Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi


" Theo điều tra thì phát hiện ra một chuyện, Lưu ca, anh nên đến đây nhìn một chút "
Giữa đêm, khi bóng tối đã bao trùm cả căn cứ, tiếng gió xì xào nhẹ nhàng lay chuyển những tán lá ngoài sân.

Lưu Hạo vừa mới chợp mắt được một lúc, ngay tại thời điểm vừa mới tiến vào một cơn ác mộng, Tống Nhân tham gia quá trình điều tra vụ cháy thì phát hiện ra một manh mối quan trọng nên liền gọi điện cho anh.

Lưu Hạo giật mình vì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, bàn tay chậm rãi sờ tới lui trên bàn bắt được nó rồi nghe máy, chỉ thấy anh ừm một tiếng xong liền tắt.

Lưu Hạo ngồi dậy xoa xoa mi tâm, bước đến lấy cái áo được mắc trên sào rồi mở cửa đi ra ngoài, hướng thẳng đến khu phòng kia.
" Như thế nào? "
Lưu Hạo đem găng tay vào, nhìn đến Tống Nhân cùng Thương Hàn đang đứng đó.
" Cái này "
Thương Hàn đưa đến một tấm vải hình người, đem nó đặt lên bàn trước mặt anh.
" Con rối...!"

Lưu Hạo nghi vấn cầm lên nhìn một lượt, quả thật là con rối.
" Nó rất quen thuộc phải không? "
Tống Nhân hỏi lại anh, Lưu Hạo hiểu ý hắn.

Chính con rối này đã xuất hiện trong bảy vụ án không lời giải đáp của cảnh sát thủ đô, vì là vụ án mà cảnh sát thủ đô phụ trách nên tổ chức của Lưu Hạo không thể trực tiếp tham gia điều tra, đây đã là quy tắc giữa tổ chức và cảnh sát ngay từ những ngày đầu tổ chức hoạt động rồi, căn bản không có lí do nào con rối này lại kéo đến tận nơi này được.

Đây là tổ chức của Lưu Hạo, một tổ chức duy nhất dám đối đầu với chính phủ.
" Ở đây còn có dòng chữ "
Lưu Hạo đi đến trước mặt một cái bàn bị cháy xém, trên đó được khắc một câu nói kinh điển của hàng loạt vụ án con rối này.
' Đến cũng đến rồi, chúng ta bắt đầu thôi '
Lưu Hạo căn bản chưa từng sợ hãi cái thứ giả thần giả quỷ này, anh bảo người chụp hình những thứ này lại gửi đến trụ sở cảnh sát thủ đô.
" Bọn họ giành lấy quyền điều tra về nó thì cung cấp manh mối cho bọn họ đi, chúng ta không thể làm trái quy tắc được "
" Nó đụng đến chúng ta rồi, không thể để yên như vậy được "
Tống Nhân không hiểu, hà cớ gì phải dè chừng đám cảnh sát vô tích sự ở thủ đô kia làm cái quái gì, bọn chúng căn bản chưa từng xem trọng những vụ án này.

Nếu không đám con rối đã không xuất hiện nhiều lần như vậy, tính đến nay đã trải qua tám vụ rồi.
Lưu Hạo quay mặt lại đối với Tống Nhân mà nói, ánh mắt ấy của anh khiến người khác không biết được anh đang nghĩ gì.
" Tôi căn bản không sợ cảnh sát "
Tống Nhân định nói gì đấy nhưng bị Thương Hàn ngăn lại, y lắc đầu ý bảo hắn đừng lên tiếng nữa.

Lưu Hạo không phải sợ, mà là dành sự tôn trọng cho người đứng đầu ở thủ đô kia, chủ tịch Hạ của thượng thành.

Ông ấy là người đứng đầu những binh hèn tướng mọn ở trong trụ sở cảnh sát, vì lí do cá nhân mà lui vòng trở thành một doanh nhân.


Nhưng trong trụ sở cảnh sát vẫn còn rất nhiều người đứng về phía ông ấy, ngay cả Lưu Hạo bình thường không để người khác vào mắt cũng đối với người này kính trọng một bậc.
" Kết thúc vụ này tại đây, nếu có lần sau chúng ta sẽ hành động "
Lưu Hạo để lại một câu, gỡ găng tay đưa lại cho Thương Hàn vỗ vai Tống Nhân một cái rồi rời đi.
" Lưu ca đối với vụ án này thậm chí còn nôn nóng hơn anh, nhưng anh ấy không thể làm trái quy tắc được
Thương Hàn nhìn thấy vẻ mặt Tống Nhân ẩn ý khó chịu, y cũng không đành lòng nên mới lên tiếng.
Tống Nhân hiểu y nói gì, cũng biết Lưu Hạo không phải sợ hãi bọn cảnh sát ở thủ đô kia, anh chỉ là không muốn đối đầu với chủ tịch Hạ mà thôi.

Nhìn đến con rối, giọng hắn trầm đi vài phần.
" Tôi biết, nhưng cái thứ này đã xuất hiện một lần chắc chắn sẽ còn trở lại "
Cả hai người bọn họ đều biết, chắc chắn con rối này sẽ tiếp tục hành động.

Nhưng bọn họ cũng hiểu, Lưu ca chắc chắn cũng biết điều ấy, nên mới nói có lần sau chắc chắn sẽ trực tiếp điều tra, việc bọn họ nên làm bây giờ chính là chờ đợi, để con rối chơi đùa một chút rồi tóm gọn cả lũ thế là xong.
" Chúng ta đi thôi "
Lạc An cùng Hạ Giai sau khi chạy khỏi đám cháy, đem cả người mệt mỏi tiếp tục đi ngủ, sáng hôm sau đúng ba giờ trở ra chuẩn bị đi đến thủ đô.
" Tống Nhân đâu rồi? Anh ta không cùng về sao? "
Lạc An không nhìn thấy Tống Nhân, nhìn đến Hạ Giai một mặt chờ mong không đành lòng mà lên tiếng hỏi Lưu Hạo đang đứng đấy.
Lưu Hạo nào biết được Lạc An là hỏi giùm ai, anh chỉ thấy cô lên tiếng hỏi về người đàn ông khác trước mặt mình mà trong lòng đã đổ nguyên một bình giấm chua rồi.Vì thế nên anh lạnh nhạt trả lời.
" Không, cậu ấy cần phải tiếp tục ở lại đây, chúng ta rời đi trước "

Hạ Giai nghe được thì cũng đành ngậm ngùi theo bước chân bọn họ mà đi, y cũng không muốn ở lại vướng chân vướng tay mọi người.
" Không sao, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp lại hắn "
Lạc An nhìn đến vẻ mặt vô hồn của Hạ Giai mà buồn cười, không phải nói là hắn cũng sẽ trở về thủ đô hay sao, chỉ có chút xíu vậy đã lo lắng rồi.
" Tôi...!"
Hạ Giai không nói nên lời, quyết định không lên tiếng nữa, nếu cứ như vậy liệu người khác có nghĩ là y thích hắn đến không muốn rời xa hay không đây.
" Không sao, tôi hiểu mà "
Lạc, kinh nghiệm yêu đương bằng không, An nói là cô hiểu.

Hiểu cái rắm ấy!
Tình yêu loài người, phức tạp, quá phức tạp...
__________
Theo dõi mình để đọc chương mới nhanh nhất nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận