Không buông tay em


7. 1730km là khoảng cách địa lý hay khoảng cách tâm hồn
 Hà nội, một ngày trời vào đông.
Bước chân rời khỏi khách sạn sau ca làm việc, đồng hồ đã chỉ 21:30, bụng đói cồn cào, nó cho xe chạy chầm chậm.
Tấp vào quán nem trong Ngõ Tạm Thương, nó xoa dịu cái đói với món yêu thích, nhưng nói đi nói lại nó vẫn thích nem Ninh Hòa ở quê hơn, nem chua chua, chấm với nước tương vừa miệng, thêm một chút rau là tuyệt vời.
Chạy một vòng quanh hồ Gươm, nhìn những cặp trai gái bên nhau, nó lại nhớ Bin. Cái cảm giác đau đớn cứ vây quanh suốt hai năm trôi qua khiến nó không thể mở lòng với ai được nữa. Nhớ lại ngày sinh nhật, vòng tay ôm eo Bin khiến nó nóng bừng cả người. Nhớ cả gương mặt xấu trai của anh mỗi khi thức giấc. Nhớ cả cái dáng anh ngồi xem ti vi. Nhớ cái giọng điệu đắc thắng đầy tự tin của anh khi đấu khẩu với nó. Nhớ cái cóc đầu của anh rồi gọi nó là nhóc con. Nó chỉ biết là nó nhớ anh rất nhiều, nhiều nhưng chưa đủ lớn để nó có thể quay trở về. Có lẽ nó cần có một động lực thúc đẩy.
Không biết giờ này Bin thế nào? Hai năm qua, nó không dám liên lạc với anh, ngày nghe tin mẹ báo rằng gia đình anh sang Mỹ định cư, nó đã muốn gọi cho anh, nhưng lý trí lại làm chủ con tim nó như bao lần. Bấm gọi rồi lại hủy, rồi lại gọi, nó như kẻ mất hồn đứng lạc lõng giữa dòng người qua lại.
Dừng xe trước khu nhà ở nhân viên, nó chậm chạp dắt xe vào bãi.
Thang máy dừng lại ở tầng mười hai của tòa nhà. Nó đã chọn một phòng ở tầng trên cùng, để lấy lại cảm giác như ở tầng mười ba, để lại thấy mình vẫn còn có hình bóng anh bên cạnh.
Đứng cạnh cửa sổ, đưa mắt nhìn xuống con đường vắng bóng người qua lại, chỉ còn hàng cây hoa sữa với ánh đèn vàng, nó lại nghĩ về anh.
Anh bây giờ chắc tròn ra vì ăn fastfood, đã có người yêu và quên đi cô nhóc lóc chóc như nó rồi. Lời yêu anh nói vẫn còn vang vọng bên tai, khẽ nhắm mắt rồi mở ra, nó lại dằn lòng rằng phải quên anh thôi.
Tít tít, tít tít. - Với tay tắt điện thoại, nó uể oải chui ra khỏi chăn. Lại một ngày mới đến, cuộc sống của nó suốt hai năm qua chỉ là từ nhà tới khách sạn và từ khách sạn về nhà.
Những ngày trời đông lạnh lẽo như thế này, một mình trên con đường, nó lại càng cảm thấy cô đơn.
Ước gì mỗi buổi sáng, nó lại được nghe thấy giọng nói ấm áp của anh vang lên “anh đi làm nhé”, rồi khi về nhà lại nghe anh nói “anh về rồi”.
Giọng anh la oai oái món này mặn, món kia nhạt, rồi tranh nhau remote, rồi những buổi đêm hóng mát ở ban công…
Lòng nó se thắt lại, một mùa giáng sinh nữa về với thủ đô, những ngày lễ như thế này, công suất của khách sạn là tối đa, nó vẫn thường chọn những ca làm vào ngày lễ, vừa được lương à lại vừa quên đi nỗi trống trải trong lòng.
Bước chân ra khỏi nhà, nó co người vì trời lạnh, hai bên đường, dây trang trí, cây thông, đèn nháy, tất cả đều rộn ràng không khí Noel.
18:00
Khách vào nhà hàng ngày càng nhiều, nó vừa phải phân công nhân viên, vừa phải làm luôn nhiệm vụ hostess.
-       Chị ơi! - Vị khách nam trẻ tuổi, gương mặt có chút ngại ngùng nhìn nó - Chị có thể giúp tôi một việc được không?
-       Dạ vâng, xin anh cứ nói. - Nó vui vẻ mỉm cười.
-       Hôm nay, tôi muốn cầu hôn bạn gái mình, tôi muốn làm cho cô ấy thật bất ngờ. Tôi có một đĩa nhạc và một chiếc nhẫn, chị có thể giúp mở đĩa nhạc này lên lúc cô ấy vào và đặt chiếc nhẫn này vào món bánh tráng miệng hộ tôi được không?
-       Rất vui lòng, chúng tôi sẽ tạo không khí lãng mạn nhất cho anh. - Nó vui vẻ nhận chiếc đĩa và nhẫn.
Xuống bộ phận bếp, thông báo của nó khiến mọi người trầm trồ.

-       Lãng mạn quá!
-       Đây là lần thứ năm tôi làm món ăn có nhẫn cầu hôn rồi.
-       Không biết khi nào mình cũng được thế nhỉ?
Nó cười rồi quay lên, bất chợt nó cũng tự hỏi mình “khi nào nó sẽ được lồng vào ngón áp út một chiếc nhẫn”.
20:30.
Ánh mắt của nó lúc này đang dõi theo cô gái ăn chiếc bánh ngọt được làm theo kiểu Pháp phủ caramen lên trên cùng chocolate đen đắng. Họ vui vẻ trò chuyện trong khi ăn và cô gái ngừng lại thoáng vẻ ngạc nhiên, rồi nở nụ cười thật hạnh phúc khi nhìn thấy chiếc nhẫn. Nhìn vào ánh mắt ngập tràn niềm vui, nụ cười, cái cầm tay đầy yêu thương của họ. Nó cũng vui lây, đã từ lâu rồi, thói quen chỉ biết công việc khiến nó như trở thành một người lạnh lùng, vô cảm. Giờ đây trong khung cảnh nhẹ nhàng của tiếng nhạc:
 “Close your eyes 
Give me your hand, darlin' 
Do you feel my heart beating 
Do you understand 
Do you feel the same 
Or am I only dreaming 
Is this burnin' an eternal flame…”
Ánh đèn vàng, ngọn nến ấm áp của ngày noel, cây thông lấp lánh màu sắc của quả châu và dây kim tuyến, sự yên tĩnh của nhà hàng âu. Bên ngoài, từng cặp đôi tay trong tay, ánh mắt nụ cười tràn ngập niềm vui sướng, mọi người tập trung chụp hình cùng cây thông trước khách sạn với đủ kiểu, càng khiến nó nao lòng.
Tiếng chuông nhà thờ ngân vang báo hiệu thời khắc trọng đại của lễ Noel bắt đầu.
00:00.
Nhường lại công việc cho bộ phận Banquet, nó trở về với công việc chính của ca làm việc. Thang máy dừng ở tầng tám, nó bước chân vào phòng nghỉ của nhân viên. Một số nhân viên đang chung vui lễ Giáng Sinh tại khu vực nhà hàng, một số khác đang làm nốt công việc của ngày cũ, nó ngồi tựa vào ghế, nhắm mắt lại thư giãn.
“Một ngày em mơ bao giấc mơ tươi đẹp
Nào đâu có mấy giấc mơ đến như em mong chờ
Và đời cho em những nỗi đau vô bờ
Chờ anh đến xoá hết những đau thương
Ước mơ trong đời
Có ai đâu ngờ

Đôi khi sao quá xa xôi
Vẫn mong một ngày
Nắng lên xanh ngời
Ta bên nhau sánh đôi
Biết anh bây giờ chắc vẫn mong chờ
Thôi thì anh cứ mong chờ
Những phút vui nào
Có đến bao giờ
Yêu nhau trong mơ thế thôi” - Điện thoại nó reo vang.
-       Alo! - Nó nhấc máy.
-       Xin lỗi, cho tôi hỏi, đây có phải là số điện thoại của Nguyễn Bảo Nguyên không vậy? - Giọng miền nam của người con trai cất lên trong điện thoại.
-       Dạ vâng, đúng rồi ạ, xin lỗi ai vậy? - Nó mở mắt nhìn lên trần.
-       Trời ơi, cuối cùng cũng tìm ra được Nguyên rồi, Hiếu đây.
-       Hiếu! - Nó lục tìm trong kí ức - Hiếu ks3 đúng không? - Nó cười vui.
-       Vẫn còn nhớ hả, làm gì mà tốt nghiệp xong đổi luôn cả số điện thoại vậy, hai năm nay trốn đi đâu mất tích ở Sài Gòn thế?
-       À, Nguyên đang làm cho Romance Hà Nội, sao tìm ra số Nguyên vậy?
-       Hiếu đang làm cho Romance Sài Gòn nè, trong này có đoàn khách chuẩn bị ra Hà Nội, nên Hiếu cần liên hệ với F&B để trao đổi mấy thông tin của đoàn do có người già ăn theo chế độ riêng đó, lại được bên Reservation cho số điện thoại, thấy tên quen, đoán chắc là Nguyên rồi. - Hiếu cười dòn tan.
-       À, thế dạo này Hiếu ra sao? - Nó vui vẻ hỏi thăm.
Cuộc điện thoại với Hiếu làm nó vơi đi nỗi nhớ Sài Gòn ấm áp giữa trời đông lạnh giá của Hà Nội.
Sài Gòn ngày 24/12. 23:45.
Đã hai năm trôi qua kể từ ngày Nấm chính thức rời khỏi cuộc sống của mình, Bin như một người vô hồn, lặng lẽ sống trong ngôi nhà luôn luôn hiện hữu hình ảnh của Nấm.
Anh cố gắng tập trung vào công việc, luôn rời nhà thật sớm và về nhà khi trời đã khuya. Một mình với bốn bức tường, rộng rãi và yên ắng, anh sợ cảm giác này. Nó khiến anh không thể quên được Nấm.

Từ ngày Nấm ra đi, anh đã mất liên lạc, số điện thoại thay đổi, ngay cả khi nhờ mẹ và các bạn của Nấm giúp đỡ, anh chỉ nhận được câu trả lời là cái lắc đầu vì mỗi lần gọi Nấm lại sử dụng một số điện thoại khác nhau.
Ngày Noel, trời Sài Gòn mát mẻ, gió thổi lồng lộng, Bin ngồi một mình ngay ban công. Anh nhớ như in hình ảnh cô bé với mái tóc ướt sũng nước, ngồi xếp bằng trên chiếc ghế hai tay ôm khư khư ly yaourt café đá hút say sưa, thỉnh thoảng lại hát theo tiếng nhạc.
Thói quen nghe nhạc xưa của Nấm đã ăn sâu vào anh, mỗi khi về nhà, anh lại chọn đĩa nhạc yêu thích của Nấm để ru ngủ, cho có cảm giác Nấm luôn kề bên. Căn phòng của Nấm luôn được anh dọn dẹp như ngày nào em vẫn còn ở bên.
Nằm trên giường, anh nhắm mắt lại, từng hình ảnh đáng yêu của Nấm khi ngủ hiện lên trong kí ức, cả lúc bệnh, mặt mệt phờ, mồ hôi lấm tấm.
Co người, ôm chặt chiếc gối của Nấm trong tay, anh thấy sống mũi cay cay.
Anh không theo gia đình sang Mỹ vì anh vẫn chờ đợi, anh sợ khi Nấm nhận ra sự hiểu lầm đáng tiếc ấy, quay trở về sẽ không có anh.
Vẫn ổ khóa ấy, vẫn đôi dép ấy, anh luôn để như chứng minh sự hiện hữu còn sót lại của Nấm trong ngôi nhà. Hoặc giả khi Nấm trở về, ít nhất, em vẫn có thể bước vào.
Hai năm, lao vào công việc, anh đã lên chức giám đốc kỹ thuật, sự thành đạt anh có được vẫn không lấp được nỗi nhớ da diết người con gái anh yêu thương.
Em làm gì vào ngày Noel này? Em có nhớ về anh không? Em có nhớ những kỉ niệm ta từng có, em có còn y nguyên cảm xúc với tình yêu?
Anh nhớ em, nhớ giọng nói, nhớ nụ cười, nhớ tất cả. Kí ức đang tràn đầy tâm trí, anh muốn hét thật to, muốn gọi tên Nấm ngàn lần, muốn ôm em vào lòng…
“Chiều đã về nằm nghiêng góc trời 
Chờ đêm gọi vòng tay đón đợi 
Có nghe từ đêm rất xa 
Mùi hương dạ lan thiết tha 
Mùi hương nhắc lại kỷ niệm
Khi vắng em hoàng hôn cũng buồn 
Chiều đem về làn mây cuối cùng 
Phố đêm chỉ làm nhớ em 
Mùi hương của đêm rất xanh
Đêm nay anh mơ về em
Nằm nghe nỗi nhớ mênh mông 
Từ con tim khao khát nhớ 
Đêm nay em mơ giấc nồng 
Những giấc mơ của em thôi
Mùa Đông buốt giá ánh sao đêm 
Làm sao quên đôi mắt ấy 
Đêm nay em mơ giấc nồng 

Những giấc mơ dịu êm bên anh”
Bảy trăm ba mươi ngày luôn là nỗi nhớ, đã ba lần anh ra Hà Nội với hi vọng mong manh gặp em nơi nào đó, nhưng kết quả vẫn là con số không tròn trĩnh, anh trở về với niềm đau.
…..
Kết thúc ca lúc 12:00, nó chậm chạp thả mình xuống ghế, mệt mỏi, nó thiếp đi lúc nào không hay.
“Một ngày em mơ bao giấc mơ tươi đẹp
Nào đâu có mấy giấc mơ đến như em mong chờ
Và đời cho em những nỗi đau vô bờ
Chờ anh đến xoá hết những đau thương
Ước mơ trong đời
Có ai đâu ngờ
Đôi khi sao quá xa xôi
Vẫn mong một ngày
Nắng lên xanh ngời
Ta bên nhau sánh đôi
Biết anh bây giờ chắc vẫn mong chờ
Thôi thì anh cứ mong chờ
Những phút vui nào
Có đến bao giờ
Yêu nhau trong mơ thế thôi” - Điện thoại nó reo vang.
Lần tay vào túi áo, nó nghe điện thoại với giọng ngái ngủ:
- Alo.
- Ra FO nhanh nhé, Hiếu chờ. - Tít tít.
Nó nhìn màn hình mất năm giây. Mắt nhắm lại, nó hít thở nhẹ nhàng, chuẩn bị ngủ tiếp. Bất chợt, nó đứng bật giậy, mắt mở to, miệng há hốc, FO? Chẳng lẽ Hiếu ra Hà Nội?
Nó phóng như bay ra khỏi phòng làm việc xuống tiền sảnh (FO).
Cửa thang máy mở ra, hướng mắt về phía quầy lễ tân, cái dáng cao gầy của Hiếu không lẫn đi đâu được, nó khựng người.
1730km có một người con trai vượt chừng ấy cây số tới tìm nó. Còn anh? Chỉ đơn giản là một giờ bốn mươi lăm phút ngồi máy bay, hay ba mươi hai tiếng với tàu hỏa, anh cũng không làm. Thế mà ngày nó đi, anh hét thật to rằng “anh yêu em”. Khẽ cười cho sự so sánh ngốc nghếch của mình, nhưng sao nó thấy trái tim như có cái gì đó vỡ vụn. Là chính nó tự dối lòng, anh sẽ đến, trong khi bản thân nó biết, anh làm sao tìm nó giữa biển người, khi nó đã phong tỏa hết mọi thông tin liên lạc với mình.
Hít một hơi thật sâu để ngăn dòng nước mắt chực trào ra, nó nhoẻn cười rồi bước nhanh về phía Hiếu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui