hai anh em dùng.

Ăn cơm xong, thấy vẫn còn sớm nên hai người cùng nhau xem phim.

Đang xem được một lúc thì tiếng chuông điện thoại của Minh vang lên, lại là ông Nghĩa gọi video đến.

Cô thấy vậy liền bắt máy nhưng lại chỉ đưa máy vào mặt Trung.


Cha anh thấy chỉ có mình anh trong màn hình liền thắc mắc hỏi:“Mặt con bị sao vậy? Ai đánh con à?”Nghe cha hỏi vậy anh liền xoay mặt nhìn vào ti vi không nhìn điện thoại nữa:“Không có gì, có con chó điên đánh con thôi.”“Trời đất! Ở gần nhà con chó điên nữa à? Rồi con có sao không? Chích thuốc ngừa chưa?”“Đầu năm bị chó cắn có chích rồi, chưa hết năm chắc không cần chích nữa.”Trung nghe anh gọi mình là chó điên liền lấy gối dựa trên sofa ném vào đầu anh, nhưng anh đã biết trước nên đưa tay đỡ được cái gối đó.

Cha thấy vậy liền hỏi cậu tiếp:“Minh đâu rồi, sao có mình con vậy? Ai anh em có cự cãi gì không?”Trung để gối vừa tóm được lên đùi, đảo mắt qua nhìn Minh cười một cách thách thức và trả lời cha:“Ngồi kế bên con đây, nó “hiền” lắm, không cắn ai đâu.”Người cha liền cười vui vẻ:“À, vậy thì được.

Hai đứa ở chung vui vẻ có phải không?”“Cũng vui.

Hôm nay cha gọi có chuyện gì không?”“À, cha gọi để thông báo cho con biết là cha đang ở trên xe, sáng sớm mai sẽ tới chỗ con.

Cũng lâu năm rồi cha con mình chưa gặp nhau trực tiếp lần nào, lần này cha định ở chung với hai con đến hết tuần này luôn.”“Sao cũng được.”Dừng lại một chút, người cha lúc này cười hơi gượng, thấy con trai không mặn nồng gì khi nói chuyện với mình khiến ông ấy hơi buồn.

Không biết nói gì thêm ông định tạm biệt ngắt máy nhưng chính vào lúc định nói thì từ trong nhà của Trung ông nhìn thấy sau rèm cửa có một người xõa tóc đen dài mặc áo trắng đứng phía sau cửa kính nhìn vào, ông Nghĩa hơi giật mình nhưng lại ngây thơ nghĩa đó chỉ là người quen của Trung đang đến tìm mà thôi nên vô tư nói với cậu:“Trung, có người đến nhà đứng ngoài cửa kìa sao không mở cửa cho người ta vào?”Trung ngạc nhiên quay đầu nhìn trực diện vào điện thoại:“Làm gì có ai tìm?”“Không phải người ta đến tìm hả? Vậy sao đứng ngoài cửa sổ nhìn con hoài vậy? Con nhìn kìa!”Cả Trung và Minh lúc này đều thấy kì lạ, hai người nhìn nhau rồi đưa mắt nhìn ra cửa sổ, đúng vào lúc đó rèm cửa bỗng bay lên sau đó người phụ nữ ngoài cửa biến mất.

Không nhìn thấy ai, Trung quay lại hỏi cha:“Có thấy ai đâu? Nhà có mình con với nhỏ Minh à.”Người cha gãi đầu cũng không biết giải thích thế nào:“Vậy…vậy chắc cha nhìn lầm, tín hiệu bên cha cũng kém quá…Thôi con với em xem ti vi tiếp đi, cha tắt máy đây.”“Ờ.”Trung đưa tay ấn nút tắt máy trước, Minh thu điện thoại lại rồi tiếp tục chơi game.

Hai người coi như không có gì mà tiếp tục thư giãn theo cách riêng của hai người.

Gần 9 giờ tối, gió bên ngoài tự nhiên thoải rất mạnh, tiếng lá cây xào xạc trên mái nhà khiến hai anh em đều phải dừng việc riêng lại, được một lúc thì nghe tiếng ngói rơi vỡ ở ngoài cửa sổ, Minh vừa nhìn ra cửa sổ vừa hỏi anh:“Cái nhà anh lúc anh mua anh có kiểm tra trước không vậy? Tối nay mưa to có khi nào hai anh em mình sáng mai thức dậy không thấy mái nhà đâu không?”Trung hơi ngại chỉ biết cười trừ:“Không có chuyện đó đâu, cũng đâu phải lần đầu mưa lớn, không sao đâu.”Anh vừa nói dứt lời thì lại có thêm ba mảnh ngói rơi xuống, tiếng mưa nặng hạt cũng bắt đầu rơi, vừa nghe qua đã biết đây chẳng phải là mưa lớn mà là cơn giông mạnh rồi.

Gió lùa mạnh một cái, giàn cửa sổ bằng kính năm cái trong phòng khách đều bị bật tung ra, Minh bấy giờ liền không cầm được lòng, đập tay lên đùi mà nói:“Thấy chưa! Nhà anh bị hỏng chỗ nào rồi! Cái gì mà nhà đóng kín cửa mà trong nhà vẫn có gió lùa ra là sao? Mấy lần có không gió đều tự động tung cửa ra, chắc chắn là có vấn đề!”Trung đơ mặt chẳng biết phải làm sao, gió trong nhà càng lúc càng mạnh hơn, mưa còn tạt vào trong, anh nín thở một lúc rồi mới thở mạnh ra, nụ cười trên mặt chưa bao giờ gượng như thế:“Không sao đâu, để anh đi đóng cửa lại.”Thấy anh đi đóng cửa Minh cũng phụ tiếp anh.

Cánh cửa đầu tiên Trung đóng lại không sao, tới cánh cửa thứ hai bất ngờ có hai con dơi bay vào nhà đu người trên quạt trần, anh giật mình suýt chút tim nhảy ra ngoài, còn chưa kịp hết thì khi nhìn qua em gái thế mà lại thấy cô cầm đầu con rắn trên tay, anh hoảng hồn nhảy cẩng lên lùi lại:“Mày…mày cầm cái gì vậy Minh!”Minh bình tĩnh như chưa từng bình tĩnh hơn, cô đưa tay kia cầm đuôi rắn lên:“Nó chết rồi, không sao đâu.”“Chết rồi thì kệ nó đi, mày cầm nó làm gì? Ném đi đi!”“Ờ…”Nghe lời anh, cô ném xác con rắn ra ngoài.


Thấy nó đã bị ném đi anh mới thở phào nhưng còn chưa kịp cho tìm đập chậm lại thì một đàn dơi khác từ ngoài cửa sổ anh đang đóng bỗng bay ùa vào, anh hoảng hốt la hét chạy lại chỗ Hà Minh ôm chặt lấy cô.

Những con dơi bây vào tất cả đều treo lên quạt trần, nhìn thấy cảnh tượng dị thường đó Minh chỉ hơi bất ngờ một chút mà thôi:“Ở nông thôn trời có giông là dơi bay vào nhà trú vậy đó hả?”Trung vừa run vừa nhắm mắt, nói:“Kh…không có…”“Vậy là nó mới vào.

Vậy để em đuổi nó đi.”Nói dứt lời, Minh dứt khoát đi lại công tác bật quạt lên.

Bấy giờ cánh quạt quay mạnh, những con dơi bám ở cánh bay loạn xa ra khắp phòng khách, một con trong đó bỗng bay về phía cô muốn tấn công cô nhưng liền bị cô nhanh nhẹn tung cước đá văng nó ra đất.

Trong mắt Trung lúc này cô chẳng khác gì một cao thủ võ thuật, anh ngưỡng mộ nhìn cô không rời mắt.

Cô đứng quan sát đám dơi một hồi, cảm thấy chúng không muốn bay ra ngoài, nghĩ đến bên ngoài đang mưa lớn nên cô có chút thương cảm, cô tắt quạt đi, bọn chúng liền nhanh chóng bay bám vào quạt tiếp.

Cô quay sang nói với Trung:“Tụi nó không muốn đi rồi, thôi kệ nó đi.

Mình lên phòng ngủ cho nó mượn tạm nhà ngủ một đêm chắc không sao đâu.”Trung cảm thấy cô nói cũng có lý nên gật đầu đồng ý.

Hai người sau đó cùng nhau lên phòng, tắt đèn về phòng của mình ngủ.Sau khi về phòng, Minh nhanh chóng bỏ qua được chuyện mới nãy mà đi ngủ, trong khi Trung thì cứ thấp thỏm, anh cảm thấy rất bất an khi ở trong căn nhà này.

Nằm trằn trọc mãi không ngủ được, tiếng sét bên ngoài rầm rầm như pháo nổ, tiếng mưa ào ào không ngớt, kim đồng hồ cứ chầm chậm trôi qua, nổi sợ trong lòng anh cứ dâng lên càng lúc càng cao.

Vào những lúc thế này anh chỉ muốn mình nhanh chóng ngủ say để không phải thấy những thứ kinh dị đó nữa, nhưng ý trời không hài lòng anh, anh đột nhiên đau bụng đúng ngay lúc đó.

Cơn đau ban đầu còn nhẹ nhẹ, anh cố gắng hết sức nhịn để sáng mai đi, mãi cho đến khi nó quặn lên khiến anh không thể chịu nổi nữa anh bắt buộc đứng dậy chạy ra nhà vệ sinh cuối dãy hành lang phòng ngủ.

Nói thật cái nhà này thiết kệ rất lạ, lầu hai bước lên cầu thang nhìn bên phải sẽ là phòng giặt đồ còn nhìn bên trái sẽ là ba phòng ngủ, cuối hành lang bên trái chính là nhà vệ sinh và nhà tắm.

Nếu nửa đêm mà đi vệ sinh thì bắt buộc phải đi ngang cả ba phòng rất dễ tạo ra tiếng động đánh thức người khác.


Trung quá mắc không chờ thêm được một giây nào nữa nên phải chạy, tiếng chạy này làm cho Minh giật mình thức dậy, cô đứng dậy mở cửa phòng ra thì thấy Trung đang chạy gấp vào nhà vệ sinh.

Không biết là anh bị gì mà chạy nhanh như thế, cô ngáp dài nghĩ rằng dù sao cũng bị đánh thức nên sẵn đi xuống bếp kiếm gì đó để ăn.Đi xuống cầu thang, cô rọi đèn điện thoại vẫn còn thấy đám dơi bám trên cánh quạt, cô không để tâm tới chúng mà đi lại bếp mở tủ lạnh ra lấy một gói mì chay bật bếp gas nấu nước để nấu.

Trong lúc đợi nước sôi, cô đứng dựa lưng vào bếp nhìn ra phòng khách.

Mưa ở bên ngoài vẫn còn, tiếng sấm lâu lâu lại rền lên, cảnh tượng một căn nhà có nhiều cửa kính luôn bị ánh sáng từ sấm chớp bên ngoài sôi rọi lúc sáng lúc tối khiến người ta không khỏi cảm thấy sợ.

Lúc sấm chớp sáng cô mới để ý thấy mấy bức tượng gỗ ở trong nhà, bức tượng người nữ hình như có hơi dịch chuyển một chút.

Đúng vào lúc này nước sôi, cô vội đỗ nước vào mì sau đó đem tô mì ra bàn ăn ngồi ăn không nghĩ nhiều tới bức tượng đó nữa.

Ăn được một lúc, tự dưng cô nghe tiếng mấy con dơi kêu lên rậm rộ như đang sợ hãi gì đó, có vài con bỗng nhiên lao đầu đâm vào cửa kính.

Không biết là có chuyện gì, cô đứng dậy chạy lại bật đèn phòng khách lên, ánh đèn chớp nháy không ngừng, những con dơi lại càng lúc càng hoảng sợ đâm vào cửa tới cả máu cũng dính đầy cửa kính và rèm rồi.

Trước cảnh tượng kinh hoàng đó, cô nhanh trí chạy tới mở một cửa sổ ra, những con dơi còn sống bắt đầu bay ùa ra ngoài.

Tưởng mọi chuyện đã qua, cô đóng cửa lại đi lại bàn ăn, nhưng vừa đi lại bàn nhìn vào tô mì cô bỗng tá hỏa khi thấy nước mì trở thành màu đỏ sôi sục lên như đang nóng.

Cô không dám tin vào mắt mình, lập tức cầm tô mì ném xuống đất, cũng ngay lúc đó, trên lầu bỗng vang lên tiếng hét của Trung thất thanh.

Nghĩ anh gặp chuyện, cô chạy thật nhanh lên lầu, vừa ló đầu lên lầu hai chưa kịp nhìn gì thì đã thấy một bóng người chạy vào phòng của Trung.

Đoán chẳng ai khác ngoài anh, cô lo lắng vội đi lại gõ cửa phòng anh:“Anh hai, có chuyện gì vậy? Anh có sao không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận