Tại một bệnh viện tư nhân lớn trong thành phố Rose.
Nam bác sĩ trung niên cầm theo báo cáo kiểm tra trở về bàn làm việc, đối diện là một thiếu niên đang dựa lưng lên ghế, dáng vẻ có phần tùy ý.
Thiếu niên thấy bác sĩ đã trở lại mới thu về vẻ lười biếng, ngồi lại ngay ngắn hỏi: "Chú Chương, kết quả kiểm tra của cháu nói thế nào?"
Bác sĩ Chương đẩy đẩy gọng kính mắt, đặt tờ báo cáo kiểm tra nồng độ pheromone lên bàn, giọng nói nghe ra được có rất nhiều tiếc nuối: "Số liệu bình thường, nồng độ pheromone cân bằng,... kết luận cháu là một Beta."
Quan sát thái độ của thiếu niên, bác sĩ Chương không nhịn được cảm thán: "Thật đáng tiếc mà, dựa vào gen nhà cháu cộng với độ phù hợp của ba mẹ cháu, chú không ngờ được cháu sẽ là Beta đấy."
"Cháu thấy có gì lạ đâu ạ? Giới tính không hẳn sẽ di truyền từ cha mẹ mà."
Nhìn tờ báo cáo, nghe bác sĩ nói thế thiếu niên không tán thành nói.
Bác sĩ Chương thấy cậu không để ý, lắc đầu hỏi: "Lam Ân, sao cháu có thể thờ ơ như vậy?"
Nguyễn Lam Ân là một thành viên nhà họ Nguyễn. Ở đất nước này, có một nhà họ Nguyễn vô cùng có tiếng tâm. Con cháu nhà họ sở hữu gen trội vượt bậc so với các nguồn gen khác, sinh ra đều là nhân tài nổi trội, xuất sắc hơn người. Chính vì thế mà nhà họ Nguyễn nói tiền có tiền, nói quyền có quyền, dù là ai cũng không thể trêu chọc.
Nguyễn Lam Ân lớn lên trắng trẻo, xinh đẹp, không phải kiểu sắc sảo lả lướt mà là... nên nói thế nào đây, là kiểu đẹp đến tự nhiên, mang đến thiện cảm dễ gần. Vóc dáng của cậu so với những người anh em họ của mình rõ ràng có sự chênh lệch, so với những Omega bên ngoài thì lại có thể trạng tốt hơn. Nhưng người khác chỉ cho rằng do gen nhà họ Nguyễn nên dù là Alpha hay Omega thì thể chất cũng sẽ tốt hơn người khác. Tất cả đều suy đoán Nguyễn Lam Ân sẽ phân hóa thành Omega.
Nguyễn Lam Ân cầm theo báo cáo kiểm tra về nhà, trên đường tài xế riêng Beta thân thiện hỏi thăm cậu kết quả thế nào. Cậu thành thật đáp lại, qua gương chiếu hậu lại thấy biểu cảm đáng tiếc trên mặt bác tài xế.
Cậu không nói gì chỉ ngắm nhìn quan cảnh bên ngoài.
Gương mặt thiếu niên thanh tú sáng ngời, đôi mắt hai mí to tròn, đầu mắt tròn đuôi mắt thon tạo cho người nhìn có cảm giác ánh nhìn dễ gần. Lông mi dày, hơi cong lên tự nhiên. Dù đang cụp mắt vẫn lộ ra đôi mắt màu hạt dẻ, vừa có màu cam lại là màu vàng. Ánh mắt vô tâm lướt qua kiến trúc ngoài cửa kính, tất cả đều nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, không hề động lại trong đáy mắt cậu.
Chiếc Bentlay màu trắng sáng bóng chạy vào tiểu khu Kim Hoa, nhìn qua liền biết đây là nơi dành cho những người giàu sang phú quý ở.
Đến trung tâm tiểu khu, xe dừng lại trước một căn biệt thự ba tầng. Căn biệt thự màu trắng sạch sẽ, khuôn viên rộng lớn xanh mướt, giữa sân trước có một đài phun nước làm vật trang trí.
Nguyễn Lam Ân mở cửa bước xuống xe, sải bước đi vào cửa lớn.
Kiến trúc nhìn qua có vẻ đơn giản nhưng sa hoa, tráng lệ không đủ để hình dung.
Nguyễn Lam Ân thấy người ngồi trên sô pha, gọi một tiếng: "Mẹ."
Một người phụ nữ đang ngồi trên sô pha phòng khách, nếu không phải có một tiếng này thì khó mà tin được người phụ nữ đã có con lớn như vậy, trông người phụ nữ rất trẻ trung.
Liễu Trang My ngồi bắt chéo chân dựa trên sô pha, tay đang lật xem tạp chí, toát ra phong thái nho nhã như quý phu nhân ngày xưa.
Nghe tiếng con trai, Liễu Trang My liền ngẩng đầu, để tạp chí sang một bên, tay đỡ cậu ngồi xuống vị trí bên cạnh mình. Bà ân cần hỏi: "Kết quả thế nào rồi?"
Nguyễn Lam Ân đưa báo cáo cho bà xem, thuận tay lấy một miếng dưa hấu cắt sẵn trên bàn, đáp: "Đây là báo cáo kiểm tra, chú Chương xác định là Beta."
Liễu Trang My nhìn báo cáo một lúc, thở ra một hơi. Không giống người khác thở dài tiếc nuối, có vẻ như bà lại tỏ ra một loại yên lòng.
"Beta cũng không phải vấn đề to tác, cũng rất tốt." Giọng một người đàn ông vang lên.
Người đàn ông gương mặt cương nghị, mày kiếm làm ánh mắt càng sắc bén, đôi mắt với Nguyễn Lam Ân giống nhau đều có màu hạt dẻ.
Nguyễn Lam Ân nhìn về phía cầu thang, thấy người đàn ông chậm rãi đi xuống, biểu cảm trên mặt có hơi kinh ngạc, gọi: "Cha, người về khi nào vậy?"
"Mới về thôi." Nguyễn Thế Kỳ vừa đi đến chỗ hai mẹ con vừa nói: "Kỷ Chương còn cố tình gọi nói với anh, nghe giọng điệu rất lấy làm tiếc."
Dù chỗ ngồi còn rất nhiều, Nguyễn Thế Kỳ cứ muốn chen chúc, ngồi trên tay vịnh của sô pha chỗ Liễu Trang My. Alpha cao lớn tùy ý gác tay lên vai Omega nhỏ bên cạnh, để Omega dựa gần mình.
Liễu Trang My cười bảo: "Không trách được, con trai chúng ta đẹp thế cơ mà."
"Nhờ được di truyền từ em."
Hai người dính lấy nhau, tin tức tố nhẹ nhàng quấn quýt, dù Nguyễn Lam Ân không ngửi được hay không cảm nhận được cũng thấy rõ tình ý dạt dào xung quanh.
Cậu tự động nhích qua cái ghế khác nhường chỗ ngồi cho cha mình, chẹp miệng: "Chú Chương thật có thời gian, lúc con ở đó phải nghe cả tràng dài, chỉ hận muốn đưa con đi kiểm tra lại lần nữa."
Qua một lúc, cậu vẫn không nhịn được hỏi một câu: "Cha mẹ thật sự không thấy có vấn đề gì sao?"
Bình thường trong nhà rất ít đề cập đến giới tính thứ hai, đối với người ngoài cũng đều cân nhắc đến năng lực làm việc, trong công ty có nhiều vị trí nhân viên cấp cao do Beta nắm giữ. Những người bên ngoài lại thay nhà họ Nguyễn để ý rất nhiều.
Họ hàng của cậu không tính là nhiều, nhưng thế hệ này được biết đến nhiều nhất chính là cha cậu và bác hai. Một người nắm tài lực kinh tế, một người nắm quyền lực chính trị. Trong mắt người ngoài chính là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Gia thế như vậy, người ngoài có thể không lăm le dòm ngó sao?
Không thể nào.
Nghe vấn đề của con trai, hai vợ chồng nhìn nhau chốc lát, Nguyễn Thế Kỳ ngã lưng dựa sô pha, ôn hòa đáp: "Nếu mọi người biết được thật sự sẽ thấy rất hụt hẫng."
Liễu Trang My tiếp lời: "Dù không nói nhưng lúc con còn nhỏ ai cũng cảm thấy con sẽ là một Omega mềm mại, đáng yêu. Tuy con càng lớn càng nghịch ngợm nhưng thể chất so ra vẫn thiên về Omega hơn. Mẹ cũng cho rằng như thế."
"Có phải con làm nhà chúng ta mất mặt rồi không?" Nguyễn Lam Ân vừa nhai trái cây vừa nói. Tuy nói vậy nhưng không thấy cậu biểu hiện ra mình có lỗi khi phân hóa thành Beta.
Nhìn cậu vô tư ăn uống như thế, Liễu Trang My nhướng mày hỏi: "Con đang nghi ngờ mẹ? Hay là nghi ngờ cha con hả?"
Vừa dứt lời, một cái gối bông bay về phía Nguyễn Lam Ân.
Cậu phản ứng nhanh bắt được trước khi nó va vào mình, vô hại nói: "Gì? Con có nói gì đâu chứ?"
Hai mẹ con như con nít ném cái gối qua lại.
Một thân ảnh con con xuất hiện, theo đó là âm thanh hưng phấn: "Aaaaa! Cha về rồi! Anh hai về rồi! Mẹ với anh đang chơi gì thế? Con cũng muốn chơi!"
Một bé gái chạy vào để lại người giúp việc phía sau nhặt đồ cô bé vứt lại lung tung. Cô bé chạy đến bên cạnh anh trai, muốn gia nhập cuộc chơi.
Đây là em gái của cậu, Nguyễn Lam Ly, nhỏ hơn cậu năm tuổi, thể trạng tốt, gương mặt giống cha nhiều hơn.
Cô bé vừa cầm gối đã bị anh trai ngăn cản: "Được rồi, em vừa đi đâu chơi? Trên người bẩn lắm biết không?"
Nguyễn Thế Kỳ cũng lên tiếng: "Lam Ly lên phòng tắm rửa đi, sắp đến giờ cơm rồi. Đừng chơi nữa."
"A." Nguyễn Lam Ly trề môi, lặng lẽ đi về phòng mình.
Cơn náo loạn cũng kết thúc, Nguyễn Lam Ân còn muốn ăn trái cây thì bị mẹ cậu cướp dĩa trái cây đi ngay trước mắt, bảo: "Sắp ăn cơm rồi, còn ăn nữa? Tuần sau nhập học rồi, con nhớ không đó?"
Nguyễn Lam Ân: "Đương nhiên con nhớ rồi. Mới đầu năm học, mẹ gắp cái gì chứ?"
Liễu Trang My: "Con cũng đã lớn rồi, sớm nghĩ muốn học cái gì đi, suốt ngày liêu lỏng, không thì học quản trị theo cha con."
Nguyễn Lam Ân: "Đến lúc đó rồi tính đi, mẹ còn sợ con không đậu đại học sao?"
Liễu Trang My: "Biết đâu được?"
Nguyễn Lam Ân trợn tròn mắt: "Mẹ!"
"Anh xem, con anh lớn tiếng với em kìa!" Liễu Trang My yếu đuối dựa vào Alpha của mình, tủi thân lên án.
Nguyễn Lam Ân mặt lạnh giật giật khóe miệng, cậu đã quá quen với thức ăn đột nhiên rơi xuống đầu thế này, dứt khoác ngậm miệng ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Đầu bếp đúng lúc đến nói bữa tối đã chuẩn bị xong, Nguyễn Thế Kỳ gọi người lên kêu con gái xuống, ba người nhấc chân đi đến bàn ăn.
Không khí gia đình ấm áp trở lại, những chuyện vừa xảy ra chỉ là vui đùa một chút.
***
Lời tác giả Hoa Giã: Cảm ơn các bạn đã đọc truyện của tôi, hy vọng các bạn đã đọc giới thiệu để tránh gặp lôi nha. Thanks!
Có thể các bạn cảm thấy Lam Ân có thể nắm bắt mọi thứ trong tầm tay, tính cách của cậu không hợp lứa tuổi, tôi cũng suy nghĩ rồi nhưng tôi cảm thấy với hoàn cảnh của Lam Ân thì có tính cách đó cũng có thể hiểu được. Cậu trưởng thành hơn bạn cùng lứa rất nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...