Trung làm việc trong một nông trại trồng rau cải, anh là kỹ sư và cũng là người trực tiếp quản lý nhân viên làm việc.
Vì sự việc hôm qua mà hôm nay anh gần như không thể tập trung làm bất cứ công việc gì, cả buổi sáng luôn thấy đau đầu và buồn ngủ.
Trong khi đó, Hà Minh ở trong chùa chỉ biết đi đi lại lại ngoài sân, có một ông sư thầy già tầm 70 tuổi tự xưng là người chăm sóc cho Trung từ khi anh còn nhỏ mới được gửi vào chùa.
Người ở đây thường gọi thầy là sư thầy Thiện.
Minh thấy sư thầy hiền từ, phúc hậu liền xem ông ấy như ông bà của mình mà đối đãi, hai người họ ngồi vào bàn uống nước trà chơi cờ tướng với nhau.
Cô gái nhìn hiện đại và táo báo như Minh lại là một người cũng rất thích những nét đẹp truyền thống, cô cũng có thể uống trà và chơi cờ tướng rất tốt, sư thầy đó liên tục chơi cờ thua cô ba ván, ông ấy bắt đầu có chút hiếu kỳ nên hỏi cô:“Ai đã dạy con chơi đánh cờ này thế?”Minh không hề ngần ngại trả lời sư thầy một cách rất phóng khoáng:“Là chú hàng xóm gần nhà con dạy, chú đó chơi cờ giỏi nhất trong khu phố.
Lúc 7 tuổi con đã cố làm thân với chú ấy, phải năng nỉ dữ lắm mới chịu dạy nhưng con học hành kém cỏi mãi không thể giỏi được, hiện tại chỉ là học được một chút tài nghệ của người ta thôi.”Sư thầy rất ngạc nhiên, ông tự nhận mình chơi cờ tướng rất giỏi nhưng không ngờ lại thua một người trẻ chỉ học được một chút từ người khác.Trông vẻ mặt sư thầy rất xấu hổ, rất muốn biết người đã dạy cô là ai:“Thầy dạy con tên gì vậy? Có thể mời đến cho thầy gặp mặt được không?”“Chú ấy tên Bạch, nhưng giờ thầy muốn gặp chắc không được đâu.”“Sao vậy?”“Một năm trước chú bị người ta giết hại chết rất thảm trong nhà riêng, hôm đó đúng lúc con vừa về nước nghỉ dưỡng vài hôm, ai ngờ lại trở thành người đầu tiên phát hiện ra chú ấy.”Sư thầy rất ngạc nhiên, tỏ vẻ tiếc thương:“Sao? Đã mất rồi sao? Thế có tìm ra được hung thủ không?”Hà Minh lắc đầu:“Không tìm được, hiện trường khi đó đều được khóa từ bên trong, lúc vào con phải dùng xà beng cạy cửa sổ để leo vào.
Những thứ bên trong còn đáng sợ hơn nữa, con không muốn nhớ lại chút nào cả…”Sư thầy lòng đầy trắc ẩn tiếc thương mà thở dài:“Haizzz…người giỏi lại ra đi thảm quá, mong ông ấy có thể yên nghỉ.”Nghe tới đây, cô lại buồn rầu:“Yên nghỉ thế nào cho được, chú ấy có ba người con trai mười mấy năm trời không thấy mặt mũi đâu bỏ chú ấy sống một mình, tới chú mất rồi họ lại quay về chia tài sản, tranh giành cãi nhau mệt cả đầu.
May mà trước lúc mất chú ấy có lập di chúc, tài sản của chú ấy tích góp cả đời rất nhiều nhưng đều quyên cho quỹ cứu trợ trẻ em hết, còn căn nhà của chú và một mảnh đất khác ở thành phố chú cho con làm người thừa kế.”“Thế sao? Ông ấy xem ra là một người tốt.”“Con thì lại thấy chú ấy ác.
Tự nhiên đang yên đang lành viết di chúc cho con cái nhà với mảnh đất mà không cho ba thằng con trai chút nào, đám con cháu của chú ấy tức giận đến tìm mẹ con con quậy phá mãi.
Lúc ấy mẹ con bị ung thư chuẩn bị về nhà sống rồi, lúc có mẹ thì họ không dám tới quậy nhiều, nhưng năm nay sau khi mẹ con mất họ ngày nào cũng tới nên con phải tránh xuống quê mình để sống, viếc trên đó để cho người khác lo liệu, ở đó thêm một ngày chắc con không chịu nổi.”“Con nói cũng đúng.
Việc trên đời quả thật khó lường mà, con là con gái làm sao chịu nổi bị bọn người xấu đó quấy rầy như vậy, về đây sống với anh hai là phải rồi.”Nghe sư thầy nói câu đó, cô mỉm cười có phần hơi khinh thường cầm tách trà lên uống, cái kiểu uống trà của cô phóng khoáng như uống rượu, hình xăm trên cổ cô chuyển động theo dòng nước đi xuống dạ dày.
Cô uống xong, động tác tay liền nắm lại, ánh mắt đầy sự gian ác có vài phẩn căm phẫn hướng mắt nhìn ra xa:“Nếu không phải vì nhà con gia giáo mấy đời, quy định con cháu tuyệt đối không ra tay đánh người thì bọn đó chết với con rồi.
Bây giờ nghĩ tới còn tức!”Nghe câu này của cô, mặt sư thầy liền biến sắc, trên môi nụ cười dần trở nên gượng gạo, người đã tu hành đến già như thế rồi cũng dễ nhìn ra trong mắt người nào là hung bạo, người nào là hiền từ.
Thấy cô như thế thầy cũng không nói gì nhiều chỉ coi như con cháu mà đối đãi, giống như trước đây thầy từng đối đãi với Mạnh Trung vậy.Buổi trưa, Minh ăn cơm ở chùa, cô ngồi cạnh các sư cô, thấy họ tự múc cơm rồi từ tốn ăn làm cô thấy hơi xa lạ.
Chén của cô vẫn chưa có cơm, cô không biết múc cơm ra chén là phải làm thế nào nhưng cũng không dám nhờ người giúp nên đành tự làm.
Cô bối rối cầm muỗng múc cơm nhưng chả biết phải bắt đầu từ đâu, nhìn qua người ta làm mà cô làm theo, kết quả là rơi vãi cơm ra ngoài chén phải nhặt lại ăn.
Ăn cơm trong một không khí trang nghiêm thế này khiến một người tính tình phóng khoáng như cô không thích nghi được.
Múc xong chén cơm, cô chang canh lùa nhanh vào miệng rồi đứng dậy chạy ra hồ sen ngồi lấy điện thoại ra chơi game.
Cô rời khỏi nhà ăn được một lúc thì Trung về tới, anh đậu xe gần nhà ăn rồi đi vào nhìn một lượt xung quanh để tìm cô.
Không thấy cô đâu, anh liền đi lại hỏi sư thầy, họ lại bảo cô với mới đó nhưng lại không biết đã đi đâu rồi.
Nghe vậy, anh mới chạy vòng ra sau kiếm.
Bắt gặp cô đang ngồi nghịch điện thoại, anh đi đến hỏi ngay:“Sao không ăn cơm mà ra đây?”Cô ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi lại nhìn vào màn hình điện thoại, trả lời:“Vừa ăn xong rồi.
Lát nữa anh đưa em về nhà đi, ở đây chẳng biết đi ngủ ở đâu cả.”“Một hồi anh đưa mày tới chỗ anh làm, ở đó có chỗ ngủ.”“Thôi, em không đi đâu nữa đâu, đưa về nhà cho khỏe.”“Mày dám ở nhà một mình à? Không sợ sao?”“Sợ cái gì? Anh chỉ cần mua đồ ăn sẵn ở nhà thì em ở nhà cả ngày cũng được.”“Mày nói đấy nhá! Một hồi anh đưa mày về nhà, đừng có hối hận nha.”“Ừ.”Nói là quyết, lát sau Trung đưa Hà Minh về nhà thật.
Đưa cô về xong anh cũng quay về nông trại làm việc.
Cô vào nhà được một lúc thì có người tên Quân gọi điện thoại ra lấy hàng, người này là shipper tự do và đã rất quen thuộc với Hà Minh từ ngày cô còn trên thành phố, giao hàng cho cô riết mà hai người thành thân với nhau, lâu lâu cô về nước cũng có gọi ra quán ăn uống.
Cô vừa bước ra khỏi cổng chưa kịp nói gì thì người giao hàng tên Quân đã kêu ca:“Minh ơi, anh đi hết cả cái xã này để hỏi nhà em đó, sao em không ghi số nhà cho anh? Đã vậy anh gọi gọi còn không được nữa chứ!”Minh nhận lấy thùng hàng, cười thân thiện, nói:“Lúc anh gọi em đang chơi game, định xong trận thì gọi lại ai ngờ quên mất luôn.
Anh kiếm nhà chắc khó lắm hả? Em còn không biết số nhà này bao nhiêu ấy chứ! Nhưng em nhớ em có nói địa điểm cho anh mà, nhà em cũng dễ nhận dạng chứ đâu có khó.”“Dễ chỗ nào đâu, anh chạy qua cầu vào cù lao liền ghé hỏi người ta cái biệt thự gần chùa là ở đâu, người ta nghe xong thì chạy mất tiêu luôn.
Anh phải lòng vòng tìm địa điểm trên bản đồ, chạy một hồi anh vào tới giữa đồng, nhìn đông nhìn tây chả thấy cái nhà nào.
May mà có mấy đứa nhỏ nó chỉ đường anh mới biết mà tới đây đó chứ! Khổ thật! Giao hàng trong thành phố, tự nhiên giờ em về quê anh chẳng biết đường xá ra sao.
Anh mệt luôn đấy!”Cô cũng thấy khó hiểu với câu nói của người giao hàng, nhưng nghĩ là anh ta giao hàng mấy năm nay, cũng coi như là thân đến quen mặt rồi nên không muốn nói lời khó nghe, cô đành cười trừ:“Em cũng có biết đường xá gì đâu, lần này làm khó anh quá, anh có muốn uống nước không em đi lấy cho.”“Cho anh một chai nước suối đi, có nước ngọt cũng được.
Anh còn phải đi giao thêm mấy chuyến nữa, một mình đơn hàng của em thôi là hết nửa ngày của anh rồi đó.
Tối mà anh về không kịp anh kiếm tới nhà em.”“Trời, tưởng gì! Anh muốn tới lúc nào cũng được hết, nhà em còn phòng tiếp anh.”Nghe cô nói, Quân liền bật cười:“Anh nói chơi thôi.
Chừng nào em về thành phố anh em mình ra quán cũ nhậu một bữa.
Mấy tháng trời em mới về nước một lần, mỗi lần về lại ít ngày rồi đi, anh em mình không kịp ăn uống gì với nhau cả.”“Được chứ! Lần này em về nước tới hơn 1 tháng lận, ở đây một tuần rồi em lại về thành phố.
Anh xem mình nhậu một bữa cho đã.”Cười cười nói nói với nhau một hồi, Quân cũng dần hết mệt và chủ động khuâng thùng hàng lên phòng với cô.
Làm xong, cô tiễn Quân ra cổng rồi cho anh ta hai chai nước suối đem đi.
Chờ khi Quân đi rồi, cô quay vào nhà nằm lên sofa đánh một giấc chẳng quan tâm gì đến xung quanh nữa cả, trong khoảng thời gian cô ngủ căn nhà cũng không có gì kì lạ xảy ra.Gần tối, Trung trở về nhà gọi cô thức dậy rồi nấu cơm cho cô ăn.
Đến khi ăn xong thì cũng đã hơn 7 giờ tối, hai anh em xúm xít lên phòng xếp quần áo mới giao về vào tủ.
Dự định chỉ ở 1 tuần nên cô cũng không lấy hết đồ ra một lượt mà chỉ lấy vài bộ ra treo.
Sắp xếp đồ đạc cô không rành lắm nên mới nhờ anh trai, Trung là người hiền lành, thường xuyên làm công quả, tính tình rất dễ chịu với người khác nên dù ban đầu gặp cô anh rất có ấn tượng, chỉ là thích tỏ ra xấu tính một chút .Sống tới 35 tuổi rồi, tự dưng có một đứa em gái xinh đẹp, đáng yêu gọi mình bằng anh hai ngọt lịm như vậy, ai mà chẳng siêu lòng.
Biết cô lười biếng chẳng bao giờ chịu nấu ăn hay dọn dẹp nhà cửa khi ở nhà nhưng anh cũng không nỡ mắng, sẵn sàng làm hết mọi việc cho cô.
Lần đầu cô đến nhận anh và nói tin mẹ qua đời anh cũng buồn lắm nhưng không nói ra, khẩu xà mà tâm phật nên anh nhất thời nói không muốn nuôi cô thế thôi chứ thật ra anh cũng không muốn thân con gái như cô mới mười chín tuổi đã phải một mình lăn lộn ngoài xã hội, bản thân anh từ nhỏ cũng đã sống tự lập một mình nên đôi khi thấy rất cô đơn, có đứa em gái để nói chuyện cũng không đến nổi tệ.
Kể từ sau cái lần cô bị ngã xuống sông anh cũng chẳng dám để cô đi đâu xa nữa, thứ tình cảm trong anh có chút gì đó là lạ, không giống như thương em gái ruột mà cũng chẳng biết tên nó là gì, anh cứ thấy rất vui khi nhìn cô, khi đã làm cho anh vui thì anh cũng không có lý do ghét cô.Sắp xếp gọn gàng căn phòng cho Minh xong thì trời cũng đã khuya.
Sau một ngày làm việc mệt mỏi ở nông trại khiến Trung chỉ muốn đi ngủ mà thôi, lúc này anh ngáp dài, vươn vai rồi nói với cô:“Khuya rồi, anh đi ngủ đây!”Nói rồi, anh quay về phòng mình tắt đèn leo lên giường mà ngủ.
Minh ở bên này cũng tắt đèn lên giường nhưng chơi game đến 12 giờ mới ngủ.
Sau con số 12 giờ, căn nhà bắt đầu yên ắng, gió bên ngoài làm cho những cành cây bên ngoài xào xạt trên mái ngói, dưới phòng khách có tiếng đồ vật bị lôi đi trên sàn rất kì dị.
Hà Minh lúc này đã ngủ say nên không nghe thấy chỉ có mình Trung là nghe thấy tiếng động lạ mà thôi.
Anh nghe rồi, tỉnh ngủ cũng tỉnh rồi nhưng không dám mở mắt, bấy giờ tiếng động đó càng lúc càng tới gần phòng của anh, âm thanh càng lúc càng lớn.
Đêm nay trời gió nhiều nhưng anh thì đã toát mồ hôi, anh vừa nhắm mắt vừa niệm kinh phật.
Lát sau, tiếng động đến cửa phòng thì bỗng nhiên dừng lại, anh đột nhiên nghe tiếng cửa mở ra, không kiềm được lòng, anh hí mắt nhìn thử thì thấy bên ngoài cửa có một bóng trắng lướt ngăn.
Tay chân anh rụn rời chẳng thể bình tĩnh được nữa mà ngồi bật dậy, cánh cửa lập tức bị đóng mạnh lại một tiếng rất lớn, trên cửa liền có một dòng máu chảy xuống, anh rơi vào hoảng loạn hét lên:“Á á á á!!!”Tiếng hét của anh làm cho Hà Minh đang ngủ phòng bên cạnh giật mình, cô ngồi bật dậy cầm điện thoại đi nhanh ra mở cửa định chạy qua xem Trung bị gì nhưng cửa lại bị khóa chặt từ bên ngoài, cô nhớ rằng lúc ngủ cô không hề khóa cửa phòng.
Tiếng la của anh ngày càng thảm thiết, cô lo lắng không yên định tung chân đạp cửa, chân vừa mới thủ thế còn chưa kịp đạp thì cửa đã mở ra, Trung ôm gối nằm từ bên ngoài chạy vào nhảy bổ lên giường rồi ôm đầu kéo chăn đắp kín hết lại.
Mặt cô đầy ngơ ngác, mắt vừa nhìn anh rồi ló đầu ra ngoài nhìn thử xem có gì mà anh sợ thế nhưng chẳng thấy gì, thắc mắc, cô liền đi lại hỏi anh:“Có chuyện gì vậy? Có gì à?”Trung nằm trong chăn hoảng loạn cực độ, anh run cầm cập, giọng nói cũng run theo:“M…mày qua phòng k…kia ngủ…ngủ đi, anh ở phòng này.”“Sao tự nhiên kêu em qua phòng anh ngủ? Phòng này anh nói cho em mà.”Trung mất bình tĩnh, hét lớn:“Anh kêu thì mày nghe đi!”Không biết là chuyện gì, cô không muốn cãi anh nên đành nghe lời lấy gối ngủ trên giường đi ra khỏi phòng.
Trước lúc qua phòng của anh trai ở kế bên, cô hiếu kì nhìn thật kĩ cuối hành lang rồi đi xuống phòng khách đi qua nhà bếp mở tủ lạnh ra kiếm đồ ăn.
Khi mở tủ lạnh ra, cô nhìn thấy có một búi tóc rơi xuống.
Không biết là thứ quỷ quái gì, cô nhặt lên nhìn sơ một lượt, đúng vào lúc đó một thứ quái dị như một con người đang lật ngược đầu lại leo lên tường.
Thấy cảnh tượng đó, cô trố mắt ra nhìn, dụi mắt mấy lần mà vẫn không nhận ra là mình đang bị ma dọa.
Nhìn thấy cái thứ kỳ lạ đó, cô nghĩ là con nhện nên cầm búi tóc khi nãy ném vào nó, nó liền lập tức rơi xuống đất sau đó biến mất dạng.
Thấy thế, cô rút con dao trên bếp đi lại đó xem thử, nhìn kĩ một lượt mà không thấy nó đâu, cô nghĩ nó đã chạy rồi nên bỏ qua chuyện đó mà đi lại tủ lạnh tiếp tục lấy đồ ăn vặt ăn sạch.
Sau khi đã ăn no nê, cô đi lên phòng của Trung bắt đầu ngủ tiếp.Đồng hồ treo trên tường trong phòng Trung tích tắc tích tắc, kim giờ chỉ đến số 2.
Ở bên này, Minh đã ngủ say, chỉ có Trung vẫn chưa thể ngủ.
Dường như con mà trong nhà này không dọa cô em được nên lúc này cũng kiếm ngay anh để dọa.
Anh đang nằm trùm chăn thì nghe có tiếng soạt soạt dưới gầm giường, anh sợ quắn quéo cuộn chặt người lại, ngay lúc đó có một thứ gì đó thò tay lên chạm vào người anh, anh cảm thấy ớn lạnh cuộn người lại, nhưng ngay sau đó cổ anh như bị ai đó xiết khiến anh chẳng lấy hơi được.
Trên trần nhà, một mái tóc đen bắt đầu xõa xuống, anh trợn mắt kinh hoàng không thể la lên nổi nữa, trong đầu anh vang lên âm thanh tiếng khóc nức nở của một cô gái.
Càng sợ, mặt anh càng xanh lại, anh gắng gượng hết sức chuyển tâm trí nghĩ về phật và đọc thầm kinh trong đầu.
Vừa đọc được một lúc, cái giường bỗng nhiên sập xuống, đầu anh bị va đập mạnh ngất xỉu ngay tại chỗ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...