Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính


Tĩnh Nhai kéo cậu vào một lối đi chật hẹp, Lạc Viêm Chi cố gắng không để đụng đầu, còn quan sát Bạch Cẩm Thành ở đằng sau lưng.
Đi không lâu lắm, đằng trước đã nhìn thấy ánh sáng.

Hoá ra lối đi này dẫn tới một con đường dài xuống chân núi.

Sườn núi không quá dốc, thoải mái cho cậu cõng người đi.
Lạc Viêm Chi từ từ cuốc bộ, bước từng bước xuống dưới kia.

"Anh có đi được không đó?" Mắt Tĩnh Nhai ánh lên vẻ nghi ngờ.

Cơ thể của Lạc Viêm Chi khá mảnh mai, quả thật không thể nhìn ra cậu là người mang sức mạnh.
"Không sao." Cậu lắc đầu, bước chân ổn định không hề suy yếu.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện đôi câu, chẳng mấy chốc mà xuống được chân núi.

Từ đây có thể nhìn rõ được quang cảnh sự vật, nơi này khá giống Phần Tinh, căn nhà có cái lơ lửng có cái ở mặt đất.

Hình ảnh quen thuộc này khiến Lạc Viêm Chi bớt căng thẳng đôi chút.
"Có thể cho tôi biết dược y ở đâu không?"
Dù rằng Tĩnh Nhai tỏ thái độ không vui, thế nhưng vẫn dẫn đường cho cậu.

Cô nhóc này mạnh miệng nhưng lại là một người tốt.
Lạc Viêm Chi không muốn thu hút sự chú ý của người khác thế nên không kéo áo lên che mặt.

Cậu cõng Bạch Cẩm Thành đứng trước một toà nhà nhỏ mà Tĩnh Nhai chỉ, từ từ bước vào.
Tĩnh Nhai xông vào trước, vừa mới bước vào đã nghe được âm thanh trách cứ, "Đứa nhỏ này, lúc nào cũng chạy lung tung, bây giờ mới chịu mò mặt về."
"Con cũng không còn bé nữa mà." Cô bĩu môi có chút ngượng ngùng liếc nhìn Lạc Viêm Chi.
"Đây là...?" Lạc Viêm Chi có vẻ hơi kinh ngạc.

"Đúng thế, nhà tôi." Tĩnh Nhai cười như vừa làm được trò xấu.
Lạc Viêm Chi bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó lại âm thầm cảm thấy may mắn.
"Cậu đến đây có việc gì sao?" Đột nhiên từ đằng sau lưng vang lên tiếng nói khiến câu quay đầu.
Người vừa nói dáng người vừa phải, khuôn trung niên đứng tuổi.

Trên tay người nọ cầm một ít rễ cây, hương thơm thảo mộc quẩn quanh trong không khí.
"Vâng, em trai của cháu bị thương." Lạc Viêm Chi vội vàng gật đầu.
"Đặt lên giường đi." Người đó chỉ về cái giường còn trống ở đằng kia cho cậu.
Cậu lập tức làm theo, chạy lại rồi cẩn thận đặt Bạch Cẩm Thành nằm thẳng.

Cõng người từ nãy tới giờ Lạc Viêm Chi cũng thấm mệt, cậu thở ra một hơi ngồi cạnh giường.

Người trung niên kia sau khi nói chuyện gì đó mới gật đầu đi lại gần Bạch Cẩm Thành.

Ông lướt sơ qua cơ thể hắn rồi mới hỏi Lạc Viêm Chi.
"Bị thương ở đâu?"
"Ở đằng sau." Lạc Viêm Chi vội lật hắn lại, chỉ lên chỗ bị thương của hắn.
Nhìn thấy vết thương kia, ông hơi nhíu mày lại.

"Có phải vừa bị đập vào đâu không?"
"Đúng vậy."
"Bị thương nặng thế này cần phải vài ngày nữa mới có thể hồi phục.

Nhưng mà đúng là kỳ lạ, vết thương vậy mà vẫn còn sống tới tận bây giờ." Ông quan sát tỉ mỉ, khó hiểu thắc mắc.
Lạc Viêm Chi cũng không biết phải giải thích cái này như thế nào, vậy nên chỉ đành im lặng lắng nghe.

Chỉ cần Bạch Cẩm Thành còn cơ hội được cứu sống thì cậu chẳng quan tâm cái gì nữa.
Đột nhiên có một vật bay vèo trên không trung rồi đập vào mặt cậu, Lạc Viêm Chi sửng sốt kéo nó ra, sau đó mới bất ngờ phát hiện đó là một bộ quần áo mới.

"Vào trong rồi rẽ trái đi, bây giờ người của anh toàn bùn bẩn với máu thôi." Tĩnh Nhai sau khi ném xong liền che miệng tỏ vẻ ghét bỏ.
"Cảm ơn." Cậu ngạc nhiên một chút, sau đó liền mỉm cười.
Tĩnh Nhai quay đầu không thèm để ý đến cậu nữa, thế nhưng vành tai lại phiếm hồng.
Lạc Viêm Chi lo lắng cho Bạch Cẩm Thành, thế nên tắm rất nhanh.

Sau khi gột rửa hết mọi vết bẩn trên người đi, lập tức tự hong khô đi ra bên ngoài.

Từ nãy tới giờ cậu cảm thấy đầu mình hơi choáng, nghi ngờ rằng khi rơi xuống còn để lại chút dư chứng.
Đưa tay lên lay lay huyệt thái dương, Lạc Viêm Chi trầm mặc nhìn dược y khám cho Bạch Cẩm Thành.

"Sao sắc mặt anh kém thế?" Tĩnh Nhai tiến tới bên cạnh cậu, nhíu mày.

Trong giọng nói còn ẩn chứa lo lắng.
"Không có gì, chỗ thanh toán ở đâu?" Lạc Viêm Chi lắc đầu.
"Chỗ chúng tôi lúc nào chữa xong mới lấy tiền, đây là quy tắc." Cô nghiêm túc nói.
Lạc Viêm Chi nhẹ nhàng mỉm cười, nghe như vậy cũng thoáng yên tâm.

Cậu không lo chuyện tiền bạc, chỉ sợ không chữa được cho Bạch Cẩm Thành mà thôi.
"Vậy tôi..."
Còn chưa kịp nói xong, mắt Lạc Viêm Chi liền tối lại.

Cơ thể mềm nhũn mất hết sức lực mà ngã xuống.

Tĩnh Nhai ở bên cạnh hoảng hốt, vội vàng vươn tay đỡ lấy cậu.

Cô còn chưa kịp đỏ mặt đã bị thân nhiệt nóng hầm hập từ trên người Lạc Viêm Chi doạ sợ.


"Mẹ, ở đây có người ngất xỉu!" Tĩnh Nhai hét lớn.
Mẹ của cô là Bắc Hạ vội vàng chạy lại giúp đỡ cô khiêng Lạc Viêm Chi nằm lên chiếc giường cạnh đó.
"Trời ạ, sao lại nóng thế này?" Bị cái trán của Lạc Viêm Chi doạ sợ, Bắc Hạ chạy nhanh lấy một chậu nước ấm, vắt khăn bỏ lên đầu của cậu.
Cô nhìn mẹ mình rồi lại nhìn Lạc Viêm Chi, khuôn mặt cậu nhăn nhó lại vì khó chịu, miệng lầm bầm bắt đầu nói mê.

Tĩnh Nhai có chút tò mò cúi đầu nghe thử, nghe một lúc mới nghe rõ được âm thanh mà Lạc Viêm Chi vừa phát ra.
"Bé con..."
Hai chữ này khiến cô nghi hoặc, bé con là ai? Hơn nữa cậu cứ không ngừng lặp đi lặp lại, chả lẽ là một người rất thân thiết sao?
Tĩnh Nhai không thể hiểu nổi cảm xúc của mình đối với một người vừa mới gặp lần đầu thế này, vậy nên cố ép cho bản thân đẩy những suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Cơn nóng không ngừng tăng cao, đôi môi Lạc Viêm Chi trở nên khô khốc.

Bắc Hạ thay đổi khăn cho cậu, nhíu mày.

"Sao ban nãy còn bình thường vậy mà, chỉ mới hở mắt đã ốm nặng như vậy?"
"Con cũng không biết, nãy anh ta cõng người nhìn khoẻ mạnh đến thế." Tĩnh Nhai cũng khó hiểu.
"Đúng rồi, con gặp bọn họ ở đâu vậy?" Bắc Hạ hỏi cô.
Cô không dám nói thật, chỉ sợ bây giờ mẹ sẽ ném hai người này ra bên ngoài.

Thế nên cười bịa chuyện, "Vừa mới gặp ban nãy khi con xuống núi, thấy bọn đáng thương như vậy nên mới để họ đến nhà chúng ta."
"Con lại lên núi?!" Mẹ cô bắt được trọng điểm khác.
Tĩnh Nhai lập tức giả vờ nghe không hiểu, đứng dậy chạy ra bên ngoài.
"Để con thay nước...!Á!" Tinh Nhai xoa cái mũi bị đụng trúng, chân lảo đảo lùi ra đằng sau.

Chậu nước trên tay cô cũng không cầm vững, lập tức đổ lênh láng ra nhà.
"Mắt mũi để đi đâu vậy hả?!" Tiếng quát tháo lập tức vang lên khiến tất cả mọi người đều giật mình.

Tĩnh Nhai kịp định thần lại, vừa khiếp sợ vừa tức giận mà ngẩng đầu lên.

Người vừa bị cô đâm trúng có một khuôn mặt nhọn, trên cằm còn lún phún vài cọng râu.

Dù rằng còn trẻ thế nhưng lại tự biến mình thành một lão già.
Mẹ và ba của cô lập tức chạy đến chắn trước mặt Tĩnh Nhai.


Ba cô cúi đầu.

"Xin lỗi, con bé còn nhỏ, mong Giám sát quan đừng để ý."
"Hừ." Giám sát quan mặt nhọn cười lạnh, nghênh ngang đi vào bên trong.

"Nếu như còn nhỏ thì nên dạy bảo nhiều vào, Tĩnh Bác."
"Vâng."
Thấy ba mình cúi đầu như vậy, Tĩnh Nhai không chịu được mà nổi giận.

Nếu như không phải mẹ cô đứng bên cạnh ngăn cản thì đã xông tới đánh vào cái bản mặt đê tiện kia rồi.
"Trong này không chứa mấy kẻ khả nghi từ trên kia xuống chứ?" Tên mặt nhọn vô cùng phách lối, tay gõ từng nhịp lên mặt bàn.
"Tất nhiên là không!" Tĩnh Nhai khoanh tay trả lời.
"Ồ." Giám sát quan nhướn mày, đi lại gần chỗ của Lạc Viêm Chi và Bạch Cẩm Thành.
Đột nhiên ông ta dừng lại, nheo mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Viêm Chi.

"Khuôn mặt này hơi lạ thì phải?"
"Cái này là sao đây hả, Tĩnh Bác?" Gã ta nhếch môi làm khó.
Tay Tĩnh Nhai hơi khựng lại, nếu như hôm nay bị phát hiện thì cả gia đình cô đều tiêu đời.
"Đây là khách của tôi, nếu ngài muốn khám xét ít nhất cũng chờ cho bọn họ khôi phục đã." Tĩnh Bác mặt không đổi sắc đáp lại.
Người hầu bên cạnh Giám sát quan kia bèn tức giận.

"Ông đừng có mà lớn lối!"
"Tôi nhớ theo nguyên tắc, nếu như bắt sai người thì chắc chắn sẽ bị xử phạt nặng." Mẹ Tĩnh Nhai nãy giờ im lặng bây giờ mới lên tiếng, mặt mày ôn hoà.
"Bà tính đe doạ sao.

Hả!!!" Giám sát quan sầm mặt.
"Tôi không dám." Bắc Hạ cúi đầu.
"Được, được, mấy người cứ chờ đó." Giám sát quan vỗ tay, không nhìn Lạc Viêm Chi nữa mà quay đầu đi ra bên ngoài.

Trước khi đi còn đạp mạnh lên cánh cửa một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui