Mỗi ngày lên lớp, bài tập thầy cô giao lại ngày càng nhiều hơn, bên cạnh việc học, Cao Bách Dương vẫn phải duy trì công việc làm thêm để kiếm thu nhập trang trải cho chi phí sinh hoạt hàng ngày.
Cứ mỗi buổi chiều tan học thì hắn lại đi bộ đến nơi làm thêm, trên đường đi cũng không quên nghe bài giảng tiếng anh. Đến nơi làm thì bận rộn với công việc, từ ghi món, thu tiền, đến lau dọn bàn ghế khi thực khách đã rời đi để đón người khác vào. Nhiều lúc nhân viên còn phải phụ đầu bếp làm những món nướng sẵn mang ra phục vụ.
Đến mười một giờ thì khách mới dần thưa bớt, không cần chạy đôn chạy đáo nữa.
Quán ăn này kinh doanh cũng khá lâu rồi nên có nhiều khách quen, mùi vị món ăn lại hợp khẩu vị của nhiều người vì thế mỗi ngày đều tiếp đón lượng lớn thực khách. Quán ăn kinh doanh tốt nên tiền lương cũng không tệ, cuối tháng còn được thưởng thêm nữa.
Hôm nay là ngày phát tiền lương, tâm trạng ai cũng tốt, háo hức mong chờ được cầm tiền lương về. Sau khi đã dọn dẹp quán thì anh Ngưu nhanh chóng tính lương cho nhân viên để mọi người còn được về sớm nghỉ ngơi.
Lúc đến lượt Cao Bách Dương, anh Ngưu có lòng tốt đề nghị: “Cậu mỗi ngày đều đi học cả ngày, buổi tối còn phải đến đây làm việc đến nửa đêm, cứ như vậy sức khỏe sao chịu được? Nếu không cậu về sớm một chút, làm bốn giờ thôi, 10 giờ thì về nghỉ ngơi đi. Anh châm chước cho cậu.”
Cao Bách Dương nhận tiền lương, nói: “Không cần đâu, không công bằng với mọi người.”
Anh Ngưu ăn ngay nói thẳng: “Quán của anh, anh trả tiền thuê, có gì mà không công bằng chứ? Hỏi thử mấy người kia xem, họ có thấy vậy không?”
Những người cùng ca tối liền nói: “Anh Ngưu nói đúng đó, chúng ta làm công ăn lương, làm bao nhiêu thì nhận tiền bấy nhiêu, cậu làm giờ nào cũng đâu ảnh hưởng đến chúng tôi.”
“Tiền anh Ngưu trả, anh Ngưu muốn thuê ai giờ nào là quyền của ảnh, chúng tôi quản làm gì chứ? Làm việc cả ngày còn chưa đủ mệt sao chứ.”
“Em còn đi học, tương lai còn dài, đừng tham công tiếc việc mà hại cái thân.”
“Cảm ơn.” Cao Bách Dương gật đầu chào, sau đó chuẩn bị đồ ra về. Chuyện thời gian làm thêm không nhắc đến, cũng có nghĩa là hắn vẫn sẽ duy trì như thế.
Không chỉ làm ca tối từ thứ hai đến thứ bảy, kể cả chủ nhật không đi học hắn cũng làm thêm tận ba ca. Vì thế mà anh Ngưu mới khuyên hắn nên dành nhiều thời gian nghỉ ngơi một chút.
Một ngày bình thường của hắn ngoại trừ nhu cầu sinh hoạt thiết yếu thì hoạt động còn lại chỉ còn một vòng tuần hoàn bao gồm đi học, đi làm, đi ngủ, không còn thời gian làm bất cứ chuyện gì khác. Những bài tập về nhà chất đóng kia hắn chỉ có thể tranh thủ lúc nghỉ trên lớp để làm.
Trải qua một thời gian, trong quá trình Nguyễn Lam Ân quan sát tình hình học tập của lớp, cậu đã quan sát được Cao Bách Dương thường ngủ gật vào tiết học buổi sáng, tinh thần của hắn khi mới đến lớp biểu hiện không tốt. Cậu cũng để ý đến giờ giải lao hắn thường làm bài tập các môn, thường sẽ làm thiếu bài tập được giao.
Dù không biết tại sao lên lớp hắn mới làm bài tập, nhưng cậu có thể đoán là ở nhà hắn không có thời gian. Cũng vì thế mà cậu không thường gọi hắn cùng chơi game, cũng đánh tiếng với những người khác về việc này. Sau khi nghe cậu nói, bọn họ cũng để ý thấy chuyện này.
Nguyễn Lam Ân ngồi dựa lên ghế, lấy ra một quyển sách dày nói: “Tôi muốn đọc sách, các cậu muốn chơi thì nhỏ tiếng một chút.”
Dừng một chút, như nhớ ra gì đó cậu nói tiếp: “Tuần sau bắt đầu kiểm tra rồi, hạn chế thư giản lại đi.”
Mỗi học kỳ, khối môn chính và khối chuyên sẽ có ba bài kiểm tra lớn, đối với môn không chuyên chỉ cần một bài.
Lớp T là lớp tự nhiên, ba môn Toán (Hình học và Số học), Ngữ Văn, Ngoại ngữ (Tiếng Anh) là môn bắt buộc, môn chuyên của bọn họ là Vật Lý, Hóa Học và Sinh Học. Mỗi môn đều có ba bài kiểm tra trong một học kỳ.
Tuần tới sẽ là đợt kiểm tra đầu tiên trong năm học này.
Thời gian này đa số vẫn còn nhiều tâm tư chơi bời, cậu không nhắc thì bọn họ cũng quên bén chuyện này.
“Nhanh như vậy đã sắp làm kiểm tra rồi? Sao tôi cảm thấy chưa học được gì hết vậy?”
“Nhân sinh như mộng, cảm giác này không thực chút nào.”
“Có giấc mộng nào kinh hoàng thế này không? Thôi, tôi không chơi nữa, tôi phải đi ôn tập đây.”
“Tuần sau mới kiểm tra mà, chơi một chút có sao đâu? Từ bao giờ các cậu chăm chỉ học tập vậy?”
“Ai không học là đầu heo.”
Cứ thế mọi người tiến vào giai đoạn ôn tập, Nguyễn Lam Ân cũng nhắc nhở trên nhóm lớp một câu để mọi người chuẩn bị. Thời gian làm kiểm tra của bọn họ không tập chung, chỉ cần hoàn thành trong một tuần đã được lãnh đạo ấn định, tất nhiên trước khi phát đề kiểm tra giáo viên sẽ thông báo trước cho học sinh của mình một tiếng.
Cứ vào tuần lễ kiểm tra là không khí học tập dâng trào, đương nhiên có người chăm chút cho bài kiểm tra cũng có người không để tâm, ăn cứ ăn chơi cứ chơi.
Ngoại trừ môn Ngữ Văn làm bài tự luận, những môn còn lại đều làm bài trắc nghiệm tô đáp án. Hình thức làm bài tương tự với bài thi trung học phổ thông quốc gia, để các học sinh sớm làm quen với hình thức thi đến lúc đó không phạm phải sai lầm cơ bản.
Môn kiểm tra đầu tiên chào đón họ là môn Vật Lý. Đề gồm 40 câu trắc nghiệm, thời gian làm bài là 50 phút.
Giáo viên dạy Vật Lý là một người đàn ông trung niên, tính rất nghiêm khắc, trong giờ kiểm tra luôn đi xung quanh quan sát thái độ làm bài của học sinh, bắt những người có ý đồ gian lận.
Sau khi nộp tờ đáp án sẽ tiến hành sửa đề ngay, những câu về lý thuyết chỉ cần trả lời tại chỗ, bài tập sẽ làm bài giải trên bảng.
Những môn học khác cũng được tiến hành theo trình tự tương tự.
Chu Kiến Văn đang sửa đề trên lớp, đề kiểm tra Toán có 50 câu trắc nghiệm, tiết này đã giải đến những câu cuối cùng của đề. Phần này là phần nâng cao, rất nhiều học sinh không biết cách làm hoặc không có thời gian làm bài, đa phần đều đánh bừa.
Kể cả Nguyễn Lam Ân cũng nhận thấy không thể hiện tốt ở những đề bài về sau.
Chu Kiến Văn nhận xét các bài làm trên bảng, một đề bài y thường hướng dẫn cả cách giải đầy đủ và cách giải rút gọn. Cách giải rút gọn áp dụng trong bài thi trắc nghiệm vô cùng thích hợp, có thể tiết kiệm được nhiều thời gian để giải những đề khác nhưng đối với những học sinh học lực khá trở xuống thì tư duy không nhạy bén để làm bài cách này. Làm theo cách giải đầy đủ tuy tốn thời gian nhưng các bước sẽ chắc chắn hơn đối với họ, đảm bảo cho ra kết quả đúng nhất.
“Lam Ân, đáp án câu số 47 ra bao nhiêu?”
Nguyễn Lam Ân nhìn lại đề của mình, cười trừ chịu thua: “Em chọn C, nhưng em kiểm tra lại thấy có lỗi trong bài giải nên chắc đáp án sai rồi ạ.”
“Lớp trưởng làm sai thì chúng ta sao mà làm được?”
“Mấy câu này cho người làm sao?” Nhỏ giọng thì thầm.
“Mấy câu sau tôi đều khoanh lụi không.”
“Các em im lặng.” Chu Kiến Văn gõ bàn hai cái nhắc nhở. Quan sát lớp học một lượt, ánh mắt dừng lại trên người nam sinh ngồi bàn cuối dãy giữa, y cất tiếng: “Bách Dương, câu 47 đáp án nào?”
“Câu A.” Giọng trầm thấp của nam sinh vang lên.
“Chính xác, em lên bảng viết bài giải cho các bạn tham khảo đi.”
Cao Bách Dương chậm rãi đi lên bảng trong ánh nhìn “không thể tin được” của nhiều bạn học.
Âm thanh thì thầm to nhỏ lại không nhịn được vang lên trong phòng học.
“Ui là trời! Cậu ấy làm đúng kìa!”
“Đây có phải là đối thủ của lớp trưởng không?”
“Tôi cảm thấy lớp trưởng có một đối thủ đáng gờm rồi.”
“Tôi có dự cảm không lành sắp đến trong lớp chúng ta!”
Nguyễn Lam Ân lại cảm thấy rất hứng thú, cách giải của Cao Bách Dương với cậu tương tự nhau, cậu đối chiếu với bài làm của mình, cảm thán: “Thì ra là vấn đề ở đây, sơ ý quá!”
Trong lúc làm bài, cậu thường vô tình bỏ qua vài bước nhỏ, vì vậy mà thường mắc lỗi ở những điểm này dẫn đến cho ra đáp án sai. Đôi khi không đủ thời gian cậu làm bài ẩu cũng vậy.
Không biết trong lúc kiểm tra như thế nào, nhưng khi trình bày trên bảng Cao Bách Dương viết rất đầy đủ các bước, mạch lạc rõ ràng, tuy nhiên cũng khiến nhiều bạn học bên dưới xem không hiểu. Phần đầu còn tàm tạm, về sau thì như một đóng bùi nhùi, học sinh bình thường như bọn họ không có cách nào tiêu hóa những kiến thức thần tiên này.
Cao Bách Dương viết hết một bên bảng mới hoàn thành, lúc hắn quay đầu về chỗ thì bắt gặp Nguyễn Lam Ân đang nhìn lên đây, không rõ là nhìn bài giải sau lưng hay nhìn gì. Sau đó cậu bật ngón cái, làm động tác khen ngợi với hắn, còn cười một cái.
Cao Bách Dương vội vàng cúi đầu, dùng tóc mái che đi đôi mắt.
Thực chất là hắn muốn che đi cảm xúc dao động trong đáy mắt, mỗi lần mặt đối mặt với cậu hắn đều có xúc động không dám đối diện trực tiếp.
Nguyễn Lam Ân không để ý, cậu thu tay lại. Bạn cùng bàn của cậu trông thấy thì nhiều chuyện: “Tôi cảm thấy hạng nhất của cậu sắp bị cướp mất rồi.”
“Nếu là vậy thì phải nói là ‘ai cũng bị rớt một hạng’.” Cậu một bên chép bài một bên đáp.
Giọng điệu của cậu thờ ơ không quan tâm, biểu cảm cũng không nhìn ra là lo lắng vị trí mình nắm giữ suốt bao năm qua sẽ bị cướp mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...