Thẩm Miên bị tiếng chuông đánh thức.
Nàng mơ mơ màng màng vươn tay lấy điện thoại trên tủ bên đầu giường, trước khi bấm nghe không quên híp mắt nhìn trong phòng một vòng, không thấy Lương Mẫn Trân nhưng vị trí kế bên vẫn còn hơi ấm.
Mười phút trước, Lương Mẫn Trân tỉnh lại, nhìn Thẩm Miên còn ngủ liền rón rén rời giường xuống lầu vì nàng chuẩn bị bữa cơm dinh dưỡng.
Thấy bản thân không quấy rầy Lương Mẫn Trân, Thẩm Miên nhận cuộc gọi đồng thời mở loa ngoài, nghĩ sẽ đặt điện thoại trên gối nằm còn bản thân nhắm mắt trò chuyện.
Đơn giản vì nàng chưa tỉnh ngủ.
Nhưng ý tưởng trong đầu còn chưa thực hiện, cuộc gọi vừa được nối thông, tiếng Thẩm Tu lập tức truyền đến, lớn đến mức làm nàng đinh tai nhức óc: “Miên Miên!”
Bởi vì híp mắt tiếp điện thoại, Thẩm Miên không biết người gọi là ai nhưng âm thanh của Thẩm Tu quá dễ dàng nhận biết, nàng xốc xốc mí mắt muốn nhìn màn hình nhưng cuối cùng không thắng nổi cơn buồn ngủ, chỉ trong một giây liền hạ xuống.
“Anh…” Giọng nói còn mang theo buồn ngủ.
Thẩm Tu nhanh chóng nhận ra Thẩm Miên mệt mỏi nhưng không cúp điện thoại, sốt ruột nói: “Miên Miên, nâng điện thoại lên để anh nhìn em.”
“Nhìn em làm gì?” Trong lúc nhất thời Thẩm Miên không hiểu ý Thẩm Tu.
Âm thanh Thẩm Tu khẩn trương: “Nghe nói em bị thương, để anh nhìn xem bị thương chỗ nào? Nghiêm trọng không? Có đau lắm không?”
“Nghe ai nói?” Sao chuyện nàng bị thương lại truyền đi nhanh như vậy.
Thẩm Tu: “Mới gọi video cho ba, ba nói với anh mẹ chăm sóc em cả đêm.
Nghe có vẻ rất nghiêm trọng, mau nâng lên đừng để anh nhìn trần nhà.”
Lúc này cơn buồn ngủ bị Thẩm Tu đánh bay mất, mở mắt nhìn điện thoại mới phát hiện Thẩm Tu gọi video cho nàng.
Chuyển điện thoại tới trước mặt, Thẩm Miên thấy nét mặt lo lắng của Thẩm Tu: “Ba không nói em chỉ bị thương ở chân thôi sao?”
“Chân?” Thẩm Tu nói: “Không có, nghe ngữ khí của ba thì em bị thương rất nghiêm trọng.”
Thẩm Miên: “…” Còn không phải do nàng chiếm vợ ông cả đêm sao? Vội vàng ngăn lại lời đồn: “Không có, em chỉ bị thương ở chân.”
“Vậy chuyển điện thoại để anh nhìn một cái.” Thẩm Tu vẫn không yên lòng.
Lúc này Thẩm Miên rời giường mang theo tia buồn bực, thậm chí không thèm suy nghĩ, trực tiếp từ chối: “Anh, tuy là anh em nhưng anh có biết hay không, chân nữ nhân không thể tùy tiện cho nam nhâm xem?”
Thẩm Miên vừa dứt lời thì nghe tiếng nhân viên thúc giục Thẩm Tu, hắn đành phải nói: “Vậy em phải nghỉ ngơi thật nhiều, anh bận việc, chốc lát gọi lại cho em.”
“Hảo!”
Cuộc gọi kết thúc, Thẩm Miên không còn buồn ngủ.
Nhìn mấy trăm tin nhắn chưa đọc, nàng ăn không ngồi rồi mở danh sách Wechat ra xem.
Một tiểu tỷ muội không quan trọng: [Miên Miên ~ Đã lâu không ra chơi, khi nào gặp mặt?]
Dịch Niên: [Nghe nói cậu thi đạt hạng nhất, chúc mừng.]
Một số người rối loạn lung tung: […..]
Thẩm Miên trả lời tin nhắn của Dịch Niên chuẩn bị rời khỏi Wechat, trong lúc vô tình ngón tay chạm phải chân dung quen thuộc.
Tạ Kiều Ngữ: [Nghỉ ngơi thật tốt.]
Thẩm Miên nhìn thời gian trên tin nhắn, là nửa tiếng trước.
Nửa tiếng trước?
Chẳng lẽ là mới vừa thức dậy? Suy đoán này liền bị Thẩm Miên gạt bỏ, nghĩ đến sự tình tối qua, nàng nghĩ chắc Tạ Kiều Ngữ không ngủ suốt đêm.
Nàng nhìn khung chat vài lần, sau đó đứng dậy sốc chăn lên, cổ chân đã giảm bớt sưng đỏ, thử vặn vẹo một chút, tuy vẫn còn đau nhưng đỡ hơn hôm qua nhiều.
Thẩm Miên mở camera chụp ngay chỗ bị thương.
Thẩm Miên: [ Hình ảnh.
]
Thẩm Miên: [ Hiện tại đã tốt hơn nhiều.
]
- ---
Cục cảnh sát Thanh thị.
Đúng như Thẩm Miên nghĩ, xác thật Tạ Kiều Ngữ không ngủ cả đêm, cô và người của Thẩm Tri Hành đưa hai tên bắt cóc tới chỗ Tạ Trị, sau đó lại cùng cảnh sát tới cục cảnh sát, vội vàng suốt một đêm.
Sắp hừng đông, Tạ Kiều Ngữ cùng trợ lý Thẩm Tri Hành - Mộc Diệp ngồi ở phòng chờ, đợi cảnh sát thẩm vấn hai tên bắt cóc và Tạ Trị.
Trong phòng ngoài trừ hai người ngoài còn có Lý Hạ Di, Tạ gia xảy ra chuyện lớn như vậy, trong vòng một hai tiếng đã truyền khắp nơi - Tạ gia sinh ra nhi tử muốn bắt cóc chị mình nhưng ai ngờ lại bắt nhầm thiên kim tập đoàn Thẩm thị.
Hiện tại đâu đâu cũng chê cười Tạ Trị.
Lúc này Lý Hạ Di nắm chặt tay cảnh sát, đau khổ cầu xin: “Đồng chí cảnh sát, nhất định trong chuyện này có hiểu lầm, con trai tôi ngoan như vậy sao có thể làm chuyện phạm pháp? Mọi người cần phải làm rõ.”
Người bị Lý Hạ Di quấn lấy là một tiểu nữ cảnh mới ra trường, không dám lộn xộn hất ra, chỉ nhu thanh nói: “Phu nhân, tất cả những chứng cứ chúng tôi nắm trong tay đều hướng về con trai bà.”
“Chứng cứ gì? Do cô ta cung cấp sao?” Lý Hạ Di chỉ Tạ Kiều Ngữ, nhưng tay kia vẫn nắm chặt tay tiểu nữ cảnh không buông: “Tôi không tin cô ta! Nhất định do cô ta ngụy tạo, vu khống con trai tôi.
Đúng vậy, chắc chắn do cô ta ngụy tạo!”
Lý Hạ Di nói xong, tay vẫn dính chặt trên người tiểu nữ cảnh, mặt hướng về phía Tạ Kiều Ngữ lớn tiếng gào khóc: “Tạ Kiều Ngữ, sao cô không nghĩ xem tình cảnh Tạ gia bây giờ thế nào? Ba cô đang nằm bệnh viện! Mà cô lại bắt em trai tới cục cảnh sát? Tạ Kiều Ngữ, cô còn là người không? Cô có lương tâm hay không? Đó là em trai cô! Sao cô có thể làm giả chứng cứ bội nhọ người nhà!”
Mộc Diệp nhìn Tạ Kiều Ngữ: “Tạ tiểu thư có cần tôi đưa bà ta đi không?”
Tạ Kiều Ngữ khẽ lắc đầu: “Đây là cục cảnh sát, sẽ có người quản.”
Thời điểm Lý Hạ Di kêu khóc, Tạ Kiều Ngữ không có bất kì phản ứng gì, chỉ cúi đầu nhìn điện thoại chờ Thẩm Miên trả lời, bận rộn suốt đêm rốt cuộc cũng có thời gian nhắn tin cho nàng.
Nhưng bây giờ còn sớm, chắc Thẩm Miên chưa thức, cô tự hỏi vài giây rồi bỏ điện thoại vào túi, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lý Hạ Di thấy Tạ Kiều Ngữ không để ý mình, càng nói càng lớn tiếng, dẫn tới mọi người xung quanh đều chú ý.
Đội trưởng vừa thẩm vấn hai tên bắt cóc xong mới bước ra liền chứng kiến cảnh này, la lớn: “Im miệng, bà đang làm gì? Chỗ này là cục cảnh sát, nếu còn tiếp tục lớn tiếng tôi sẽ bắt luôn bà vì tội quấy rối nơi công cộng, còn nữa không được tiếp tục động tay động chân!”
Sau khi Lý Hạ Di nghe xong vội vàng buông tay nhưng ngoài miệng vẫn còn ồn ào Tạ Trị bị oan, chứng cứ là do Tạ Kiều Ngữ ngụy tạo.
Đội trưởng là một nữ cảnh 30 tuổi họ An.
An đội trưởng ngắt lời Lý Hạ Di, lạnh lùng nói: “Chúng tôi đã kiểm chứng, mọi thứ đều là thật không phải do bất cứ ai ngụy tạo.
Con trai bà phạm tội cũng là sự thật không phải bôi nhọ.”
Trong quá trình thẩm vấn, An đội trưởng còn biết Tạ Trị không chỉ muốn bắt cóc chị mình, hơn nữa còn ra lệnh hai tên bắt cóc cưỡng gian cô.
Hiện tại thấy bộ dáng Lý Hạ Di, trong lòng An đội trưởng để lại một câu: Mẹ nào con nấy.
Lý Hạ Di bị lời An đội trưởng làm sợ tới mức ngồi liệt xuống đất, không chỉ lệ rơi đầy mặt mà còn thất thanh lẩm bẩm.
An đội trưởng cho tiểu nữ cảnh ánh mắt, tiểu nữ cảnh lập tức đỡ Lý Hạ Di đưa tới phòng chờ khác.
Chung quanh lập tức an tĩnh, An đội trưởng đi qua bên cạnh Tạ Kiều Ngữ, nói: “Tạ tiểu thư, thẩm vấn đã kết thúc, cô có thể về nhà.
Bất quá sau này còn nhiều chi tiết phải làm phiền Tạ tiểu thư, hy vọng điện thoại của cô vẫn duy trì trạng thái liên lạc được.
Nga, thời gian tới tốt nhất cô nên chú ý an toàn.”
Tạ Kiều Ngữ gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó hỏi quá trình thẩm vấn Tạ Trị có kết quả thế nào.
Hai người hàn huyên chốc lát, Tạ Kiều Ngữ tiếp tục: “An đội trưởng, không biết tôi có thể biết khi nào mọi người tìm nữ sinh bị bắt lầm hỏi chuyện hay không?”
An đội trưởng nhìn Tạ Kiều Ngữ trả lời: “Trái phải khoảng 9 giờ.”
“Là thế này, nàng mới hai mươi mấy tuổi, đột nhiên bị người ta đánh thuốc mê bắt đi, chắc chắn bị dọa sợ.
Cho nên tôi nhờ An đội trưởng, trong quá trình hỏi chuyện ôn nhu một chút được không? Nhất là tận lực đừng trải muối lên vết thương nàng.”
“Tạ tiểu thư yên tâm, chúng tôi rất chuyên nghiệp.”
Rời khỏi cục cảnh sát, Tạ Kiều Ngữ tiễn Mộc Diệp xong, cô lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi xe về nhà, đúng lúc nhận được tin nhắn của Thẩm Miên.
Nhìn hình nàng gửi qua, xác thật sưng đỏ giảm rất nhiều, khóe miệng câu lên hết cỡ.
Tạ Kiều Ngữ: [Thức rồi sao? Khoảng 9 giờ cảnh sát sẽ tìm em hỏi chuyện.
Nhìn thấy các nàng đừng có sợ, cứ nói đúng sự thật là được.]
Thẩm Miên trả lời nhanh chóng: [Thỏ thỏ đáng yêu.jpg ok.]
Nhận được thông báo của Tạ Kiều Ngữ, đột nhiên Thẩm Miên nghĩ đến nếu cảnh sát tới nhà tìm thì những gì nàng cố gắng giấu giếm sẽ bại lộ hết, nhất định dọa ba mẹ không nhẹ.
Rơi vào đường cùng, Thẩm Miên kêu Thẩm Tri Hành vào phòng thương lượng đối sách.
30 phút sau, vì ‘Thẩm Miên phải ra ngoài nhưng không đi được, cần ngồi xe lăn’ nên Thẩm Tri Hành cùng ba Thẩm mẹ Thẩm ra ngoài mua xe lăn cho nàng.
Trong nhà con lại dì Vương cũng bị nàng dụ dỗ đi chợ mua thức ăn.
Trước khi đi Thẩm Tri Hành ôm Thẩm Miên xuống lầu để nàng dùng bữa sáng, ngồi trên sô pha nhìn đồng hồ 8h40, mọi thứ đều vừa vặn chỉ cần chờ cảnh sát tìm tới cửa mà thôi.
- ----------
Thẩm Miên sống hai đời.
Bởi vì kiếp trước nàng là người sống tùy hứng vô tri nên rất căm hận cảnh sát đã bắt nàng, cảm thấy bọn họ không rõ chân tướng, tùy tiện bắt người.
Nhưng hiện tại nhìn vị cảnh sát tỷ tỷ mang vẻ mặt nghiêm nghị chính khí ngồi trước mặt mình, Thẩm Miên đối với cảnh sát có sự nhận thức khác, vốn đang kháng cự giờ thì tỉnh táo không ít.
“Xin chào!”
“Xin chào Thẩm tiểu thư!” An đội trưởng nói: “Đối với chuyện hôm qua cô bị bắt cóc vì nhầm lẫn với Tạ tiểu thư, chúng tôi có vài chi tiết muốn hỏi một chút.”
Thẩm Miên ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
“...”
Thẩm Miên tập trung cao độ, phối hợp cực kì tốt nên quá trình hỏi chuyện mau chóng kết thúc.
Thời điểm An đội trưởng đứng dậy muốn rời đi, nhìn Thẩm Miên nói: “Những gì Thẩm tiểu thư cung cấp rất có ích cho vụ án này, có thể sau này cần Thẩm tiểu thư giúp thêm một số việc.”
“Yên tâm An đội trưởng, nhất định tôi sẽ hợp tác với mọi người.”
“Đúng rồi Thẩm tiểu thư, tiểu thư và Tạ tiểu thư là bạn bè sao?”
Thẩm Miên nhìn An đội trưởng nhưng không nói gì.
An đội trưởng hơi hơi mỉm cười: “Trước đó Tạ tiểu thư cố ý dặn dò tôi phải ôn nhu một chút, cố gắng né tránh một số đề tài tránh làm Thẩm tiểu thư sợ hãi.
Thật ra không có ý gì khác, tôi chỉ muốn nói Thẩm tiểu thư có một người bạn rất tốt.”
“Cám ơn!”
Tiễn cảnh sát ra về, Thẩm Miên tinh tế nhớ lại lời An đội trưởng.
Cố ý dặn dò cảnh sát? Còn nhắn tin nói mình không cần sợ? Đáy lòng Thẩm Miên cười thầm: Chẳng lẽ chị ấy thật sự xem mình là con nít ba tuổi sao?
Vài phút sau, Thẩm Miên mở khung chát nhìn mình là người kết thúc cuộc trò chuyện, nàng cắn chặt môi dưới, ngón tay lướt trên bàn phím:
Thẩm Miên: [ Chị Kiều Ngữ, tuy vết thương em khôi phục khá tốt nhưng bác sĩ nói em cần phải ở trên giường tịnh dưỡng không được vận động nhiều, em cảm thấy quá mức buồn chán.
Không biết chiều này chị Kiều Ngữ có thể đến đây bồi em được không?”
Thẩm Miên gửi tin nhắn xong vẫn luôn chờ được hồi âm, chờ, chờ rồi lại chờ, mãi đến khi ba Thẩm mẹ Thẩm mua xe lăn trở về, nàng mới nhận được câu trả lời.
Tạ Kiều Ngữ: [ Hảo! ]
- ------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Trước tiên nói một tiếng: Ngài mai muốn đi bệnh viện, khả năng không kịp gõ chữ, nếu ngày mai không đổi mới sẽ ở bình luận khu xin nghỉ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...