Sau khi Lạc Viêm Chi đi ra bên ngoài, tầm mắt dán vào cậu càng nhiều hơn.
Có điều Lạc Viêm Chi đã học được cách mặc kệ ánh nhìn của người khác, điểm danh xong liền đi tới chỗ học tập.
Nơi giảng dạy kia là một chỗ khá thấp, bên trong có rất nhiều người đang tìm chỗ ngồi.
Những người ở đây ngồi rất tự do, trên tay cầm theo cuốn sách cũ.
Lạc Viêm Chi liếc mắt tìm chỗ trống, sau khi nhìn thấy ở phía góc trái còn một vị trí liền đi tới ngồi.
Cậu vừa mới ngồi xuống, người bên cạnh đã mở miệng bắt chuyện.
"Cậu tên gì vậy?"
Quay đầu nhìn người vừa hỏi, đó là một chàng trai nhỏ nhắn, nước da ngăm đen.
"Lạc Viêm Chi." Cậu từ tốn trả lời.
"Tên hay lắm, còn tôi là Vũ Cực." Người tên Vũ Cực cười tươi, lộ ra hàm răng trắng muốt, hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt đen kia.
Vũ Cực hứng thú nhìn chằm chằm vào Lạc Viêm Chi, nhìn đến mức cậu thấy mất tự nhiên mới mở miệng hỏi, "Tại sao ban nãy giám quan lại gọi cậu đi vậy?"
"Không có gì quan trọng đâu." Lạc Viêm Chi trả lời mơ hồ, không nói rõ.
Có lẽ cảm nhận được điều đó, Vũ Cực không hỏi nữa, cậu ta mở cuốn sách cũ y hệt của Lạc Viêm Chi ra, tỏ vẻ chán nản, "Nếu bây giờ tôi có tư chất tốt tí thì đã được lên chỗ trên kia rồi, tiếc là tôi kém quá."
"Lên đâu?"
"Lên kia kìa, nơi mà có những người mang sức mạnh cường đại ấy.
Chỗ đó chắc chắn sẽ có nhiều tài nguyên, tiếc là tôi không có năng lực đó." Vũ Cực nhún vai, trong giọng nói có vẻ mất mát.
Có vẻ như những người ở đây đều có suy nghĩ như vậy, tuổi còn trẻ, ai mà cam tâm tình nguyện sống ở cái chỗ tồi tàn này chứ.
Chưa kể, những người yếu kém này chỉ có thể tu luyện tới cấp 20 là hết cỡ, so với người bình thường xem như mạnh hơn một chút, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi.
Nếu nói những người ở cấp cao trên kia mang tư chất tốt, tương lai có khả năng sẽ thành một thành viên trong Tinh Hệ hay thậm chí thành Thần, thì những người yếu kém này chỉ là một quân tốt cho bọn họ điều khiển mà thôi.
"Ba mẹ tôi kỳ vọng vào tôi lắm, cuối cùng tôi lại làm bọn họ thất vọng rồi." Vũ Cực thở dài than vãn, gương mặt tươi cười ban nãy thoáng chốc liền trở nên u buồn.
Lạc Viêm Chi không biết phải an ủi thế nào, vốn dĩ cậu không thuộc nơi này, chỉ là một người đi lạc mà thôi.
"Vậy cậu tính sau này sẽ thế nào?" Do dự một lát, cậu mới mở miệng hỏi.
Vũ Cực ngẩng đầu.
"Cũng chỉ có hai con đường, hoặc là về nhà giúp đỡ ba mẹ, hoặc là làm một tên quèn ở Tinh Hệ mà thôi."
"Sức mạnh quan trọng tới vậy à?" Lạc Viêm Chi nhỏ giọng nói khẽ.
"Hả? Cậu nói gì cơ?"
Lạc Viêm Chi lắc đầu không đáp.
Chỉ lát sau, một giám quan bước vào.
Cô gái này thoạt nhìn còn rất trẻ, khoảng tầm hai mươi tuổi, tuy nhiên có thể lên làm chức vụ này, chắc chắn độ tuổi không như vẻ bề ngoài nữa.
Cấp độ sức mạnh hẳn là không phải dạng vừa, bởi vì sức mạnh càng cao, tuổi thọ sẽ càng kéo dài.
"Tôi tên là Mạch Khả, kể từ bây giờ tôi sẽ là người chỉ dẫn cho các em mọi thứ cần phải nắm vững.
Tất cả hãy mở sách ra, lật trang thứ ba."
Không biết bằng cách nào đó mà giọng nói của vị giám quan này được khuếch đại, truyền tới tai vô cùng rõ ràng.
Lạc Viêm Chi nghe theo mở sách ra, bên trong vẽ một hình người kèm theo đó là chú thích cụ thể các vị trí kích phát được năng lượng.
Cái này cậu đã đọc qua một lượt rồi, tối hôm qua còn thử tự cảm nhận sức mạnh của mình, thế nên hiện tại xem như nắm vững.
Nhìn đám người đang cúi đầu đọc, Lạc Viêm Chi nhìn ra bên ngoài.
Nơi này quả thật rộng rãi, thế nhưng không thể giấu nổi sự đơn độc.
Có lẽ yếu kém chỉ có thể nhận được đãi ngộ như thế này mà thôi!
"Em kia!"
Đột nhiên âm thanh của nữ kề sát bên tai khiến Lạc Viêm Chi giật mình, cậu quay đầu lại, sau đó lập tức sửng sốt.
Toàn bộ ánh mắt đều tập trung lại đây.
Lạc Viêm Chi nghi hoặc nhìn sang Vũ Cực hòng tìm câu trả lời, cậu ta khum tay, nói rất khẽ, "Giám quan gọi cậu."
Nghe thấy vậy cậu nhíu mày, ngẩng đầu lên phía giám quan đang đứng ở trên kia.
"Tôi nói em đó, đứng dậy cho tôi biết quan nguyên nằm ở chỗ nào trên cơ thể." Mạch Khả ra hiệu cho cậu đứng lên trả lời.
Lạc Viêm Chi không hề hoảng hốt, cậu đứng một cách nghiêm chỉnh, sau đó lấy tay chỉ vào một vị trí ở giữa bụng.
"Chỗ này."
Mạch Khả theo vị trí tay của Lạc Viêm Chi, thấy cậu chỉ đúng chỗ liền gật đầu.
"Ngồi xuống đi, lần sau chú ý."
Không nghĩ tới bản thân lại được tha dễ dàng như vậy, Lạc Viêm Chi nhướn mày ngồi xuống.
Vừa ngồi liền nghe Vũ Cực nhỏ giọng, gương mặt cậu ta tươi cười, "May mà cậu trả lời được, nghe nói giám quan này rất khó tính."
Lạc Viêm Chi gật đầu, khoé môi nhếch lên xem như đáp lại.
Tiết học đầu tiên này chỉ dừng lại ở việc tìm hiểu cơ thể mà thôi, vậy nên chỉ một chốc đã xong.
Bây giờ Lạc Viêm Chi mới hiểu phương thức di chuyển ở chỗ này, có một cái vòng được vẽ sẵn, chỉ cần đứng lên là sẽ tự động được hút tới chỗ ở của mình.
Hình như lúc Lạc Viêm Chi bị đưa đến đây, vòng sáng kia cũng xuất hiện thì phải.
Chỉ là lúc đó cậu còn đang hoang mang, thế nên không kịp để ý.
Nghĩ ngợi một lúc, Lạc Viêm Chi thử đi tìm giám quan.
Giám quan đang ngồi viết viết gì đó trên bàn, nhìn thấy cậu liền buông bút.
"Sao vậy?"
"Tôi có thể di chuyển ra bên ngoài không?" Lạc Viêm Chi hỏi thẳng.
Giám quan nhìn cậu một lát rồi mới gật đầu.
"Tấm gỗ đen có thể, chỉ cần truyền một ít năng lượng vào nó.
Những người tư chất cao mới được tự do đi lại, lúc ra bên ngoài nhớ phải về sớm."
Gật đầu tỏ ý đã hiểu, Lạc Viêm Chi vui vẻ trở về căn nhà của mình.
Ít nhất hiện tại cậu không bị giới hạn chỗ đi, may mà còn mang cái danh người có tư chất tốt.
Nhìn tấm gỗ đen kia, cậu nhắm mắt lại, cảm nhận năng lượng của mình, sau đó dồn một ít vào tay, từ từ di chuyển sang tấm gỗ.
Chỉ thoáng chốc, bên tai Lạc Viêm Chi vang lên âm thanh ù ù, sau đó một lực hút cực mạnh hút cậu lên trên.
Lạc Viêm Chi choáng váng hồi lâu mới mở mắt ra, trước mắt là một nơi náo nhiệt, vô số người qua lại.
Lạc Viêm Chi vừa định bước đi, đột nhiên có một người từ đằng sau va tới.
Cậu mất thăng bằng, xém chút nữa chúi mặt vào nền đất.
"Xin lỗi, xin lỗi." Người đằng sau vội vàng nói.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Lạc Viêm Chi sửng sốt đáp, "Uông Cứ?"
"Hả? Cậu?" Uông Cứ cũng không ngờ tới, gương mặt lập tức trở nên vui vẻ.
Lần thứ hai gặp mặt, lại bị cậu ta đúng trúng, Lạc Viêm Chi quả thật dở khóc dở cười.
Uông Cứ vô cùng tự nhiên khoác vai cậu, bắt đầu hỏi lia lịa, "Cậu bị phân tới đâu vậy? Tại sao tôi không tìm được cậu? Sáng hôm nay cũng không thấy luôn, lúc hỏi thì người ta lại bảo cậu vốn dĩ không ở đây."
Bị lắc tới chóng mặt, Lạc Viêm Chi nhanh chóng đẩy cậu ta ra ổn định lại thân thể, có chút bất đắc dĩ, "Khoan.
Cậu cho tôi sắp xếp từ ngữ đã."
Lạc Viêm Chi bèn kể ngắn gọn lại việc bản thân bị đưa đi nhầm, nghe xong Uông Cứ liền tỏ vẻ phẫn nộ, thoáng chốc đã đem cậu xem như người thân thiết.
"Sao có thể như vậy chứ?! Cậu cũng thật ngốc, đãi ngộ hai nơi làm sao mà giống nhau được.
Chỗ chúng tôi còn được phát thêm tiền, thoải mái tự do hơn nhiều!"
Thấy cậu ta tức giận như vậy, Lạc Viêm Chi chỉ cười.
Sau đó chợt nghĩ tới điều gì đó, "Ở đây có cách gì kiếm được tiền không nhỉ?"
"Cậu muốn tiền sao? Tôi cho cậu mượn." Uông Cứ nói rất hùng hồn.
"Không cần, tôi muốn tự kiếm ra hơn, như vậy sau này đỡ phải mất công." Lạc Viêm Chi lập tức lắc đầu.
Uông Cứ nghe vậy mới nhíu mày suy nghĩ, lát sau mới kêu lên, "À đúng rồi, có một nơi."
"Nơi nào vậy?"
"Đứng dậy, tôi dẫn cậu đi."
Uông Cứ kéo Lạc Viêm Chi lên, sau đó liền lôi lôi kéo kéo cậu rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...