Không Cần Đậm Sâu Chỉ Mong Là Mãi Mãi

Mộ Dung Mặc đứng trên khán đài nhìn xuống hàng người đông nghịt phía dưới. Ở đây tập trung rất nhiều môn phái lớn nhỏ trên giang hồ, còn có một vài tổ chức sát thủ cũng lộ diện, hẳn là nhờ sức hút của ba vị kia đi. Hắn tuy là minh chủ võ lâm nhưng chưa lần nào dược tận mất nhìn thấy một trong ba người họ, cũng có chút tò mò lại càng khâm phục tuổi trẻ tài cao. Đảo mắt nhìn xuống đám đông phía dưới, cũng đã đến giờ vần là không nên để họ chờ lâu.

- Các vị hảo hán, Mộ Dung Mặc ta hôm nay rất vinh dự được đứng ra tổ chức đại hội võ lâm năm nay, Mộ dung sơn trang nhỏ bé mong các vị không chê cười, nếu tiếp đón có gì sai xót cũng mong các vị lượng thứ

- Đều là người trong giang hồ với nhau Mộ Dung minh chủ không cần phải khách sáo

- Đúng vậy

- Hảo, nghe được những lời này cảu các vị ta cũng yên tâm hơn. Để không làm tốn thêm thời gian ta xin được nói qua một chút về quy định tỉ thí. Người tham gia tỉ thí phải tuyệt đối tuân theo. Thứ nhất, không được giết người gây bất hòa giữa các môn phái. Thứ hai, không được nhận sự trợ giúp từ người khác. Thư ba, không được sử dụng ám khí. Nếu ta phát hiện có người không tuân thủ đúng quy định sẽ tước bỏ quyền thi đấu của người đó. Các vị ở đây nếu có nhìn thấy người gian lận cũng có thể thông báo với ta.

- Được âm thanh vang dội từ dưới vọng lên làm Mộ dung Mặc hài lòng gật đầu

- Vậy chúng ta bắt đầu, ai muốn lên trước?

Hơn một canh giờ trôi qua không biết đã có bao nhiêu lượt người lên rồi lại xuống. Tiếc nuối, căm hận, khâm phục... mỗi người đi xuống lại có một biểu cảm riêng. Hiện giờ, trên khán đài là người trụ lại lâu nhất từ đầu đến giờ - Hà Dịch Văn và một nam tử áo đen. Xem ra là ngang tài ngang sức, Hà Dịch Văn kiêu căng tự phụ có chút yếu thế hơn, hai bên giằng co nam tử áo đen đường kiếm bén nhọn linh hoạt chẳng mấy chốc đã đẩy đối thủ vào thế bí. Đúng lúc mọi người tưởng rằng nam tử sắp thắng thì hắn lại trượt chân ngã xuống sàn, Hà Dịch Văn chỉ chờ có vậy mà lao đến kề kiếm vào cổ nam tử, ai cũng có tiếc cho người này, chỉ một chút nữa thôi. Không ai biết, chân người này bị một cây kim độc đâm trúng, chính hắn cũng không phát giác được chuyện đang xảy ra, hắn chỉ cảm thấy đau nhói một chút rồi thôi nên cũng chỉ nghĩ mình giẫm trúng gì đó, vốn dĩ là ở chỗ đông người cũng không tiện xem là cái gì. Đang định bước xuống khán đài thì một giọng nói đầy ý mỉa mai vang lên bên tai

- Hóa ra là người của Minh Dạ cung, tại hạ thất lễ rồi,nếu biết trước các hạ là người của Minh Dạ tại hạ sẽ nhẹ tay hơn một chút. Haha Nam tử nghe thấy như vậy liền quay đầu trừng mắt tức giận với Hà Dịch Văn, nếu hắn không xui xẻo thì đã làm gì phải chịu nhục nhã như vậy, nếu hắn thắng đã có thể kéo về một chút danh dự cho Minh Dạ, nhưng hắn không thể. Thở dài một hơi, thôi vậy, ở lại chỉ càng thêm mất mặt. Lê cái chân đau xuống khán đài nhưng lại có một giọng nói trong trẻo thanh lạnh kéo hắn lại

- Chờ chút


Nhã Nguyệt một thân bạch y phiêu dật từ dưới khán đài bay lên, cùng lúc đó Như Ngọc cũng kéo theo Vân Du lên khán đài. Ba người thành công thu hút mọi sự chú ý ở đây, Nhã Nguyệt lại không thèm quan tâm mà đi tới chỗ nam tử kia đang đứng, lạnh giọng hỏi

- Ngươi là người của Minh Dạ?

Nam tử khó hiểu nhìn Nhã Nguyệt nhưng vẫn gật đầu. Nhã Nguyệt quay sang nhìn Vân Du rồi đến trước mặt Hà Dịch Văn nói

- Người của Minh Dạ thì như thế nào? Ngươi coi thường? Hà Dịch Văn rùng mình, thật lạnh

- Tại hạ đương nhiên không dám. Ai chẳng biết Minh Dạ lớn mạnh, dù không có chủ nhân vẫn tồn tại như thường lời này không biết là khen ngợi hay châm chọc

- Ngươi bỉ ổi vô liêm sỉ, mặt dày không biết xẩu hổ. Tưởng mình là rồng vàng hay sao mà ở đây vênh váo, nói cho ngươi biết cỡ như ngươi chỉ là giun đất thôi Như Ngọc khinh bỉ nhìn Hà Dịch Văn

Mặt Hà Dịch Văn đỏ bừng vì tức giận, từ trước tới nay chưa có ai dám mắng hắn như vậy, ngay cả cha nương hắn cũng chưa từng giờ lại bị một nữ nhân sỉ vả

- Ngươi ăn nói cho cẩn thận, đừng có ngậm máu phun người, không phục có thể đến đây cùng ta tỉ thí

- Còn không phải, sợ không đánh lại người ta nên mới dùng châm độc, lại còn mặt dày cho mình là tài giỏi Như Ngọc vừa nói xong mọi người đều sửng xốt, xì xào bàn tán. Hà Dịch Văn hoảng hốt, chính tên kia còn không cảm nhận được sao nữ nhân này lại nhìn thấy? Lừa người, nhất định là lừa người


- Ta nói rồi, ngươi đừng có ở đây ngậm máu phun người, có bằng chứng hãy mang ra nói. Mộ Dung minh chủ, xin người đòi lại công đạo cho vãn bối

Nhã Nguyệt thầm khen ngợi, thật thông minh biết mang cả minh chủ ra làm lá chắn chỉ tiếc quá xảo quyệt.

Bị gọi đích danh Mộ Dung Mặc đành phải ra mặt,vừa nãy hắn không chú ý nên cũng không nhìn ra được gì

- Nếu vị cô nương đây đã khẳng định Hà công tử sử dụng ám khí xin đưa ra bằng chứng

- Đúng vậy, bằng chứng đâu những người ở dưới phụ họa

Nhã Nguyệt hừ lạnh quét mắt nhìn những người này. Lúc này Vân Du lạnh nhạt lên tiếng

- Chờ một chút nữa người này chết rồi, ta liền mang xác hắn đến làm bằng chứng cho các người Nam tử kia hiện giờ môi đã thâm tím, vô lực ngã xuống, độc này vốn không phát tác nhanh như vậy nhưng vì người này vận động quá nhiều lại thêm khí tức trong người không tốt nên độc tính càng mạnh thêm

Vân Du cúi xuống cởi giày của nam tử ra, bàn chân hắn đen đi một mảng, kim châm cứ vậy mà đâm sâu vào trong. Tất cả mọi người ở đây đều biến sắc, Hà Dich Văn mặt lại càng trắng bệch, hắn tính toán đã rất kĩ không ngờ lại xuất hiện ba tiện nhân chết tiệt.

- Mau, giải độc cho hắn, đi tìm đại phu


- Không cần, chờ các người đưa đại phu đến đây hắn liền mất mạng Nhã Nguyệt khinh thường nói

Vân Du rất chuyên nghiệp lấy túi kim châm ra, balo của nàng lúc nào cũng có thứ này nên khi nàng xuyên đến đây nó cũng đi theo. Vân Du sắc mặt bình tĩnh rút ra sáu cây trâm bằng nhau, lần lượt cắm vào lòng bàn chân người nọ tạo thành một hình tròn nhỏ bao quanh vết thương. Một lát sau, nàng rút bên hông ra một con dao nhỏ rạch một đường, máu đen từ trong chảy ra, xong xuôi nàng băng lại vết thương cho người này, phủi tay đứng dậy.

- Xong rồi

Nam tử vốn định nói lời cảm tạ với Vân Du lại bị tiếng quát của Như Ngọc làm cho giật mình

- Đứng lại, còn muốn chạy Hà Dịch Văn biết mình không thể ở lại nữa liền nhân cơ hội lẻn đi không ngờ bị Như Ngọc phát hiện.

- Nhã Nguyệt mau bắt hắn lại. Nhã Nguyệt đứng gần với Hà Dịch Văn nhất, nàng đang định dùng khinh công đuổi theo thì đột nhiên một hòn đá bay về phía hắn, nhằm bụng mà tới. Hà Dịch Văn không tránh được, bị hòn đá làm cho đau đến gập cả người. Mọi người ngây ngốc nhìn Hà Dịch Văn lại nhìn hướng mà hòn đá bay tới

- Haha, là ta lỡ tay, lỡ tay thôi, vị công tử này xin thứ lỗi. Ta vốn định hù dọa con chó nhỏ ở đằng kia một chút, không ngờ nó lại tránh được nên hòn đá mới bay về phía ngươi nam tử hoàng y dung nhan tuấn mỹ từ trong bụi cỏ tay cầm quạt thong thả đi ra

Mộ Dung Mặc nghe xong lời này cực kì bất dắc dĩ, Mộ Dung sơn trang hắn không nuôi chó a~. Nhưng mà ý tứ của người này ai lại không hiểu? Y chính là muốn nói Hà Dịch Văn kia ngay cả con chó cũng không bằng.

Nhã Nguyệt nheo mắt, tên Lăng Chấn Thiên này sao lại giống âm hồn bất tán vậy? Ở đâu cũng thấy hắn.

- Được rồi, được rồi lão già... à không Mộ Dung minh chủ ngài định xử lí thế nào đây? Như Ngọc không kiên nhẫn lên tiếng

Mộ Dung Mặc trên đầu chảy đầy vạch đen, hắn bất quá cũng chỉ mới hơn bốn mươi, như thế nào lại bị cô nương này gọi là lão già? Khẽ hắng giọng


- Như ta đã nói trước đó, Hà công tử không tuân thủ nguyên tắc, sử dụng ám khí trong khi tỉ thí lại còn là ám khí có độc suýt nữa gây chết người ta quyết định từ nay về sau Hà công tử không được tham gia đại hội võ lâm nữa. Hi vọng các minh chủ đời sau tôn trọng ý kiến của ta

- Đúng vậy, người như hắn không đáng làm minh chủ

- Việc của Mộ Dung minh chủ đã xong. Đến lượt bọn ta cùng hắn giải quyết ân oán cá nhân. Mong mọi người không xen vào Nhã Nguyệt nói vậy nhưng lại không cho người khác cơ hôi cự tuyệt

- Ta và các ngươi không quen biết thì làm gì có ân oán cá nhân chứ? Hà Dịch Văn chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây, hắn hận không có cái lỗ nào để chui xuống

- Ngươi động đến người của Minh Dạ cung bọn ta

- Hừ, Minh Dạ cung nay cũng chỉ là rắn không đầu, là các người không có năng lực

- Không có năng lực? Không có năng lực mà ngươi phải dùng ám khí mới thắng được người của Minh Dạ cung ta? Không có năng lực có thể trụ lại đến bây giờ? Vân Du đáp trả không chút lúng túng

- Nhân có các vị ở đây, ta cũng muốn thông báo một chuyện. Minh Dạ cung hiện giờ do Lâm Nhã Nguyệt ta làm chủ. Ai muốn động đến người của Minh Dạ trước hết phải hỏi qua ta. Hà Dịch Văn, hôm nay ta nể tình ngươi bị thương không thể đánh trả mới tha cho ngươi một mạng. Sau này, tốt nhất đừng để ta nhìn thấy nếu không... gặp một lần giết một lần Những lời này không phải chỉ nói cho Hà Dịch Văn nghe.

Nói xong Nhã Nguyệt dùng khinh công bay đi, đằng sau Lăng Chân Thiên đuổi theo nàng

- Này, chờ ta, chờ ta a Nhã Nguyệt thầm than nam nhân này không có chút hình tượng nào cả

Như Ngọc nói với nam tử kia vài câu, đưa cho hắn lọ thuốc rồi cũng mang Vân Du đi, để lại một đám người ngơ ngác với tin tức Minh Dạ cung đổi chủ. May mắn, Mộ Dung Mặc vẫn còn tỉnh táo, tiếp tục chủ trì cuộc thi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui