8. Phép thử
- Sắp tới chúng ta sẽ đón một đoàn khách từ Hồ Chí Minh, đây là một công ty máy tính lớn ITSG sẽ kỉ niệm hai mươi năm thành lập và đồng thời kí kết hợp đồng với công ty của Nhật. Chúng ta sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi, hội nghị, đây là bản kế hoạch, các phòng nên xem xét qua, rồi phân công cho hợp lý. - Giám đốc chuyền tài liệu cho các nhân viên - À, Nguyên, sau khi setup bên mình xong, nếu được em qua phụ Hiếu bên Banquet nhé, cậu ấy mới vào nên em hãy hỗ trợ.
- Vâng, em biết rồi, giám đốc.
Vậy là Hiếu trở thành đồng nghiệp của nó, lặn lội từ Sài Gòn ra bắc để đáp lại câu hỏi của nó bằng nụ cười đầy vẻ ẩn ý.
Mỗi ngày, nó đảm nhận nhiệm vụ đưa Hiếu vi vu Hà Nội, hai đứa đã có khá nhiều kỉ niệm.
Nhớ lần ăn bánh ngô khoai chuối ở đường Láng, Hiếu làm nó cười bò lăn vì kể lại chuyện hài hôm đi thực tập.
Hôm đó, thầy trò nó kéo nhau đi dạo biển đêm, rồi Hiếu ga lăng mua bắp nướng về ọi người, còn nó thì mua… khoai lang lùi. Ăn xong, báo hại mọi người không dám ngồi gần nhau vì sợ… xì "bom".
.....
Chuẩn bị cho hội nghị của công ty ITSG, nó là Hiếu luôn bận rộn với công việc. Như ngày hôm nay, tan ca đã từ lâu nhưng nó chưa rời khỏi khách sạn.
Liếc nhìn đồng hồ đã 22:30, nó vội thu dọn mọi thứ đi về.
Ngang qua khu vực Banquet, không thấy Hiếu đâu, nó đang tính gọi cho Hiếu thì thấy tin nhắn: "Hiếu ở disco".
Tiếng bass của nhạc nhảy qua mấy cái loa công suất lớn trong vũ trường, ánh sáng đủ màu nhập nhoạn, mọi người lắc lư theo điệu nhạc, mùi cồn và tiếng ồn ào khiến đầu nó quay quay.
Nó căng mắt ra tìm Hiếu, đang dáo dác thì nghe tiếng ồn ào từ phía dãy ghế VIP. Nó vội chạy lại, mọi người cũng tụ tập xem.
- Xin hai anh bình tĩnh! - Hiếu đang cố gắng làm dịu lòng hai vị khách nam trẻ tuổi nhưng có vẻ đã ngà ngà say.
- Tao không cần phải bình tĩnh, mày mau bắt con quỷ cái đó quỳ xuống lau sạch giày cho tao, khách sạn năm sao như bọn mày mà phục vụ như thế hả? - Vị khách với quả đầu dựng như lông nhím vừa nói vừa dí ngón tay liên tục vào người Hiếu.
- Xin anh bình tĩnh!- Hiếu vẫn cố gắng trấn an, rồi quay sang cô nhân viên - Em mau xin lỗi khách đi.
- Tao đ. cần nó phải xin lỗi, mày biểu nó quỳ xuống lau sạch giày cho tao, không thôi thì đêm nay tao phá tan bành cái vũ trường này. - Anh ta bắt đầu có những cử chỉ quá khích.
- Tôi không làm gì sai cả, nếu anh không sàm sỡ thì tôi không đánh đổ cốc rượu vào anh. - Cô nhân viên cãi lại.
- A con quỷ cái này, mày dám... - Người còn lại cầm chai rượu giơ cao, chĩa về phía cô nhân viên.
Thoáng thấy hành động đó, nó vội vàng chụp lấy tay anh ta.
- Chúng tôi thành thật xin lỗi!- Nó nhã nhặn.
Không thèm để ý những lời nó nói, hắn ta giơ tay tát mạnh vào mặt khiến nó loạng choạng rồi ngả nhào, đầu đập mạnh vào tường.
Sau cú ngả, mắt nó mờ đi, đầu choáng váng. Thấy vậy, Hiếu vội vàng đỡ nó, cùng lúc đó nhân viên anh ninh vào giải quyết vụ việc.
Ngồi tại phòng nghỉ, nó thấy hơi mệt. Sau khi giải quyết xong sự cố vừa rồi, Hiếu vội vàng tìm nó, thấy vẻ mặt mệt mỏi, Hiếu lo lắng:
- Còn đau không Nguyên, hay mai đi khám xem sao nha, Hiếu sợ…
- Không sao đâu, thôi mình về đi. - Nó cắt ngang lời Hiếu.
Suốt đêm, Hiếu không tài nào chợp mắt được, hình ảnh về cú ngả của Nguyên cứ ám ảnh Hiếu, anh sợ cho sức khỏe của nó.
Sáng hôm sau, nhìn thấy Nguyên đi làm bình thường, lòng Hiếu nhẹ nhõm hẳn.
- Đầu còn đau không? - Hiếu đăm chiêu.
- Hì, khỏe re, yên tâm. - Nó cười - Lo lắng dữ đến nỗi mất ngủ luôn, sắp thành gấu trúc rồi kìa, hai con mắt đen thùi lùi.
- Chứ còn gì nữa, thấy Nguyên té, Hiếu hết cả hồn, mà thôi hết giờ làm đi khám với Hiếu đi cho chắc ăn.
- Thôi thôi, hôm nay đã hứa là dẫn Hiếu đi ăn kem Tràng Tiền mà. - Nó tránh né, rồi vẫy tay chào Hiếu, nó đi về phía phòng sinh hoạt của nhân viên.
Ánh mắt Hiếu đầy lo lắng dõi theo nó, anh chậm rãi bước đi về phía Banquet.
....
Còn ba ngày nữa là đoàn khách từ Sài Gòn ra, mọi người ai cũng bận bịu. Nó cũng nỗ lực hết mình, hai ngày nay nó liên tục phải làm đêm. Nhìn đồng hồ đã 2:00, bụng nó sôi lên. Nó nhắn tin cho Hiếu : “Xuống nhà ăn, ăn khuya với Nguyên nha”.
“Uh, xuống liền” - Hiếu nhanh chóng trả lời.
Hai đứa ngồi nhăm nhi tô phở, nó sướng rơn, thỉnh thoảng lại quay sang tìm cách gắp thịt bò từ tô Hiếu.
Hiếu cũng giả vờ tranh ăn lại với nó. Bất chợt, nó thấy mọi thứ nhòe đi, đầu hơi choáng, nó ngừng đũa, xoa hai bên thái dương.
- Sao vậy? - Hiếu lo lắng.
- Hơi chóng mặt, chắc làm đêm nhiều quá, thiếu ngủ. - Nó lắc mạnh đầu, rồi tiếp tục cầm đũa cố gắng ăn, nhằm trấn an tinh thần Hiếu.
Cảm giác mọi thứ mờ mờ thỉnh thoảng lại diễn ra với nó, tự nhủ là xong việc ngày hôm nay, nó sẽ nghỉ ngơi thật thoải mái và ngủ bù ấy ngày qua.
Bước chân vào thang máy, nó thấy hơi choáng.
“Ding” - Vừa ra khỏi thang máy, nó thấy ngộp thở và ngất đi.
- Nguyên ơi, Nguyên! - Hiếu vội vàng đưa nó tới bệnh viện khi hay tin.
Phòng đặc biệt.
Nhìn Nguyên nằm đó, mắt nhắm, gương mặt xanh xao, Hiếu thấy nhói lòng. Anh thấy mình thật đáng trách khi đã lơ là để Nguyên làm việc quá sức. Bàn tay lạnh toát của Nguyên đang được sưởi ấm bởi tình cảm yêu thương chân thành nơi Hiếu, khẽ vuốt tóc nó, Hiếu thì thầm:
“Khỏe nhanh Nguyên nhé, nhìn Nguyên thế này, Hiếu không chịu nổi…”
....
- Anh là người nhà của bệnh nhân Nguyễn Bảo Nguyên? - Vị bác sỹ đứng tuổi đẩy gọng kính nhìn thẳng vào Hiếu.
- Dạ, thưa bác sỹ, cô ấy bị làm sao vậy?- Hiếu bồn chồn.
- Chúng tôi đã chụp CT cho cô ấy, kết quả cho thấy có một cục máu tụ trong đầu, nhỏ thôi, nhưng nó sẽ gây cho cảm giác mờ và có thể sẽ gây triệu chứng mất trí nhớ tạm thời.
- Như vậy là sao thưa bác sỹ? - Hiếu lo lắng ra mặt.
- Anh yên tâm. Chúng tôi sẽ tiêm cho cô ấy vài mũi thuốc, chúng sẽ giúp làm tan máu bầm. Vấn đề về thị lực, ta có thể khắc phục, nhắc nhở cô ấy uống thuốc đúng giờ và đều đặn thì một tuần là khỏi, nhưng tôi nghĩ điều nên quan tâm ở đây là cô ấy sẽ quên đi một số ký ức trong thời gian máu bầm chưa tan, vì thế hãy giúp cô ấy không hoảng hốt, phải luôn cho bệnh nhân tâm trạng thoải mái.
Nó ngủ li bì suốt hai ngày liền, tỉnh lại thì thấy Hiếu đang ngồi bên cạnh, mắt anh nhìn nó chăm chú, thoáng thấy vui khi tỉnh lại, vẫn có người bên cạnh.
- Nguyên thấy trong người thế nào?
- Khỏe re!
- Có nhớ tôi là ai không?
- Điên à, Hiếu chứ ai!
- Ừ, vậy là tốt.
Thấy ngạc nhiên trước thái độ của Hiếu, nhưng rồi nó cũng quên mau sau những cuộc điện thoại hỏi thăm và động viên của đồng nghiệp.
Trở về nhà thật thoải mái, ở bệnh viện mấy ngày nó đâm ra sợ bệnh viện với mùi thuốc sát trùng. Hiếu đang loay hoay trong bếp làm cho nó chút đồ ăn. Nhìn dáng Hiếu tất bật, nó thấy quen quen, như đã gặp đâu đó, cố gắng nhớ lại, nhưng đầu nó lại đau.
- Lại đau đầu nữa hả? - Hiếu lo lắng khi thấy nó hai tay ôm đầu, dựa hẳn người vào tường - Thôi Nguyên đi nghỉ đi, tí nữa Hiếu mang đồ ăn vào cho. - Hiếu đẩy nó đi về phòng.
- Được rồi, tuân lệnh sếp. - Nó nằm xuống giường.
Đầu vẫn còn nhức, khẽ lấy tay xoa hai bên thái dương, nó thấy dường như mình đang quên đi một cái gì đó rất quan trọng. Như hình ảnh của Hiếu ban nãy, rõ ràng rất đỗi thân quen, nhưng không hiểu sao không thể nhớ là đã gặp ở đâu.
Nhắm mắt, nó thấy chán bản thân, lại hay quên...
Xuất viện được một ngày, nó vội đi làm, mặc dù Hiếu khuyên nó nên nghỉ ngơi, nhưng nó thấy chán khi phải nằm nhà, thế là bắt Hiếu sang chở đi làm cùng.
Sáng nay qua đón Nguyên đi làm, lòng Hiếu rộn ràng, vẫn lo lắng nhưng thấy Nguyên nghiêm nghị nói muốn đi làm, anh cũng chấp nhận.
Dừng xe trước cửa nhà, bấm còi, thoáng thấy bóng Nguyên, Hiếu thấy tim mình nhanh hơn một nhịp.
- Ngủ cả ngày có khác. - Hiếu nhận xét - Nhìn tươi ra.
- Muốn gì hả, mới sáng sớm nha. - Nó ngắt vào hông Hiếu.
- Ái... đau! Con gái gì mà... - Hiếu nhăn nhó.
- Không chịu nổi thì đừng chở, thấy ghét. - Nó giả vờ giận dỗi.
- Thôi, lên đi cô nương, mà con gái nói ghét là yêu đó nha. - Hiếu lại tiếp tục.
- Ờ thì… - Nó cũng lấp lửng.
Đồng nghiệp thấy nó đi làm lại, ai cũng mừng, nó cũng vui hơn, cười nói suốt.
Đang xem lại phân công ca trực thì nó được lệnh lên gặp giám đốc thông qua bộ đàm.
“Cộc cộc” - Nó gõ cửa.
- Mời vào. - Tiếng giám đốc vọng ra.
Nó đẩy cửa bước vào, gật đầu chào giám đốc.
- Chị tìm em? - Nó kéo ghế ngồi xuống nhìn vào vị nữ giám đốc trẻ trung xinh đẹp đang ngồi trước mắt, cặp kính màu đen trên khuôn mặt chị càng làm nổi bật dáng vẻ lãnh đạo.
- À, như thế này, em khỏe hẳn rồi chứ? - Giám đốc rời mắt khỏi màn hình máy tính, quay sang mỉm cười với nó, hai tay chị đặt lên bàn.
- Dạ, em khỏe rồi chị.
- Ừ, thôi em cũng mới ra viện, chị tính thế này, công ty ITSG đang cần một thông dịch tiếng Nhật cho buổi kí kết hợp đồng chiều nay. Mà cô thông dịch viên của họ đang bị cảm lạnh do không quen thời tiết, nên họ nhờ chúng ta cho thêm một thông dịch. Em biết tiếng nhật, em làm thông dịch giúp họ nhé?
- Dạ! Mà em chỉ giao tiếp thôi, còn nếu mà từ chuyên ngành em không rành lắm. - Nó cắn môi, vẻ e dè thể hiện rõ trên mặt.
- Em yên tâm, thông dịch của họ sẽ viết ra giấy, em sẽ nói hộ cô ấy, vì cô ấy tắt tiếng rồi. - Chị giám đốc cười động viên.
- Dạ được rồi, vậy chiều nay em sang bên Banquet? - Nó thắc mắc.
- Ừ, vậy đi, công việc em cứ bàn giao tạm cho trưởng bộ phận đi. Nếu có gì thì cứ kêu lên tìm chị. - Giám đốc tiễn nó ra cửa.
- Em chào chị!
- Chào em!
.......
15:00.
Phòng hội nghị khách sạn Romance Hà Nội.
- Giám đốc, đây là tài liệu của buổi hội nghị, anh xem qua đi. - Trâm Thư đưa tập hồ sơ dày cộm màu xanh cho Đăng Nguyên, rồi cô quay sang xem xét tiến độ công việc.
Nguyên nhận tập tài liệu, anh chăm chú vào đó không để ý lắm tới mọi thứ xung quanh.
Bước chân vào phòng hội nghị, nó cũng đọc qua tài liệu của buổi họp và làm quen với chị thông dịch. Đến giờ hội nghị, mọi người ổn định chỗ ngồi.
Sau phần chào hỏi, bên phía ITSG bắt đầu giới thiệu về những thành công mà họ đã gặt hái được cho phía đối tác nghe, mọi người chăm chú vào màn chiếu. Anh cũng không ngoại lệ.
Hai con người đã từng hạnh phúc đang ở cùng một nơi, nhưng họ chưa nhận ra nhau.
Phần kí kết hợp đồng bắt đầu cũng là lúc vai trò thông dịch được nó thực hiện. Nó chăm chú nghe và dịch thật nhanh. Miệng nói và mắt nhìn theo tay chị thông dịch, nó không hề biết rằng có người đang dõi theo nó.
Khi nghe giọng nói quen thuộc của em vang lên, anh ngỡ mình đang tưởng tượng, khẽ mỉm cười với ý nghĩ của mình, anh cố gắng tập trung.
Nhưng giọng nói đó không thể lẫn vào đâu được, ngẩn đầu lên và hướng mắt về phía bàn thông dịch… anh lặng người.
Em đó, chẳng phải là em sao? Vẫn dáng vẻ ấy, ánh mắt, tiếng nói, tất cả đều là em…
Hai năm trời, không tin tức, giờ đây em đang ngồi với anh trong căn phòng này. Niềm vui như vỡ òa, muốn chạy lại gần nhưng sao người bất động, ước gì giây phút này đừng trôi đi, và đây không phải là giấc mơ, anh nhắm mắt, cố gắng bình ổn tâm trạng. Mở mắt ra, anh vẫn thất thần nhìn về phía Nấm, như một kẻ mất hồn, không để ý đến những gì đang diễn ra xung quanh. Không gian lúc này chỉ có anh và Nấm, ngay cả cái nhíu mày của Nấm anh cũng thu vào mắt.
Em gầy đi. Tóc mái cũng thay đổi, để dài ra, chắc tóc phía sau cũng dài lắm, vì thấy em búi gọn gàng thế kia mà. Gương mặt em không còn phảng phất vẻ ngang ngạnh nữa, thay vào đó là nét trưởng thành. Kìa ! Em đang nhíu mày, chắc gặp phải vấn đề gì khó lắm đây. Em còn trang điểm nữa chứ, ngày trước em vẫn để mặt mộc ra đường. À mà cũng phải thôi, đã hai năm rồi, em cũng phải lớn, phải trưởng thành để lăn lộn với xã hội nữa chứ, đâu thể mãi là cô nhóc Nấm trong lòng anh. Ngay cả bản thân anh cũng thay đổi kia mà.
Bin khẽ nhếch môi, anh tự mình mỉm cười mà cũng không hề hay biết.
- Sếp! - Trâm Thư lay nhẹ người Nguyên nhắc nhở - Sếp lên nhận bản quyền với đối tác.
Nguyên giật mình, cố lấy lại bình tĩnh, đứng dậy đi về phía đối tác, ngang qua Nấm, anh đi thật chậm, cố gắng quan sát.
Đúng là em thật rồi!
Tiệc chiêu đãi.
Tuy làm việc đã lâu, nhưng chưa lần nào nó có cơ hội trở thành khách của những buổi tiệc sang trọng như thế này.
Hôm nay, nó quyết định sẽ ăn cho thỏa thích. Sau khi no căng, nó mỉm cười nhận ly rượu từ tay phục vụ, vừa nhấp ngụm vừa trò chuyện cùng những người bạn mới quen.
Cả buổi tiệc, anh như người trên mây, mọi cử chỉ, ánh mắt, nụ cười của em đều được anh thu vào tâm trí. Dường như em chưa nhận ra anh, vừa muốn chạm vào em, nhưng anh lại không thể, anh sợ, sợ em sẽ lại rời xa anh một lần nữa.
Cảm giác như có người đang nhìn mình, nó đột ngột quay về phía ấy. Một anh chàng khá đẹp trai, nước da của người miền nắng, đầu một mái gọn gàng, cao ráo, thoáng chút bối rối, giấu vội ánh mắt nhìn trộm nó sau cặp kính cận.
Thấy nó nhìn, anh sững sờ.
Nó nhìn thẳng vào mặt anh, đôi mày chau lại, lộ vẻ đăm chiêu, một ý nghĩ thoáng vội qua trong đầu "mình gặp hắn ta ở đâu rồi nhỉ?"
- Nguyên! - tiếng gọi của Hiếu đưa nó về với thực tại.
- Gì vậy?!- Nó quay sang Hiếu.
- Làm gì mà đứng trầm tư vậy?! Ra bên ngoài Hiếu nhờ một cái. - Hiếu nắm tay nó.
Thoáng chốc em và anh, hai chúng ta đối diện với nhau. Nhưng sao ánh mắt nhìn anh của em thật lạ lẫm, em đã quên anh thật sao?!
Em đang tay trong tay với người con trai khác, phải rồi, em đã rời xa anh, vui với hạnh phúc mới….
Rời khỏi buổi tiệc, nó không hề biết rằng có một người đang đau đớn trong lòng và một người thì vui sướng khi nó để yên tay mình trong bàn tay hắn.
……
- Hiếu, có vị khách kia uống rất lâu rồi, em qua xem thế nào chứ đến giờ bar đóng cửa. - Vừa nói tổ trưởng phục vụ vừa chỉ tay về phía quầy bar.
- Anh để em. - Hiếu đi về phía vị khách đang nốc cạn ly Cognac.
Đêm nay anh muốn uống cho quên đi mọi thứ. Anh ước gì mọi thứ trở về như thuở ban đầu. Anh sẽ mãi vui vẻ bên em, chúng ta lại có những tháng ngày hạnh phúc, nhưng anh cũng biết rằng mình đang tự dối lòng. Cố gắng uống thật say, trong cơn say anh sẽ lại thấy mình hạnh phúc bên em, sẽ chìm vào giấc mộng đẹp thay vì những đêm mất ngủ triền miên, lại thấy mình tràn đầy sức sống hơn thực tại.
- Xin lỗi quý khách, theo quy định thì Bar của chúng tôi tới giờ phải đóng cửa, quý khách có thể vui lòng thưởng thức rượu tại phòng của mình được không ?! - Hiếu nhẹ nhàng.
Quay người nhìn vào Hiếu, chẳng phải hắn ta đã nắm tay Nấm hay sao, nhếch môi cười, anh lại tiếp tục nốc cạn ly.
- Xin quý khách vui lòng…
- Được rồi! - Anh xua tay, cố gắng nhấc mình khỏi ghế, loạng choạng, mọi thứ đang nhòe đi trước mắt, bước chân siêu vẹo, anh ngả nhào xuống đất.
Hiếu đỡ vị khách lên phòng.
Thả Đăng Nguyên nằm xuống giường, Hiếu thở phào.
Đăng Nguyên nhắm mắt, anh không ngủ, chỉ đơn giản anh không muốn phải so sánh anh với người ấy của Nấm. Nở nụ cười chua chát, anh mở mắt nhìn lên trần. Muốn uống say cho quên sầu, kết quả lại càng sầu thêm, không thể làm gì thay đổi thực tại, tự cảm thấy mình là một kẻ thất bại, nhắm mắt mệt mỏi, anh chìm vào giấc mộng.
- Xin lỗi, nhưng người em yêu không phải là anh. - Nấm vừa nói, vừa choàng tay ôm lấy Hiếu - Đây mới là người em yêu.
- Không, đây không phải sự thật, không thể nào, không! - Nguyên giật mình tỉnh giấc, áo anh ướt đẫm mồ hôi. Hóa ra chỉ là mơ, nhưng sao anh lại thấy nhói lòng, đầu anh quay vòng, cơ thể rã rời.
……
- Sếp! Mọi người đang chờ anh trên Top Center ăn sáng đấy, anh lên ngay nhé. - Điện thoại của cô thư ký Trâm Thư khiến Đăng Nguyên buộc mình phải đi ra khỏi phòng.
Bước chân vào thang máy, nó nhắm mắt.
Ding - Thang máy dừng tại tầng hai mươi lăm, Top Center Coffee.
- Menu của Head Chef đưa, cho Buffet tối nay. - Nó đưa cho nhân viên quầy Bar.
- Cảm ơn sếp! Thế khách bên sếp không có yêu cầu riêng gì cho Buffet tối nay à? - Anh nhân viên quầy Bar thắc mắc.
- Không có anh ạ. À! Khách phòng 2308 yêu cầu một Coffee Bailey nha anh. - Nó nói rồi bước đi.
Ding - Cửa thang máy mở, anh bước ra, đang nhìn khắp lượt kiếm chỗ ngồi của mọi người trong công ty, ánh mắt anh dừng lại nơi cửa quầy Bar, lại gặp Nấm.
Nó đứng lại, nhìn thẳng vào vị khách, chẳng phải tối qua anh ta cũng nhìn chằm chằm vào nó như thể mặt nó đang dính lọ. Nó muốn bước lại hỏi, nhưng chợt nhận ra rằng nó đang trong ca làm việc, nó gật đầu chào vị khách rồi bước về phía thang máy dành cho nhân viên, lòng nhủ thầm lần thứ ba thì phải hỏi cho được.
Hai con người bước ngang qua nhau như bao người bình thường gặp nhau trên phố mỗi ngày, một người nhớ tất cả những kỉ niệm, còn một người dường như đã quên hết.
Như là trời đã định, lần thứ ba, nó gặp anh tại phòng, khi anh đang sắp xếp đồ đạc chuẩn bị vào lại Hồ Chí Minh, còn nó phải mang Fax cho anh.
Em đã chọn cách chúng ta trở thành người xa lạ, anh tôn trọng quyết định của em. Chúng ta sẽ là người xa lạ từ đây, tạm biệt em, người tôi yêu….
Nhận bản Fax từ tay nó, gương mặt anh lạnh lùng.
Nó muốn hỏi có phải anh biết nó không?! Nhưng ánh nhìn lạnh lẽo, gương mặt không chút biểu cảm của anh khiến nó chùng lòng. Quay lưng rời khỏi phòng, nó mang theo cả suy nghĩ phải chăng nó và anh là hai người quen biết nhau. Đóng cánh cửa lại, bóng dáng anh cũng biến mất sau cánh cửa đó, cảm giác như nó vừa đóng lại một góc trong tâm trí. Nó nhún vai, nếu có duyên thì sẽ gặp lại.
Quay đầu nhìn lại toàn cảnh sân bay trước khi bước vào làm thủ tục, anh nhủ lòng: em hạnh phúc nhé, Bảo Nguyên!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...