Không Cần Tự Trọng


"Em canh quầy cho bổn cung...!à không, cho chị, chị đi công chuyện nhé." Trang giao phó công việc canh quầy lại cho cô bé thu ngân, thật ra công việc thu ngân là của cô bé, nhưng cô quá rảnh nên tranh việc, cô bé phải đứng ở ngoài làm phục vụ, cô vừa đi cô bé sẽ quay lại quầy tiếp tục làm công việc của mình với niềm hi vọng bà chủ không thối lộn tiền cho khách.
Hai người sóng bước cùng nhau đi ra bãi đỗ xe để đi uống cà phê, Thương hiện tại là một nhạc sĩ nổi tiếng, đời tư khá phóng khoáng.

Ít người biết được tên thật của cô là Thương, cái tên được hai người mẹ yêu dấu của cô đặt cho, vì họ quá yêu quá thương nhau.

Sinh trưởng trong một gia đình tràn đầy tình yêu như thế nhưng Thương lại sống khác hoàn toàn, kể từ khi mẹ mất cô sống một cuộc sống hoàn toàn bất cần, khác hẳn với sự ngoan ngoãn khi ở bên mẹ trước đây.

Có lẽ không còn mẹ cũng chẳng còn ai la rầy cô mỗi khi cô sai nữa, cũng có lẽ cuộc đời trong giới giải trí là như thế, không thể nào giữ được bản thân mình thanh sạch.
Ngày xưa mẹ cô ngồi nắm lấy bàn tay cô, dịu dàng bảo rằng: "Con có thể làm mọi điều con thích, nhưng giới hạn là đạo đức, phải sống có đạo đức...!Mẹ không ép con phải sống theo ý mẹ, nhưng con hãy sống theo ý mình trong phạm vi đạo đức cho phép."
Cô lại chơi với Trang, thành ra chẳng có chút đạo đức nào, mỗi khi nhớ đến mẹ cô chỉ thấy mình hư quá hư, sai quá sai.

Cô phụ lòng mẹ như thế.

"Nói mau! Có bồ rồi?"
Nhân viên phục vụ mang hai ly nước đặt xuống bàn, ánh mắt có lén liếc nhìn Thương và Trang, Thương là nhạc sĩ nổi tiếng nên việc bị nhận mặt rất bình thường, cậu nhân viên còn muốn xem cô bạn đi cùng Thương là diễn viên hay ca sĩ nào mà xinh đẹp đến vậy, ánh mắt liếc tới liếc lui mãi, Thương bị như vậy mãi cũng quen, có lẽ Trang mà làm diễn viên thế nào cũng nổi tiếng.

Trang không thể nào làm hoa hậu, vì cô nàng khá ngốc, ông trời cho Trang sắc đẹp và lấy đi trí khôn của Trang, nhưng dù sao cũng tạo ra một Trang khá đáng yêu và công bằng với nhân loại.
"Có bồ đâu mà có bồ, dạo này hơi bận, tự kiếm sống mà mình có còn chồng đâu."
Thương đập bàn một tiếng đầy bất bình: "Như vậy còn láo lếu hơn, bình thường tiền trong tài khoản bao nhiêu cậu còn không nhớ, nếu mà như vậy thì cậu là do Trung Cộng gài vào rồi, Trang bình thường không giống như vậy."
"Mình phải thay đổi chớ, chứ sống vậy hoài không nên, mình cũng sắp già rồi chứ còn trẻ mãi đâu."
Trang khuấy khuấy ly đá chanh của mình, còn không phải vì Mây thấy cô hư hỏng sẽ không chơi với cô nữa, cô chơi với Mây còn chưa chán nên đang cố gắng thay đổi để chơi cùng.

Một ngày cô chán Mây rồi cô sẽ quay trở lại làm Trang của thường ngày ngay, dù sao sự hứng thú của Trang cũng không kéo dài lâu.
"Bệnh cha nó rồi chứ không bình thường nữa." Thương vừa sờ trán Trang vừa lầm bầm trong miệng, có lẽ là bệnh thật rồi.
"Giờ chốt một câu tối nay có đi chơi không, anh bên sản xuất hơi bị đẹp trai, không phải dạng đểu cáng đâu.

Tối nay đi với chồng mình nữa nên rủ cậu đi chung cho vui đó, không cặp cũng được, đến cho vui thôi."
Trang suy nghĩ, nhìn vào điện thoại thì thấy Mây trả lời câu có câu không, có lẽ cô đi đâu Mây cũng không đoán được vậy nên cô mạnh dạn đồng ý đi chơi.

Dù sao mấy hôm nay đi chơi Trang cũng ngứa tay ngứa chân lắm rồi.
Tối hôm đó khi trang điểm đi chơi lại, Trang cảm thấy tay mình run run, cả người suиɠ sướиɠ hệt như vừa được chích một mũi ma túy, cảm giác trang điểm lên đồ còn phê pha hơn cả uống bia uống rượu.

Nhìn bản thân trong gương khiến Trang cảm thấy mình lộng lẫy hệt tiên nữ, càng nhìn càng cảm thấy yêu bản thân mình.
Đúng giờ hai vợ chồng Thương đến nhà đón cô đi chơi, hẹn hò nhau ở một quán cà phê sang trọng, tầm nhìn của quán cà phê hầu như bao quát cả thành phố, rõ ràng là một địa điểm đẹp để tụ họp.


Trang gọi cho mình một ly trà nóng, vừa ra vẻ thích thưởng trà vừa không phải dính màu cà phê lên miệng hay bọt kem trên miệng.
Đúng thật là cậu chàng Thương giới thiệu vô cùng điển trai, áo vest trên người cậu ta được may đo cẩn thận bao bọc lấy thân hình cường tráng, nhìn thế nào cũng ra một người chuyên tập gym.

Gương mặt sáng, tóc tai gọn gàng, nụ cười trắng sáng như dùng colgate, chỉ thế thôi đã ghi được điểm năm trong lòng Trang.
Để chìa khóa xe lên bàn, cậu ta đã vượt lên điểm mười bằng chìa khóa một chiếc Bentley, đúng thật là vừa đẹp trai vừa có tiền, có lẽ Thương đã quên giới thiệu cho Trang rằng cậu ta không những đẹp trai có tiền mà gia cảnh còn giàu có.

Thật ra tiền làm nhạc của Thương cũng nhiều, nhưng Thương khởi nghiệp bằng số tài sản của ông bà ngoại là hiệu trưởng của mình, vậy nên Thương khởi nghiệp vô cùng thành công cũng không trách được, cứ tưởng cậu ta chỉ là một người nỗ lực vươn lên với gương mặt đẹp trai của mình, không ngờ không những đẹp trai mà còn giàu, thật là cuộc sống bất công.
"Chị Thương...!bạn ấy tên gì vậy ạ?"
"Chị tên Trang..." Trang đưa tay mình ra trước mặt cậu, đúng thật là cậu chàng nhỏ hơn cô thật, nhưng đây vốn không phải tác phong thường có của Trang.

Điều này làm Thương ngạc nhiên không thôi.
"Tôi tên Huy, chị Thương có kể tôi nghe về chị, chị đẹp như vậy mà không làm diễn viên thì uổng thật."
Trang cười hì hì: "Diễn gớm ói chắc người ta chửi chị chết."
Lại mất điểm trong mắt trai, Thương chớp chớp mi mình ra hiệu Trang nên chỉnh đốn lại bản thân, chuyện mất giá như vậy cũng có ngày Trang làm ra được, đúng là đời không ai nói trước được chữ ngờ.
Tám giờ, không một tin nhắn.

Đáng lẽ Mây phải thấy thanh thản mới đúng, thường ngày cô ấy kiếm nàng chỉ khiến cho nàng đau đầu, nàng không làm gì để đuổi cô ấy đi được, khi cô ấy im lặng đáng ra nàng phải thấy vui mừng mới phải.

Không hiểu sao trong đầu Mây hiện tại hỗn độn suy nghĩ, có phải hôm qua nàng lỡ lời mắng Trang gì đó không? Hay là có chuyện làm cho Trang buồn? Nếu không tại sao Trang không trả lời nàng? Mọi ngày nếu có tin nhắn Trang sẽ trả lời ngay tấp lự, thậm chí còn video call, gương mặt cười cợt đó nàng nhìn mãi cũng quen, cũng thuận mắt.
"Mây ơi, tối nay em rảnh không? Chị mới biết một quán cà phê ngon, mình đi cà phê nhé?" Đan chỉ hỏi cầu may, nhưng không ngờ Mây không chần chừ mà đồng ý, hai người đóng cửa phòng khám rồi cùng nhau đi cà phê, thậm chí còn không cần thay đồ mặc từ sáng đến giờ.

Có lẽ phần hồn của Mây đã chu du tận nơi nào.
Khi hai người ngồi trong xe, Đan có trộm cười nhìn Mây rồi suy nghĩ vẩn vơ, nhưng suy nghĩ bỗng chốc tắt đi vì trên xe có vài đồ buộc tóc rất nữ tính.

Bình thường Mây không thích điệu dàng lắm cho nên đồ cột tóc không thể nào là của Mây được, đồ buộc tóc được xếp gọn để lên kệ, không những thế, nhìn đằng sau xe còn có một cái gối hình chữ u nữ tính để ngủ trên xe thoải mái hơn.
Mây lái xe nên không thể nào vừa lái vừa ngủ, rõ ràng là có người khác ở trên xe, còn là con gái.
Đan vô thức nắm vạt váy của mình, trong lòng thầm suy nghĩ xem là ai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui