Gần đây thương trường Thanh thị xảy ra hai việc lớn: Một là Tạ gia có thâm niên tại Thanh thị 50 năm trong một đêm bị tịch thu toàn bộ gia sản vì bại lộ những việc làm phi pháp.
Thứ hai là Thẩm gia và Lục gia cùng nhau giữ vị trí thứ nhất nhưng Lâm gia đứng đầu Bắc Kinh lại đến Thanh thị tìm Thẩm gia bàn chuyện hợp tác, vì vậy danh tiếng nhà họ Thẩm tăng lên rất nhiều lần, thay đổi như vậy có người vui cũng có người buồn.
Lúc này ngoài cổng chính trường Thẩm Miên tụ tập thành một vòng tròn mà nhân vật phải làm trung tâm là Thẩm Miên, còn kế bên là nam sinh thứ mười một tỏ tình với nàng.
“Thẩm tiểu thư, à không, gọi vậy xa lạ quá!” “Hay mình gọi Miên Miên, cậu thấy được không?”
Nam sinh không nhìn ra biểu hiện thiếu kiên nhẫn trên mặt Thẩm Miên, thản nhiên tiếp tục: “Miên Miên, tối nay cậu rảnh không? Mình mời cậu một bữa cơm.
Nhà hàng ở trung tâm thành phố, mình cố ý mời đầu bếp ở Pháp về, nhất định cậu sẽ thích.”
Không chờ Thẩm Miên từ chối, Dịch Niên ở bên cạnh đã không nhịn được, kéo tay nam sinh đi theo hướng ngược lại, vừa đi vừa nói: “Ông bạn, nếu cậu muốn có người ăn cơm cùng không bằng mời tôi, thế nào? Mời tôi cũng giống mời Thẩm Miên mà thôi, hơn nữa tôi lại rất thích đồ ăn Pháp…”
Dịch Niên âm thầm ra hiệu cho Thẩm Miên, ý bảo nàng mau đi đi.
Thẩm Miên cũng rất nhanh tiếp nhận tín hiệu, đột phá vòng người bước nhanh đi tới một nhà hàng nhỏ.
Vốn dĩ hôm nay nàng hẹn với Dịch Niên ăn cơm nhưng không ngờ mới ra khỏi phòng học đã bị người này người kia chặn đường.
Trước đó cũng có người thổ lộ với nàng nhưng không giống mấy hôm nay, lớn mật chặn đường như thế, hơn nữa còn bày đủ trò, nào là hoa rải khắp sân trường, không thì nến, socola… Không cần phải nói, bọn họ làm như vậy cũng muốn thông qua nàng để lôi kéo quan hệ với anh hai - Thẩm Tri Hành.
Thẩm Miên bị bọn họ làm cho tâm trí rối tinh rối mù, hiện tại muốn dùng đồ ăn để bản thân hả giận.
Khi nàng vẩy tay người phục vụ thì Dịch Niên cũng ở bên ngoài bước vào.
Thẩm Miên thấy thế nhanh tay rót ly nước mát đưa cho Dịch Niên, nói: “Đồng học Đại Niên, vất vả cậu rồi!”
Dịch Niên tiếp nhận nhưng không sốt ruột uống, chỉ đặt một bên cười cười: “Đồng học Thẩm Miên, cậu mau mau cẩn thận ngẫm lại, một tháng qua mình đã giúp cậu bao nhiêu lần?” Chỉ cần hai người đi cùng nhau thì hành động rất ăn ý, một người ngăn cản, một người chạy trốn.
Dịch Niên nhìn Thẩm Miên, hai tuần qua không ngừng giúp nàng che chắn đồng thời cũng nhận ra người bạn chơi từ nhỏ đến lớn đã trưởng thành vì sự duyên dáng yêu kiều.
Cảm thán thời gian qua thật mau, Dịch Niên bưng ly nước Thẩm Miên rót lúc nãy uống một ngụm, nói: “Mình cảm thấy thời điểm này cậu nên tìm đối tượng để thay mình cản vận đào hoa.”
Vốn dĩ Thẩm Miên đang xem điện thoại, nghe Dịch Niên nói liền giả vờ ngượng ngùng: “Nhân gia không phải không có đối tượng a ~”.
“Phốc…” Dịch Niên phun nước vừa uống ngay lập tức, Thẩm Miên ngồi đối diện may mắn phản ứng kịp, không bị ướt.
Dịch Niên sặc nước không ngừng ho khan, liên tục rút khăn giấy che miệng.
Chờ khi dần dần bình phục, khó khăn nói: “Cậu nói gì?”
Thẩm Miên lặp lại lần nữa: “Mình nói mình đã có đối tượng.”
“Anh hai, anh ba cậu biết không?”
Phản ứng đầu tiên của Dịch Niên là hỏi Thẩm Tri Hành và Thẩm Tu yêu thương Thẩm Miên như trân bảo có biết hay không, hắn không thể tưởng tượng được biểu tình của hai người nọ khi biết em gái có đối tượng.
Hai tay Thẩm Miên chống cằm, lắc đầu trái phải ủ rũ nói: “Mình vẫn chưa biết phải giới thiệu chị ấy thế nào.”
Thẩm Miên nói là chị ấy nhưng Dịch Niên lại không nắm được trọng điểm, hắn chỉ tập tâm suy nghĩ: Người nào? Làm sao quen biết? Có hình không? Đẹp hay không đẹp? Mình đã gặp chưa? Bao nhiêu tuổi? Làm công việc gì? Hai người bắt đầu ở bên nhau từ lúc nào?
Thẩm Miên nhìn dáng vẻ Dịch Niên, hắn nghiêm túc: “… Cậu biết mình muốn hỏi gì đúng không?”
Phục vụ bưng đồ ăn lên, Thẩm Miên chép miệng, lực chú ý dời vào thức ăn, nói: “Bảo mật.”
Dịch Niên đành tự mình suy nghĩ những người xung quanh hắn và Thẩm Miên, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ ra đối tượng của nàng là ai???
Hỏi Thẩm Miên, nàng chỉ nói ‘Có bản lĩnh đoán được sẽ có phần thưởng’…
Sau khi ăn cơm xong, vì Dịch Niên sốt ruột đi học nên hai người tách nhau ở cổng trường, đang lúc Thẩm Miên chuẩn bị đi về phòng học thì có người gọi nàng: “Thẩm tiểu thư?”
Thẩm Miên ngẩng đầu nhìn hai người cách nàng khoảng 3m, chọn hạ mi: “Diệp tiểu thư?”
Thẩm Miên nhìn người bên cạnh Diệp Tĩnh Di, một nam sinh nàng chưa từng gặp.
Cũng ngay lúc này Diệp Tĩnh Di bước tới trước mặt Thẩm Miên thấy nàng nhìn người bên cạnh, nhanh chóng giới thiệu: “Đây là em trai tôi, Diệp Bác Văn.”
Em trai? Thẩm Miên chào hỏi: “Xin chào!”
Diệp Bác Văn chỉ gật đầu xem như đáp lại.
Diệp Tĩnh Di chờ xong nhìn Thẩm Miên ôn nhu hỏi: “Thẩm tiểu thư học trường này sao?”
“Ân, đúng rồi, thật trùng hợp.” Thẩm Miên gật đầu: “Đừng gọi Thẩm tiểu thư nữa a, nghe xa lạ quá, chị gọi em Thẩm Miên là được.”
Diệp Tĩnh Di khách khí nói: “Vậy gọi em là Tiểu Miên.”
Thẩm Miên không để ý chuyện xưng hô thế nào, nhưng khi nghe Diệp Tĩnh Di gọi nhũ danh của mình vẫn có chút sửng sốt.
“Chị Tĩnh Di tới trường là…?” Thẩm Miên sợ gọi tên Diệp Tĩnh Di đầy đủ sẽ làm cô xấu hổ, đành gọi một tiếng chị.
Diệp Tĩnh Di quay đầu nhìn Diệp Bác Văn: “Em ấy đánh nhau với đồng học, chị bị lão sư gọi tới.” Khi nói chuyện trong âm thanh nghe rõ sự nghiêm khắc và bất đắc dĩ.
Thẩm Miên trầm mặc.
Bị gọi gia trưởng đương nhiên không ai muốn thẳng mặt nhắc tới.
Diệp Tĩnh Di: “Bây giờ chị và em ấy đi ăn cơm, Tiểu Miên muốn đi cùng không?”
Thẩm Miên khẽ lắc đầu từ chối: “Em mới vừa ăn xong, giờ phải vào lớp học.”
Diệp Tĩnh Di nghe Thẩm Miên đi học cũng không chậm chập nhanh chóng trả lời: “Vậy chị đi trước đây.”
Ngay khi Diệp Tĩnh Di cất bước, không cẩn thận vướng cục đá dưới chân, cả người lảo đảo về phía trước may mà Thẩm Miên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.
Cùng lúc đó cả hai giọng nói đồng thời vang lên.
“Chị.”
“Cẩn thận, chị Tĩnh Di.”
Diệp Tĩnh Di đứng thẳng dậy xin lỗi Thẩm Miên: “Ngượng ngùng, giày có chút cao.”
- ---
Bởi vì Tạ gia bị xóa sổ đồng thời chuyện trước đó cũng được điều tra rõ ràng, không còn lời đồn và lực cản, sau khi Tạ Kiều Ngữ quay lại Thanh thị vài ngày liền trở về cương bị bác sĩ.
Mỗi ngày Tạ Kiều Ngữ đều rất bận, còn Thẩm Miên cũng vào kì kiểm tra nên chỉ ở thời điểm nghỉ ngơi hoặc trước khi ngủ mới có thời gian nói chuyện chốc lát.
Tuy gần ít xa nhiều nhưng vẫn luôn dành sự quan tâm cho đối phương, hai người cũng không cảm thấy có gì không ổn, thậm chí còn có chút thích thú.
Bất quá chiều hôm nay xong việc sớm, Tạ Kiều Ngữ nhàn rỗi muốn cho Thẩm Miên niềm vui bất ngờ nên không thông báo, trực tiếp lái xe đến trường học.
Xe ngừng bên ven đường, Tạ Kiều Ngữ kiểm tra thời gian biểu Thẩm Miên gửi cho mình, phát hiện nàng vẫn còn một tiết học.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tạ Kiều Ngữ sợ Thẩm Miên sẽ vì mình bỏ tiết nên định từ bỏ tạo sự bất ngờ mà gửi tin nhắn thông báo cô chờ ngoài cổng trường.
Nhưng khi lấy điện thoại ra lại vô tình liếc mắt thấy Thẩm Miên đang ôm một nữ nhân, khi nữ nhân đó đứng dậy còn mỉm cười nói chuyện với nàng.
Mà Tạ Kiều Ngữ cũng tinh tường thấy rõ dáng người của nữ nhân kia, cô mặc đồ trắng, bộ âu phục được cắt may tinh xảo phác họa rõ dáng người gợi cảm.
Bởi vì khoảng cách hơi xa nên Tạ Kiều Ngữ chỉ có thể nhìn mơ hồ, tuy mơ hồ nhưng không thể không nghi ngờ người này đẹp.
Nữ nhân và Thẩm Miên đứng chung một chỗ khiến những người đi ngang cũng phải liên tục ghé mắt nhìn lén.
Tạ Kiều Ngữ chỉ nhìn thoáng qua rồi vội vàng xuống xe đi thẳng tới cổng chính trường học.
Bên này Thẩm Miên đang cùng Diệp Tĩnh Di chào tạm biệt, thì âm thanh quen thuộc truyền vào tai: “Tiểu Miên.”
Thẩm Miên kinh hỉ quay đầu nhìn lại, lập tức thấy Tạ Kiều Ngữ mỉm cười bước tới.
Nhìn Tạ Kiều Ngữ, Thẩm Miên hớn hở: “Chị Kiều Ngữ!”
Khi thấy Tạ Kiều Ngữ xuất hiện, Thẩm Miên rất bất ngờ đồng thời vui vẻ không thôi, nhanh chóng xoay người chạy tới ôm cánh tay cô, hỏi: “Sao hôm nay chị có thời gian tới tìm em?”
Khoảng khắc Thẩm Miên ôm tay thì cảm thấy không thoải mái khi nàng thân mật với người khác cũng biến mất.
Nhưng giây tiếp theo, tâm lại thình thịch vì Thẩm Miên kéo tay Tạ Kiều Ngữ tới trước mặt Diệp Tĩnh Di, cười nói: “Giới thiệu với chị, đây là chị Tĩnh Di.”
Thẩm Miên nói xong cũng chỉ qua Diệp Bác Văn: “Còn đây là em chị Tĩnh Di.”
Nháy mắt lực chú ý của Tạ Kiều Ngữ bị Thẩm Miên lôi đi: Chị… Tĩnh Di?
Đáy mắt Tạ Kiều Ngữ xẹt qua ám quang.
Sao mình không biết ngoài mình Thẩm Miên còn một người được gọi là chị?
Thẩm Miên giới thiệu Diệp Tĩnh Di với Tạ Kiều Ngữ xong, cũng nhìn Diệp Tĩnh Di nói: “Chị Tĩnh Di, đây là chị em, Tạ Kiều Ngữ!”
Giới thiệu xong, Thẩm Miên không nói gì thêm.
Bởi vì đột nhiên nàng ý thức được, đứng trước mặt hai người này, à không, chuẩn xác mà nói nàng đang đứng giữa hai người một là nữ chính, hai là nữ chính thứ hai! Không thể nghi ngờ đây là hai nhân vật trọng điểm trong quyển tiểu thuyết.
Nối tiếp sự im lặng của Thẩm Miên, không khí chung quanh có sự biến hóa rất rõ ràng.
Tạ Kiều Ngữ nhếch khóe miệng, duỗi tay nói với Diệp Tĩnh Di: “Xin chào, tôi là Tạ Kiều Ngữ!”
Diệp Tĩnh Di nhìn Thẩm Miên, nói: “Diệp Tĩnh Di!”
Ngữ điệu khi hai người nói chuyện đều rất ôn nhu, nhưng có phải Thẩm Miên bị ảo giác hay không, ngoài sự ôn nhu đó nàng còn cảm nhận được lạnh lẽo kéo đến từng đợt.
Diệp Tĩnh Di nói với Thẩm Miên: “Tiểu Miên, chị đi trước không lại làm em trễ giờ lên lớp.”
Lúc này Tạ Kiều Ngữ mới chú ý nam sinh đứng phía sau Diệp Tĩnh Di.
Thẩm Miên gật đầu: “Chị Tĩnh Di, hẹn gặp lại.”
Tiễn Diệp Tĩnh Di xong, Thẩm Miên ôm cánh tay Tạ Kiều Ngữ chặt hơn, mang theo chút làm nũng nói: “Đúng rồi chị Kiều Ngữ, chị tới đây sao không nói trước với em? Hôm nay công việc không bận?”
“Không đi học?” Tạ Kiều Ngữ hỏi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...