Hết ngày phép, Tạ Kiều Ngữ cùng Thẩm Miên trở về Thanh thị.
Đảo mắt hai tháng qua đi.
Trong hai tháng này, Thẩm Miên đi học, Tạ Kiều Ngữ vẫn làm việc như trước.
Thời gian gặp nhau thì ít mà xa cách lại nhiều, chỉ có mỗi tối hai người ở bên ngoài về nhà mới có thời gian gặp mặt.
Nhưng gần đây, Thẩm Miên phát hiện thời gian Tạ Kiều Ngữ về nhà càng ngày càng trễ.
Dần dần trễ tới mức thái quá!
Hơn nữa mỗi lần Tạ Kiều Ngữ về trễ đều giải thích cho có lệ.
Người bệnh quá nhiều, kẹt xe, Chương Nhiễm thất tình cần cô an ủi…
Hai lý do trước, Thẩm Miên tin, nhưng lý do thứ ba, Thẩm Miên biết Tạ Kiều Ngữ đang lừa nàng.
Chương Nhiễm thất tình sao nàng không biết, trước đây mấy ngày, nàng vô tình gặp Chương Nhiễm và Lý Vãn Vãn trước khách sạn, hai người họ ở bên nhau.
Nếu Chương Nhiễm thất tình tìm Tạ Kiều Ngữ, sao Lý Vãn Vãn không tìm nàng khóc lóc kể lể? Chẳng lẽ Chương Nhiễm thất tình vì người khác?
Không có khả năng.
Giải thích duy nhất là… Tạ Kiều Ngữ lừa nàng.
Đồng học Tiểu Miên tự nhận giữa hai người yêu nhau, một khi có điều giấu diếm nhau là điềm báo tình cảm tan vỡ.
Cho nên Thẩm Miên vì phòng ngừa nàng và Tạ Kiều Ngữ có khoảng cách, tối nay cố ý làm một bàn ăn lớn, định chờ Tạ Kiều Ngữ về nhà, hai người vừa ăn vừa nói chuyện tâm sự.
Thẩm Miên nghĩ trên bàn ăn ngoại trừ nói sinh ý còn có thể nói thật với nhau mọi chuyện.
Tất cả đều chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ Tạ Kiều Ngữ về nhà.
Thời điểm nấu cơm, Thẩm Miên dự đoán có thể Tạ Kiều Ngữ sẽ không nói thật với nàng; dự đoán tối nay hai người sẽ cãi nhau, có lẽ đêm nay là một đêm không ngủ…
Nhưng điều Thẩm Miên không nghĩ tới, Tạ Kiều Ngữ nhắn cho nàng một câu: [ Tiểu Miên, tối nay chị ở lại nhà Chương Nhiễm, không về nhà, em nghỉ ngơi sớm một chút.
]
Nhìn tin nhắn, mí mắt Thẩm Miên nhảy nhảy: Nàng còn chờ hai người thổ lộ hết mọi chuyện, không ngờ nhân gia trực tiếp không cho nàng cơ hội này.
-
Ngoài cửa.
Chương Nhiễm nhìn người nhắn tin xong, hai chân không ngừng run rẩy, nàng chưa bao giờ thấy Tạ Kiều Ngữ khẩn trương như bây giờ.
Nhìn mặt Tạ Kiều Ngữ căng thẳng, rốt cuộc Chương Nhiễm nhịn không được cười rộ lên.
Hoàn cảnh yên tĩnh, đột ngột nghe tiếng Chương Nhiễm cười, khiến hai người bên cạnh phải quay đầu nhìn nàng.
Lý Vãn Vãn dùng khuỷu tay chọc chọc Chương Nhiễm, ý bảo nàng đừng ‘Vui sướng khi người gặp họa’.
Bị Lý Vãn Vãn nhắc nhở, Chương Nhiễm ho nhẹ thu liễm ý cười.
Nhìn thấy nhân vật chính cũng đang nhìn nàng, Chương Nhiễm giơ tay vỗ vỗ bả vai Tạ Kiều Ngữ, nói: “Tập luyện nhiều lần như vậy, còn khẩn trương thế này sao? Chẳng lẽ sợ Tiểu Miên không đồng ý?”
Tạ Kiều Ngữ vuốt vuốt cái hộp trong túi, không nói gì.
Cho dù cô tập luyện bao nhiêu lần, cầu hôn người mình yêu nhất, sao có thể không khẩn trương?
Không phải Tạ Kiều Ngữ sợ Thẩm Miên từ chối, chỉ sợ chốc lát nói bậy, tuy chỉ một câu ngắn gọn đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
Chương Nhiễm thấy thế, giơ tay giúp Tạ Kiều Ngữ chỉnh lại mái tóc, nói: “Vậy còn do dự cái gì? Yên tâm lớn mật mà đi vào.”
Tạ Kiều Ngữ rút tay khỏi túi, nhìn Chương Nhiễm và Lý Vãn Vãn lắc lắc đầu.
Tạ Kiều Ngữ muốn nói: Cho cô thêm ba phút, để cô bình tĩnh một chút.
Nhưng Chương Nhiễm không tiếp thu, quay đầu chọn mi nói với Lý Vãn Vãn: “Bảo bối, giúp chị Tạ ấn chuông cửa đi.”
Lý Vãn Vãn làm dấu ok, vòng qua hai người ấn chuông cửa.
Mỗi một bước đều làm tâm Tạ Kiều Ngữ nhảy bang bang, sung huyết.
-
Có lẽ hóa bi phẫn thành sức ăn, trước khi chuông cửa vang lên, Thẩm Miên đang ăn chén cơm lớn.
Bộ dáng nghiêm túc, nên khi ra mở cửa vẫn còn cầm chén đũa trong tay.
Cửa được mở ra.
Thẩm Miên tưởng bên bất động sản hoặc chuyển phát nhanh, nhưng nhìn ba người ngoài cửa, nàng ngây ngẩn cả người.
Còn ba người Tạ Kiều Ngữ nhìn thấy chính là hột gạo dính ở khóe miệng Thẩm Miên.
Thẩm Miên thấy Tạ Kiều Ngữ, phản ứng đầu tiên là: Không phải nói không về nhà sao?
Tiếp theo nhìn Chương Nhiễm và Lý Vãn Vãn phía sau Tạ Kiều Ngữ, lại dùng ánh mắt hỏi: Không phải nói hai người này chia tay?
Tạ Kiều Ngữ hiểu rõ nghi hoặc trong lòng Thẩm Miên.
Không biết vì sao, khi cửa được mở ra, Tạ Kiều Ngữ nhìn thấy Thẩm Miên thì không còn khẩn trương như trước đó, mọi bất an lo lắng trong lòng đều biến mất trong nháy mắt, chỉ còn lại ấm áp và vui sướng.
Vốn dĩ ba người tính toán, đợi Thẩm Miên mở cửa, tất cả sẽ xông vào nhà, Tạ Kiều Ngữ sẽ lấy nhẫn ra cầu hôn.
Nhưng thấy Thẩm Miên đứng ở cửa không nhúc nhích, không nói một câu, điều này hoàn toàn khác với những gì đã tưởng tượng trước đó.
Lý Vãn Vãn thấy thế, trực tiếp đem hoa giấu sau lưng đem cho Tạ Kiều Ngữ, nói: “Chị Tạ, bây giờ có thể bắt đầu rồi.”
Kinh hỉ đến quá đột ngột không kịp phòng bị.
Thời điểm Thẩm Miên nhìn thấy bó hoa, lẩm bẩm: “Đây là…”
Tạ Kiều Ngữ tiếp nhận hoa, ngẩng đầu nhìn thẳng Thẩm Miên, nhu tình nồng đậm.
“Tiểu Miên.” Tạ Kiều Ngữ gọi một tiếng: “Chuyện chúng ta nói hôm về Bắc Kinh, không biết em còn nhớ hay không?”
“Chị nói muốn đính hôn, em nói cần phải có hoa và nhẫn.” Tạ Kiều Ngữ một tay cầm bó hoa, một tay lấy hộp nhẫn ra: “Bây giờ tất cả đều có.”
Khoảng khắc thấy nhẫn, Thẩm Miên cũng hiểu hiện tại đang xảy ra chuyện gì.
Hốc mắt Thẩm Miên nóng lên, nước mắt đảo quanh.
Tầm mắt mơ hồ, Thẩm Miên thấy Tạ Kiều Ngữ quỳ một gối, nâng bó hoa và nhẫn lên, ngoài miệng nói: “Chúng ta đính hôn được không?”
Tạ Kiều Ngữ dứt lời, khắp phía ngoại trừ âm thanh ồn ào của Chương Nhiễm và Lý Vãn Vãn, thì chỉ có thanh âm Thẩm Miên nức nở.
Thẩm Miên biết bản thân muốn nói gì, lập tức tức đồng ý với Tạ Kiều Ngữ.
Nhưng lời đến bên miệng, vì quá mức xúc động không thể thốt nên lời, đành gật gật đầu.
Đang lúc Thẩm Miên muốn nâng tay lau nước mắt, mới lên tiếng đồng ý thì phát hiện chén đũa trong tay, vội vàng để qua một bên.
Miệng bật thốt: “Ngại quá, lúc nãy em đang ăn cơm…”
Ba người còn lại: “…”.
Ngôn Tình Tổng Tài
Thẩm Miên lau nước mắt, tiếp nhận hoa, vươn tay còn lại ra: “Em đồng ý, em đồng ý…”
Tạ Kiều Ngữ vui vẻ nắm tay Thẩm Miên, đeo nhẫn vào ngón áp út cho nàng, sau đó đứng dậy, ôm Thẩm Miên vào lòng.
Cúi đầu hôn nước mắt còn vương nơi khóe mắt của Thẩm Miên, Tạ Kiều Ngữ ngậm môi nàng.
Hoa trong lòng bị hai người đè ép, nhưng hai người không để ý.
Vẫn luôn chờ lúc Thẩm Miên giơ tay ôm cổ Tạ Kiều Ngữ, bó hoa mới thừa cơ hội trốn xuống mặt đất.
Cánh hoa vương vãi, dường như cũng ủng hộ và chức mừng hai người.
Thời điểm Tạ Kiều Ngữ và Thẩm Miên hôn nhau, Chương Nhiễm nhìn thoáng qua rồi khép cửa ngăn lại.
Vừa xoay người đã bị Lỹ Vãn Vãn ôm eo, thấp giọng nói: “Bảo bối, chúng ta cũng tìm một chỗ thôi.”
Đến khi Thẩm Miên cùng Tạ Kiều Ngữ tách ra đã không còn thân ảnh Chương Nhiễm lẫn Lý Vãn Vãn.
Trên bàn cơm, Thẩm Miên gắp thức ăn cho Tạ Kiều Ngữ, thẹn thùng hỏi: “Mấy hôm trước chị về trễ là vì tập luyện cái này?”
Tạ Kiều Ngữ gật đầu.
Thẩm Miên sách một tiếng: “Làm hại em tưởng chị có cẩu bên ngoài.”
“Có cẩu?” Tạ Kiều Ngữ lặp lại, theo sau nhìn Thẩm Miên nghiêm túc nói: “Em thích cẩu? Ngày mai chúng ta mua một con về nuôi.”
“...”
Thẩm Miên vì Tạ Kiều Ngữ giải thích ‘Bên ngoài có cẩu’ là ý gì.
Tạ Kiều Ngữ nghe xong nói: “Chị có em là đủ rồi.”
Có lẽ quá vui sướng nên sức ăn cũng tăng lên, thêm chén cơm đầy lấp bụng Thẩm Miên.
Bỏ chén xuống, Thẩm Miên dựa hẳn lưng vào ghế, dư quang thấy Tạ Kiều Ngữ không đụng tới thức ăn trong chén.
Thẩm Miên hỏi: “Sao chị không ăn miếng nào?”
Bởi vì thời điểm Thẩm Miên ăn cơm, Tạ Kiều Ngữ vẫn luôn nhìn nàng, đây là lần đầu tiên cô thấy Thẩm Miên ăn nhiều như vậy.
Tạ Kiều Ngữ không trả lời, mà buông đũa xuống, đưa khăn ăn cho Thẩm Miên, hỏi: “Nếu đã ăn no, chúng ta có thể làm chuyện khác một chút được hay không?”
Vốn dĩ tinh thần phấn chấn mười phần nhưng vừa nghe Tạ Kiều Ngữ nói, đột nhiên cả người héo xuống, hừ hừ hai tiếng, suy yếu nói: “Chị Kiều Ngữ, em ăn quá nhiều, chị rửa chén được không?”
Thẩm Miên cho rằng Tạ Kiều Ngữ nói chuyện khác là muốn hai người cùng nhau rửa chén.
Tạ Kiều Ngữ không từ chối: “Có thể.”
Tiểu tâm tư được thực hiện, Thẩm Miên vội vàng đứng dậy nói: “Em giúp chị đem vào trong.”
“Không cần.” Tạ Kiều Ngữ giữ chặt tay Thẩm Miên đang định dọn chén: “Em giúp chị mở nước vào bồn tắm được không? Tối nay chị muốn ngâm mình.”
Thẩm Miên: “Ok.”
Lúc mở nước cho Tạ Kiều Ngữ, Thẩm Miên nhân tiện tắm rửa luôn.
Khi nàng đánh răng, thì thấy Tạ Kiều Ngữ bước vào phòng tắm.
“Rửa xong rồi?” Vì miệng còn ngậm kem đánh răng, Thẩm Miên nói chuyện có chút mở hồ.
Nhưng Tạ Kiều Ngữ nghe hiểu: “Ân, đã rửa xong.”
Thẩm Miên phun kem đánh răng trong miệng ra, nói: “Nước ấm xong rồi, chị mau tắm đi.”
Tạ Kiều Ngữ ừ một tiếng, sau đó chờ Thẩm Miên lau mặt xong, nói tiếp: “Cùng nhau.”
Thẩm Miên ách một tiếng không từ chối, chỉ hỏi: “Hai người ngâm mình có phải hơi chật hay không?”
“Không thử làm sao biết thế nào?”
Vào lúc này, đột nhiên Thẩm Miên nghĩ đến: “Đúng rồi, không phải chị tới tháng sao?”
Tới tháng mà ngâm mình???
Thẩm Miên hỏi xong, Tạ Kiều Ngữ liền biết nàng nghĩ đến cái gì.
Tạ Kiều Ngữ hạ mí mắt, nhấp miệng: “… Đã hết.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Thẩm Miên ngẩn ra một chút hỏi: “Chị không phải…Tưởng… Đi?”
“Ân.” Tạ Kiều Ngữ nhẹ giọng.
Một tuần qua chỉ có thể ôm Thẩm Miên ngủ, Tạ Kiều Ngữ thật sự nhịn rất cực khổ.
Tạ Kiều Ngữ đứng sau lưng Thẩm Miên, ôm nàng từ phía sau, cằm đặt lên bả vai nàng, thấp giọng nói: “Đây cũng là lý do chị chọn hôm nay cầu hôn em.”
“Chúng ta nên ăn mừng một chút.” Tạ Kiều Ngữ nhỏ giọng: “Chắc Miên Miên sẽ không từ chối chị đúng không?”
Thẩm Miên không nói gì.
Lần đầu tiên thấy có người vì chuyện này mới cầu hôn.
Bất quá Tạ Kiều Ngữ nói không sai, nàng còn có thể từ chối sao?
Thật đúng như Thẩm Miên dự đoán, đêm nay quả thật là đêm không ngủ.
Bất quá khác nàng tưởng tượng trước đó, không cãi nhau, không lừa gạt, chỉ có yêu thương và hạnh phúc.
Chuyện Tạ Kiều Ngữ cầu hôn Thẩm Miên không qua mấy ngày đã bị cả Thẩm gia biết được.
Lúc này ba Thẩm, mẹ Thẩm đang thương lượng phải tổ chức tiệc đính hôn ở chỗ nào, cần mời những ai, cuối cùng vì nghĩ cho sức khỏe của Lâm Lệ Vinh, nhất trí quyết định tổ chức tại Bắc Kinh.
Hai người mau chóng gọi điện cho Thẩm Miên.
Thẩm Miên đồng ý.
Tạ Kiều Ngữ cũng đồng ý.
Hai người đều đồng ý nên Lương Mẫn Trân kêu Thẩm Thiên Vinh mau mau gọi điện cho Lâm Lệ Vinh.
Trong điện thoại, Lâm Lệ Vinh vừa nghe lễ đính hôn tổ chức ở Bắc Kinh thì vui mừng khôn tả, vui vẻ nói tất cả đều giao cho Thẩm Thiên Vinh phụ trách.
Trưởng bối chọn ra vài ngày tốt, để Thẩm Miên và Tạ Kiều Ngữ chọn lại một ngày.
Giữa mấy con số, Thẩm Miên và Tạ Kiều Ngữ liếc mắt thấy một con số quen thuộc, đó là ngày hai người gặp nhau lần đầu tiên.
Hai người nhìn nhau cười, thông báo ngày mình chọn với Lương Mẫn Trân.
Vì vậy tiệc đính hôn được ấn định..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...