Không buông tay em

Ngày chủ nhật tuần thứ hai của tháng mười một, trời Sài Gòn nóng như đổ lửa.
Nó theo chân Bin đi siêu thị.
Sống ở đất Sài Gòn, nơi mà cuộc sống được ví như một ngành công nghiệp, người ta công nghiệp từ công việc, đi lại, mua sắm, đến cả chuyện yêu đương cũng công nghiệp. Vì thế cuối tuần siêu thị có lẽ là nơi tập trung khá đông người.
Sau khi chậm chạp nhích từng chút vào bãi giữ xe, kiếm được một chỗ khá lý tưởng cho chiếc xe yêu quý rồi hai người đi vào siêu thị. Chỉ tay về hướng có xe đẩy, Bin lập tức đứng nghiêm nhe răng, đưa tay lên làm bộ “tuân lệnh sếp” rồi chạy qua kéo một xe khiến nó bật cười.
Dạo vòng vòng quanh khu bán dầu gội, nó cầm từng chai lên xem mặt trước rồi lại xem giá tiền.
-       Em xài Omo được rồi, Rejoice chi mắc công. - Bin nháy mắt.
-       Anh đánh răng bằng Axit đi rồi em lấy Omo gội đầu. - Nó cười nham hiểm.
Bin không nói gì, chỉ cười lớn. Tới hàng nước hoa, nó lấy một mẩu xịt vào cổ tay, đưa lên ngửi, rồi chìa sang cho Bin. Lắc đầu và trề môi, Bin kéo nó sang khu bán dầu ăn, hai anh em chọn một bình dầu năm lít có tặng kèm một cái lọ thủy tinh. Đẩy xe tới hàng giấy, nó lấy một bịch giấy Sài Gòn lớn và mấy gói BVS khiến Bin đỏ cả mặt, còn nó thì mím môi nín cười. Sang hàng bánh kẹo, siêu thị ngày một đông người, nó len lỏi nhanh chóng để mặc Bin mắc kẹt giữa đám đông. Khi Bin lách qua được thì nó đã tống cho anh một cái bánh Marie vào miệng khiến Bin há hốc.
-       Ăn thử! - Nó nhe răng - Em mua một bịch lớn rồi - Thả bịch bánh vào xe, nó lôi Bin sang hàng kem, nào là Merino chocola, kem Hàn Quốc.
Bin thì chạy sang hàng gà giảm giá, lấy một con gà quay, rồi quay sang khoe với nó vì đã hoàn thành nhiệm vụ bon chen với các chị, nó đưa ngón tay cái ra hiệu Bin No.1.
-       Anh, em thích giống thằng nhóc kia! - Nó chỉ tay về hướng một thằng nhóc cỡ khoảng ba tuổi được mẹ cho vào xe đẩy ngồi, rồi để đồ lên trên.
-       Eo ôi, anh không có tiền đền cái xe này đâu nhá. - Bin cười cười, nó lườm Bin.
Lượn vòng vòng tầng một đã xong, nó rủ Bin lên tầng hai ngắm quần áo.
Bin thì chọn mấy cái áo sơ mi trong khi nó đang xem nhưng chiếc quần kaki túi hộp.
-       Con gái lớn rồi mà cứ y như con trai, không điệu đà xíu nào, mặc quần jean, giày cao gót một bữa anh xem nào. - Bin nói trong khi nó đang chỉ tay vào chiếc quần nó cho là ưng ý.
-       Vì em chính là em, đừng bắt em làm người khác. - Nó nheo mắt, cười tinh quái - Nãy em thấy chỗ kia có underwear cho anh á! - Nó chọc.
-       Xì, anh đủ rồi, à, cái áo này em mặc chắc dễ thương lắm. - Bin đưa tay lấy một chiếc áo ngủ màu hồng phấn ướm lên người nó.
-       Hâm! - Nó cười rồi bỏ đi thử đồ - Em sẽ mặc nó cho đêm tân hôn. - Nó ngoái đầu nói với Bin.
-       Ôi, như thế thì anh làm sao chịu nổi. - Bin phì cười, đi theo sau nó.
-       Anh đi chết đi, đồ già dê. - Nó ngắt Bin khi đang chờ vào phòng thử.
Vậy là cũng hoàn thành việc đi siêu thị, hai người đẩy xe với một mớ đồ, Bin chạy vào lấy xe ra, rồi kệ nệ bê hai túi đồ để lên xe. Bấm khóa mũ bảo hiểm xong, nó ra hiệu cho Bin chạy.
Đường Sài Gòn chủ nhật khá đông người, ngang qua rạp chiếu phim, nó đọc thật nhanh quảng cáo. Nhìn thấy trong gương chiếu hậu, Bin hỏi nó:
-       Chọn xong chưa nhóc?
-       Gì anh?
-       Xem phim nào?
-       Ui, em không chui vào cái hộp đó đâu. - Nó chu mỏ.

-       Sao vậy?
-       Thứ nhất vào đó xem “phim Việt Nam” nhiều lắm, thứ hai em không thích không gian ngột ngạt. - Nó nhún vai.
-       Nhóc này khác người thật. - Bin cười rồi quẹo tay lái vào khu chung cư.
Hai người kệ nệ vác mấy bịch đồ vào thang máy. Về tới nhà nó mừng, cuối cùng cũng xong việc đi siêu thị. Nó thả người trên sopha mặc cho Bin đang hí húi xếp đồ.
…….
“Hôm nay có đám bạn anh qua chơi, Nấm nấu thêm cơm nhé” - Tin nhắn của Bin hiện lên trên màn hình điện thoại, nó nhanh chóng soạn tin trả lời “Ok”.
     Tối đến.
-       Chị Nhi với Nấm có cơm chưa? Bọn anh đói quá rồi. - Anh Phong vừa đi vào bếp vừa xoa bụng.
-       Có rồi, anh bê chén đũa hộ em đi. - Chị Nhi nhẹ nhàng.
-       Thơm quá! - Anh Phong hít hà - Nấm, có người yêu chưa em, chuẩn bị ra trường rồi?
-       Nó còn nhỏ, mày đừng có đầu độc nó. - Bin lên tiếng.
-       Nó mà nhỏ, chắc tao thành cụ quá, em có chưa để anh còn giới thiệu thằng Hùng cho. - Phong lí lắc.
-       Ế, sao có tao trong đó mày? - Hùng giật mình.
-       Thôi khỏi phải xấu hổ, tao biết mày để ý Nấm từ ngày nó mới vào Sài Gòn à. - Phong trêu.
-       Thằng kia, sao mày dám yêu trong im lặng hả, giấu anh em tội lớn. - Bin chọc thêm vào.
Hùng lúc này cười như mếu, thấy thế nó chen ngang:
-       Anh Phong khỏi lo cho em, lo cho anh Bin kìa, già rồi mà chưa có ai.
-       Xời, thằng Bin anh bó tay với nó rồi, thằng này hình như nó không thích gái em à. - Phong lại tinh ranh.
-       Ê thằng kia, mày đối xử với tao thế hả? - Bin cự lại.
-       Chứ còn gì, không phải mày mỗi lần đi gặp gái là y như rằng trời mưa giữa sa mạc, đúng không Hùng?
-       Ừ, tao đồng ý! - Hùng gật gù.
-       Em cũng vậy. - Nhi phụ họa - Như hồi gặp nhỏ Lan bạn em, anh đi café với nó được ba mươi phút đã xin về với lý do buồn ngủ.
-       Nhỏ Ngọc nữa, nó cũng la chán rồi biến. - Phong thêm vào.
-       Thì tao chán thiệt mà! - Bin cười trừ.
-       Hay là mày bị gay? - Hùng châm chọc.

-       Mày chỉ được cái nói xấu anh em. - Bin đè Hùng, đánh mấy cái.
……
Nó rời khỏi thang máy, tới chỗ chiếc xe đạp yêu quý, dắt xe quay đầu thì thấy bánh xe xẹp lép.
-       Óc, lủng rồi! - Nó méo mặt, lấy điện thoại ra bấm số Bin - Anh Bin, đi làm sớm cho ké em lên trường với, xe em xẹp rồi.
-       Ờ, chờ anh xíu, anh xuống liền.
Mười phút sau, Bin chở nó đến trường, bước xuống xe, Bin dặn:
-       Trưa về mấy giờ? Anh qua đón.
-       Thôi, để em nhờ bạn chở về cũng được.
-       Về mấy giờ?
-       Mười một giờ mười lăm em ra.
-       Mười một giờ rưỡi anh ra, chạy sang cũng mất mười lăm phút, chịu khó chờ anh nhé, anh đi đây.
-       Bye anh!
Nó quay lưng bước vào cổng trường.
Sau năm tiết với môn pháp chế du lịch, đầu óc nó cứ xoay xoay, “Công ty trách nhiệm hữu hạn…. Công ty trách nhiệm một thành viên…”
Bước chân xuống tầng trệt thấy mưa lắc rắc, đội mưa ra đứng ngoài cổng trường chờ Bin, nó vẫy tay chào hết mấy đứa bạn. Mưa càng lúc càng lớn, nấp đứng dưới mái hiên của chỗ giữ xe trước trường nhưng vẫn bị ướt, đồng hồ hiện mười một giờ ba mươi phút, bụng đói cồn cào, nó ráng đợi.
-       Nguyên, sao chưa về? Đứng đây ưa ướt. - Nam, lớp quản trị chạy lại đứng cạnh nó - Nhà ở đâu, Nam chở về cho.
-       Cảm ơn Nam ha, anh của Nguyên qua đón giờ á. - Nó cười nhẹ.
-       Ừ, vậy Nam về nha.
-       Bye!
-       Bye!
11:50.
Nó vẫn đứng đó, người bị mưa tạt ướt sũng, như con mèo co ro vừa đói vừa lạnh, cứ nhìn mãi về hướng mà Bin sẽ tới. Mỗi lần thấy một dáng người mặc áo mưa màu xanh lá cây đi từ xa tới, nó là lại hy vọng rằng người đó là Bin. Để rồi thấy người ta chạy ngang qua, lòng nó lại chùng xuống.
12:10.
Vẫn chưa thấy Bin đâu, điện thoại lại hết pin trong hoàn cảnh này, chân tay nó tê cóng vì lạnh, môi thâm tím lại, người run cầm cập, mắt hoa lên với dòng xe cộ ngược xuôi. Cảm thấy không còn sức lực để đứng nữa, ngồi xuống, nó thì thầm:

“Bin ơi, em… lạnh… Bin…” cứ như thế không biết bao nhiêu lần.
Tại công ty.
-       Nguyên làm chăm chỉ ghê, gần một giờ rồi, ngồi làm ráng vậy, thứ bảy về nghỉ sớm chiều còn đi chơi với người yêu chứ. - Anh trưởng phòng nhắc nhở - Thôi anh về đây!
-       Gần một giờ rồi á, chết thật, em quên mất, em cũng về luôn. - Bin vội vàng tắt máy rời khỏi công ty.
13:10.
Bin chạy xe như bay đến ngay trường của nó, nhìn quanh quất không thấy Nấm đâu.
-       Đứng đâu ta? Hay về rồi? À, điện thoại!
“Thuê bao quý khách vừa gọi…”
-       Nấm, Nấm ơi! - Bin gọi vang, không thấy ai, quyết định gạt chân chóng xe, đi tìm.
Chạy vào trường không thấy, Bin quay ra, đang ngó nghiêng thì thấy nó đang ngồi tựa hẳn vào tường, gục đầu trên ba lô, tiến lại gần, Bin lay:
-    Nấm, về thôi em, anh xin lỗi, anh quên mất thời… Nấm, sao em nóng thế này, Nấm!
Bin vội vàng đỡ Nấm lên xe, phủ áo mưa cho cô bé, rồi một tay giữ Nấm, một tay chạy xe về nhà. Bế Nấm trên tay cho đến khi vào nhà, đặt Nấm nằm lên giường Bin vội vàng mở tủ lấy quần áo, định thay thì chợt khựng lại.
Bin lật đật chạy xang nhà hàng xóm gõ cửa:
-       Chị Hà ơi, chị Hà!
-       Ai đó?
-       Em Nguyên nè chị, em nhờ chị một xíu được không?
-       Ừ, em nói đi.
-       Nấm nó ngấm nước mưa, ướt đồ, chị sang thay hộ em, em con trai. - Bin ngượng ngùng.
-       Ừ, để chị. - Chị Hà vội quay lại khóa cửa, đi theo Bin sang nhà.
Sau khi chị Hà thay đồ cho Nấm, Bin lấy mền ra ủ ấm.
Sờ trán nóng ran, Bin vội vàng chạy đi lấy túi chườm trán và cặp nhiệt độ cho nó, rồi bắt bếp nấu cháo. Chốc chốc lại chạy vào xem nó thế nào, rồi lại chạy ra bếp.
Cháo chín Bin gọi nó dậy, mãi mà nó vẫn cứ mê man, đành đút cháo cho nó, được nhiêu hay bấy nhiêu, rồi lại lấy thuốc nghiền với nước bón cho nó uống. Mãi lo chăm Nấm, Bin quên mất mình cũng chưa có gì vào bụng từ trưa trong khi đồng hồ đã đổ chín tiếng. Mắt nó vẫn nhắm ghiền nhưng nhiệt độ đã hạ, Bin nhìn nó ngủ mà lòng cảm thấy có lỗi vô cùng, thấy gương mặt xanh xao lại càng lo, nắm bàn tay của nó rồi gục xuống ngủ lúc nào không hay.
Ánh nắng của một ngày mới chiếu rọi vào mặt nó.
Mở to mắt nhìn xung quanh, là phòng mình, nó ngạc nhiên không hiểu đang ở trường lại về nhà bằng cách nào, chỉ nhớ mơ hồ là nó đã rất mệt mà Bin thì chưa tới, rồi hình như có ai đó gọi nó. Nhìn sang bên, nó thấy Bin gục đầu ngủ ngon lành, tay vẫn nắm chặt tay nó, một thứ cảm giác gì đó khó nói cứ nhẹ nhàng xâm chiếm lấy nó. Vậy là Bin đã chăm sóc cho nó, nhìn mặt Bin ngủ nó cứ cảm thấy quen quen, thoáng như đã gặp đâu đó… Dòng suy nghĩ của nó bị cắt ngang khi thấy Bin cử động.
-       Tỉnh rồi hả? Xem nào, uhm, hạ sốt rồi, đói rồi nhỉ, chờ anh xíu anh nấu cháo cho nhé.
Bin nhanh chóng rời khỏi phòng, để lại sau lưng ánh nhìn và nụ cười hiền của nó.
Cả ngày hôm đó, nó được Bin quan tâm rất kỹ, cái gì cũng nhường, hỏi han, cũng không giành remote như mọi khi, nó cảm thấy Bin y như một con người khác hoàn toàn. À không, phải nói là nó nhận ra một người có vẻ ngoài lạnh lùng và hay châm chọc nó, lại có lúc biết quan tâm, chăm sóc, lo lắng cho nó, khiến nó có chút gì đó cảm ơn, quý mến nhiều và lân lân trong lòng.
Và rồi mọi việc cũng sẽ không có gì thay đổi cho lắm nếu một ngày.
Đang loay hoay cất sách vào tủ, nó làm rớt cuốn lưu bút xuống đất. Mỉm cười, nó nhặt lên và ngồi đọc lại say sưa từng trang giấy.

“Chúc mày luôn thành công và may mắn, bạn của mày Duy Heo (Heo là do mày đặt đấy nhá)”
“Viết trộm trong giờ văn, mặc dù đang học văn nhưng tao chỉ có khả năng văng được bấy nhiêu chữ thôi mày ạ…”
“Mày thi tốt nhá, có người yêu nhớ báo tao biết. Chiến hữu đấu võ mồm của tao ơi, sắp xa Việt Nam rồi, hic hic. Ê, mà mày yêu thằng nào phải cỡ cái thằng hồi lớp mười vô tình mày với nó đụng nhau khi đang rượt tao đấy nhé…”
Đọc tới đấy, nó chợt khựng lại, những hình ảnh lần lượt chạy qua trong tâm trí nó.
Quay trở về năm năm trước, khi ấy nó là một cô bé học lớp mười. Tiếng nó hét lên làm giật mình cả lớp:
-       Thằng kia!!! Mày đứng lại cho tao. - Nó phi thân qua bàn học, gỡ nhanh đôi giày cao gót quăng lại lớp, rượt theo Hải chạy dọc hành lang khối chỉ vì thằng bạn gọi nó là…
-       Nấm lùn di động, ha ha. - Hai đứa nó cứ rượt nhau dọc hàng lang rồi lại chạy ào ra sân, tới cuối sân lại vòng sang dãy nhà thư viện, đoàn trường. Hải nhanh chóng chui lủi vào đám cán bộ đoàn vừa đi họp về, vừa chạy vừa la - Nước sôi, nước sôi.
Nó lúc này cũng đang cật lực phóng theo sau, nhưng hỡi ôi, chưa kịp nắm lấy thằng bạn thì nó đã mất đà ngả chúi nhụi vào một người khi hắn từ phòng Đoàn chui ra.
Nó nằm gọn trong vòng tay của hắn, còn hắn thì đang nằm đè lên nó. Mắt mỏ to, nhìn chằm chằm vào hắn, chớp liên tục.
-       Có sao không bé? - Hắn nở một nụ cười rồi đứng dậy kéo nó lên theo.
-       À, ừ, em không sao. - Nó vội vàng đứng dậy, mặt còn chưa hoàn hồn thì vội vàng quay lưng chạy đi, vừa ngượng vừa tức. - Cái thằng chết bầm, chết với tao, mà …công nhận đẹp trai thật.
Nghĩ lại nó chợt mỉm cười, đã lâu quá rồi, nếu không xem lại chắc nó cũng đã quên mất anh chàng ấy.
Chợt, nó mở to mắt, rùng người, véo mạnh vào má, mắt nó chớp liên tục, không phải vì đau mà là vì cái ý nghĩa vừa lóe lên trong đầu nó.
-       H..ắ…n! - Nó lắp bắp - B..i..n… Không… Thể… Nào! - Nó hét lên.
-       Gì vậy nấm?- Bin nói với sang phòng nó.
-       Không thể nào, không thể như vậy được. - Nó lắc mạnh đầu, đập tay lên trán.
-       Gì vậy? - Bin vội vàng chạy sang phòng nó.
 
Ngước mắt lên nhìn Bin, nó nuốt ực nước bọt, vội vàng đứng dậy, xua tay:
-       Không có gì, anh ra ngoài ngay, phòng con gái. - Nó đẩy Bin ra khỏi phòng, đóng cửa lại rồi tựa hẳn vào cửa.
-       Ơ cái con nhóc này. - Bin bật cười trước vẻ bối rối của nó, hét to lên - Thấy hết rồi còn bày đặt ngượng.
-       Cái gì? - Nó mở ngay cửa, trợn mắt, bặm môi nhìn Bin vẻ ngạc nhiên hết sức - Anh nói cái gì mà thấy hết?
-       Ờ thì … không có gì. - Bin cười nhếch môi, đút tay vào túi quần.
-       Khai mau, anh thấy cái gì? - Nó hỏi dồn, mặt dữ tợn.
-       Thì hôm em bệnh, anh thấy hêt rồi. - Bin gật gù, cười cười nhìn nó.
-       Là sao?! - Nó trợn tròn mắt.
-       Thì anh thay đồ cho em. - Bin nhún vai, cười.
-       CÁI GÌ- Nó mở hết volume - ANH… !!!
-       Haha, mới hù có một xíu mà sợ xanh mặt, nhóc nhát quá, Nấm nhát cáy, haha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận