Cảm giác cứ như có ai đó đang nhìn mình, nó mở mắt, nhìn xung quanh. Ánh mắt dừng lại chỗ bàn nằm phía góc cầu thang. Lại là vị khách đó, anh ta nhìn cái gì mà kỹ vậy nhỉ?!
Nó nheo mắt, rồi chột dạ, nhìn lại mình từ đầu đến chân, vẫn ổn!
Ném một cái nhìn khinh khỉnh cho hắn ta, nó nhếch môi, cầm ly café đưa lên, chỉ tay vào ra hiệu uống café đi và đừng nhìn nó nữa. Chợt hắn ta cười, ôi trời, nụ cười đẹp thế mà chả lần nào gặp hắn nó thấy cả, hôm nay là một ngày đẹp trời chăng!
Rồi hắn ta đứng dậy, cầm theo ly café tiến lại phía bàn của nó.
- Xin phép cô, tôi ngồi chung được chứ? - Hắn ta không chờ nó trả lời, kéo ghế ngồi xuống.
- Cứ tự nhiên, dù sao thì bàn vẫn trống. - Nó cười nhếch môi.
- Cô bé tên gì? - Bin nhìn nó.
Mặt nó nghệch ra trước câu hỏi của Bin, nó nuốt giận, buông một câu:
- Bé này tên Nhóc.
- Haha, cũng thú vị đấy chứ, cô Nhóc! - Bin lắc đầu, đúng là Nấm, vẫn ngang như cua.
- Này anh, anh nhìn tôi như vật thể lạ chán chê rồi bây giờ anh quay sang gọi tôi là bé, là nhóc. Vậy xin hỏi quý danh của anh và tuổi tác để “bé” đây biết mà còn chào hỏi ạ! - Giọng nó chanh chua.
- Haha, nhóc cũng mồm mép nhỉ, ừ thì anh đây tên…Đăng Nguyên, lớn hơn nhóc bốn tuổi được chưa. - Bin khuấy ly café, nói mà không nhìn nó, anh đang cố gắng tạo một không khí thoải mái với Nấm.
- Anh biết tuổi tôi sao! - Nó ngạc nhiên.
- Sao không?! Không những tuổi, mà sở thích, tên họ, quê quán, anh đều biết hết. - Bin cười đắc chí.
- Nói thử xem. - Nó nhìn anh chăm chú.
- Nguyễn Bảo Nguyên, quê Nha Trang, năm nay hai mươi sáu tuổi, đang làm ở khách sạn Romance, thích uống yaourt café đá, ăn bún bò, đúng không? - Bin tự tin.
- Sao anh biết?! - Nó chớp mắt liên tục.
- Nếu như muốn biết thì cũng không khó lắm. - Bin nhún vai
- Vậy chẳng lẽ anh theo dõi tôi? - Nó nghi ngờ.
- Phải nói là để ý chứ. - Bin cười lớn.
Ấn tượng đầu tiên của nó với Đăng Nguyên là một người đẹp trai. Nhìn bên ngoài đầy vẻ lạnh lùng và khó gần, nhưng khi nói chuyện với anh rồi, nó mới hiểu đằng sau vẻ ngoài khó gần ấy là cả một sự am hiểu rất lớn về cuộc sống, kiến thức xã hội, khoa học, thời sự… Suốt buổi café hôm đó, nó đã nói rất nhiều, cùng Đăng Nguyên tranh luận rất nhiều vấn đề, cùng cười cùng suy nghĩ và cùng chung ý kiến.
- Thôi, anh phải về, chào nhóc nhé, hẹn em dịp khác. - Bin đứng dậy - Để anh mời em chầu này nhé.
- Ghét nhất là nợ nần ai đó, vậy lần sau Nhóc sẽ mời lại anh nhé. - Nó đề nghị.
- Cũng hay, nhưng mà anh biết khi nào “bé Nhóc” đi café để mà anh được mời nhỉ? - Bin gãi đầu.
- Đây là Card của “bé Nhóc”, khi nào anh rảnh, alo, em mời. - Nó chìa chiếc Card cho Bin.
- Ok, hẹn em sau nhé, anh đi trước. - Bin vẫy tay chào nó, rồi bước đi.
- Chưa được. - Nó kéo tay Bin giữ lại - Anh cho em xin cái Card.
- Ờ nhỉ, anh quên mất, đây! - Bin cười tươi rút tấm Card ra khỏi ví.
Rời khỏi quán café lòng Bin xốn xang. Anh đang cố gắng bắt đầu lại với Nấm, cố gắng tạo một cảm giác lạ và thu hút, vì anh biết Nấm vốn là một đứa cứng đầu, chỉ có ngang ngang một xíu thì mới có thể gây sự chú ý với em và dường như bước đầu anh đã thành công.
Rời khỏi quán, nhìn cái Card trong tay, nó chăm chú đọc:
“Nguyễn Đăng Nguyên, giám đốc kỹ thuật ITSG, số điện thoại 09059218XX”
Những thông tin lướt vội qua, đầu nhức kinh khủng, lấy tay xoa hai bên thái dương, nhắm mắt rồi mở mắt, nó chậm chạp đi lấy xe.
……
Bước chân vào phòng mô phỏng, nó thấy đám sinh viên đang chụm lại một chỗ, tò mò, nó cũng tiến lại gần.
- Lần này quyết tâm cho tụi IT biết tay. - Lớp trưởng hưng phấn.
- Năm ngoái bên khoa nó chơi khoa mình, năm nay phải phục thù.
- Ừ, đúng rồi.
- Cho tui nó biết tay.
- Phải cho IT biết QTKD pro đúng không! - Nó xen ngang, góp lời với các bạn sinh viên.
- Đúng!
- Chí lý!
- Á, cô! - Lớp trưởng la lớn khiến cả lớp tản ra.
Nó cười hì hì, trong khi sinh viên cả lớp lo ổn định lại chỗ ngồi.
Giờ ra chơi, đang lo xếp lại khăn ăn, lớp trưởng nói từ phía sau lưng khiến nó giật mình:
- Cô tham gia với lớp cho vui, cô nhé?
- Ừ, để tôi xem sao đã. - Nó cười.
Buổi giao lưu giữa hai khoa Công nghệ thông tin và Quản trị kinh doanh diễn ra tại quán café ở công viên Gia Định, quận Gò Vấp.
Đám sinh viên vẫy tay ơi ới, nó nhanh chóng đi lại phía bàn. Sau khi an vị, nó nhìn khắp lượt mọi người. Lực lượng khá hùng hậu, rất đông sinh viên và thầy cô, gần như chiếm hết cả quán.
Sau màn giao lưu văn nghệ, đã thắc chặt thêm tình đoàn kết giữa hai khoa vồn dĩ rất hay đấu chọi nhau trong trường, là màn trò chơi kẹp bong bóng. Từng cặp đôi nam nữ của hai khoa sẽ phải thể hiện tình đoàn kết qua việc cùng giữ chung quả bóng, di chuyển về đích thật nhanh mà quả bóng không bị bể.
- Số chín của QT và mười hai của IT là một cặp. - Người dẫn chương trình hô to số báo danh - Số chín và mười hai xin mời lên sân khấu.
Nó nhìn vào tờ giấy, số chín, bước lên sân khấu theo sau là tiếng hò reo cổ vũ của đông đảo sinh viên, nó hừng hực khí thế.
Mười hai của IT cũng bước lên, nở một nụ cười nhếch mép chào, nó cũng đáp trả lại một cái không kém.
Quả bóng được MC đặt vào giữa nó và Bin, hai bên nhìn nhau, không nói gì, chỉ cười và hiểu ngầm, thắng là quan trọng!
Bin chìa tay ra:
- Nắm tay đi, như thế sẽ đi cùng bước hơn.
- Được thôi. - Nó để tay mình vào tay anh.
Nắm lấy bàn tay hơi ướt của Nấm, Bin thấy vui trong lòng. Lâu lắm rồi, anh mới lại có cảm giác này, bàn tay luôn ướt vì mồ hôi do bệnh phong thấp của Nấm luôn khiến cho đôi tay khô ráo của anh mền hơn.
Hơi ngại vì tay đang ra mồ hôi, nhưng không hiểu sao nó vẫn mạnh dạn đưa tay cho anh nắm. Người con trai thứ hai sau Hiếu nắm tay nó, ấm áp, hơi ấm từ đôi bàn tay khô của anh đang truyền nhiệt sang cho nó. Thoáng chốc, nó thấy anh thật gần gũi.
Đang loay hoay dắt xe ra khỏi bãi gởi, nó giật mình vì:
- Có cần tôi giúp không? - Bin cười nhìn nó.
- Hết hồn! - Nó ôm ngực.
- Đúng thật là! Nhát vẫn hoàn nhát. - Bin cười vang.
Nhận xe từ Bin, nó leo lên xe, đề máy, tính chạy đi thì bóp thắng, chờ đợi.
- Đang chờ tôi hả? - Bin cho xe lên ngang bằng với xe Nấm.
- Mơ giữa ban ngày à. - Nó che giấu, thật ra nó đang muốn mời anh một chầu café thôi.
- Hay chờ người yêu. - Bin nhún vai, rồ máy - Vậy tôi đi nhé.
- Khoan! - Nó nắm lấy áo Bin kéo lại - Anh rảnh không?
- Gì vậy nhóc? - Bin hơi nhíu mày.
- Nhóc gì mà nhóc, giảng viên đại học ngang ngửa anh đấy nhá. - Nó nhăn mặt.
- Thì hôm trước, chả phải em nói em tên Nhóc là gì. - Bin cố tình trêu nó.
- Vậy bây giờ người lớn có rảnh không, để Nhóc còn trả chầu café hôm nọ. - Nó nói nhanh.
- Ok. Vì tinh thần đoàn kết giữa hai khoa thì thôi cô với thầy đoàn kết cũng được nhỉ. - Bin đùa dai.
Ngồi ung dung nhắm nháp ly café sữa trong quán Sen, nó nhìn mãi theo dấu chú cá vàng đang bơi tung tăng dưới hồ sen. Chợt, nó quay sang nhìn chăm chăm vào Đăng Nguyên.
- Tại sao hôm nay anh biết tôi không phải tên Nhóc rồi mà vẫn gọi Nhóc?
- Vì thích gọi như thế. - Bin trả lời nó, mắt vẫn không rời khỏi chiếc điện thoại kết nối wifi.
- Không được, chẳng lẽ đi đâu anh cũng ơi ới, Nhóc ơi! Thế thì sao tôi đi dạy được. - Nó chống cằm, chờ đợi câu trả lời từ anh.
- Vì anh không thích gọi tên của mình. - Bin vẫn chăm chú vào chiếc điện thoại.
- Bảo Nguyên và Đăng Nguyên, khác chữ lót đấy, có trùng nhau đâu. - Nó quay sang hồ cá, thở dài.
- Để công bằng, em có thể gọi anh là Bin, còn khi ở trường tất nhiên anh sẽ gọi em là cô Bảo Nguyên. - Bin rời mắt khỏi điện thoại, hướng về phía nó.
- Ok! Vậy cũng hay, duyệt! - Nó hút nốt ly café đang tan đá.
Thấy vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ của Nấm, Bin thấy lo lắng trong lòng, anh không muốn em nhận ra anh quá sớm, vì anh muốn chúng ta có một khởi đầu tốt đẹp.
Mỗi khi gần anh, nó thấy lòng mình rộn ràng, lân lân, khó tả. Nhưng nó lại chúa ghét những tên đẹp trai, có tài và chảnh. Anh, người ngồi trước nó lúc này đây là một minh chứng điển hình cho những quan niệm của mình. Thói thường, theo nó, những tên đã đẹp trai mà tài giỏi thì rất tự cao, vì ta đây có tài và có cả sắc, nó rất dị ứng với những người như thế. Nhưng khi đối diện với anh, nó cứ có cảm giác, đằng sau bộ mặt lạnh lùng, vẻ bất cần ấy lại là một con người khác, mà đôi khi nó thấy thật thân thuộc, như đã từng biết trước.
- Anh có việc gấp phải đi bây giờ, chào em nhé. - Bin vội vàng rời khỏi bàn - Hẹn em khi khác.
Nó nhìn theo dáng anh, cảm giác hơi hụt hẫng. Một mình ngồi lại quán, nó tự hỏi lòng, sao lại có thứ cảm giác ấy với anh, một người xa lạ.
Hai tay nắm chặt ly café, nó đang tự vấn có phải nó thích anh rồi? Nhưng làm thế nào được khi nó chỉ gặp anh vài lần, qua vài câu trò chuyện. Tình yêu sét đánh ư? Không phải, nó không biết phải lý giải cho cái cảm giác quá thân thuộc khi đi với anh, càng không biết vì sao trái tim nó đang ở trang thái bất ổn vì người con trai đó.
Thấy ghét chính bản thân mình, nó ra đi bỏ Hiếu lại một mình ở Hà Nội. Và giờ đây, nơi Sài Gòn phồn hoa này, nó lại có cảm giác với người con trai khác.
Giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya, lại là những giấc mơ không rõ ràng ấy. Nó đã khóc, ướt gối, lờ mờ, nó cố gắng kết nối những giấc mơ lại với nhau.
Hình ảnh người con trai chạy theo sau, gọi tên nó.
Hình ảnh nó cùng người đó giành nhau vật gì đó, không rõ ràng.
Hình ảnh hai người đang ôm nhau trước mặt nó, một trai một gái, nó đã khóc.
Hình ảnh chen chúc, ngồi sau lưng ướt đẫm mồ hôi của người ấy.
Một mớ lộn xộn, hình ảnh vẫn không rõ ràng, đầu lại nhức không chịu được, nó muốn biết người con trai ấy là ai, nhưng trong những giấc mơ, nó chỉ thấy cái bóng mờ dáng người từ sau lưng, khuôn mặt nhòe.
…….
Mùa hè của Hà Nội được đánh dấu bằng cơn mưa to và nhanh, cuốn trôi hết bụi đường phố, những chiếc lá trở về với màu xanh ban đầu, không còn bị bạc đi vì bụi đường.
Linh đang chờ thủ tục đăng kí phòng tại sảnh khách sạn Romance Hà Nội. Chuyến đi công tác lần này, cô muốn xem tình hình Hiếu thế nào, thật sự cô không cảm thấy an tâm.
- Suy nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy? - Hiếu chạm vào vai Linh.
- Làm hết hồn. - Linh giật mình.
- Nhát ghê luôn!
- Hết giờ làm cho Linh xin cái hẹn nhé?
- Ok!
Ngồi trong quán Phở 24, Linh nhìn Hiếu, cô đang cố gắng mở lời.
- Ăn đi, đừng nhìn Hiếu như thế, Hiếu ăn không được. - Hiếu nhăn mặt như con nít làm Linh phì cười.
- Không giận Linh thật à?
- Không, tại sao phải giận trong khi những gì Linh nói là đúng.
- Hiếu chấp nhận được sự thật sao?
- Hiếu biết tình huống này thế nào cũng xảy ra, chấp nhận nó, nhìn nhận nó ở một khía cạnh khác sẽ làm cho sự việc dễ dàng hơn
- Linh hiểu được cảm giác của Hiếu lúc này. - Giọng Linh nhỏ lại.
Hiếu im lặng, anh đang chờ đợi sự mở lòng của Linh
- Trước đây, Linh từng yêu một người, khi yêu thì cái gì cũng trở thành màu hồng cả, nhưng khi tan vỡ, mọi thừ dường như là màu đen. Linh đã rơi xuống một cái vực do chính mình tạo ra. Phía đáy của vực sâu hun hút ấy, là thứ ánh sáng le lói duy nhất, Linh đã tìm thấy được ánh sáng đó khi Linh nhận ra rằng, hãy để cho anh ấy chọn lựa, hạnh phúc đến từ sự tự nhiên chứ không phải là ép buộc.
Hiếu siết lấy bàn tay của Linh, sự đồng cảm trong tâm hôn của họ đang san sẻ cho nhau.
Hai con người cô đơn trong tình yêu, dường như đã tìm được một tiếng nói chung và liệu trái tim họ có cùng chung nhịp đập?!
……
Bước vào văn phòng khoa, nó nhìn thấy bịch bánh Marie nằm ngay góc bàn làm việc của mình, tò mò, xem xét xung quanh, mọi người không ai tỏ vẻ gì là quan tâm đến cái bịch bánh trên tay nó. Khẽ chau mày, nó đang suy nghĩ, một là nhầm người, hai là có kẻ âm thầm làm đuôi của nó.
Điện thoại rung nhẹ trong túi, nó lôi máy ra đọc:
“Ăn bánh ngon miệng” - Tin nhắn từ số máy: 09059218XX
Thì ra là của Đăng Nguyên, nó bật cười trước cái trò ma quái của anh. Nhanh tay, nó bấm trả lời:
“Đã nhận, chưa thưởng thức, đồ ăn ngon cũng phải tùy tâm trạng”
“Chờ đợi cũng hay” - Tin nhắn của Đăng Nguyên vỏn vẹn bốn từ, nó cười, ngồi xuống ghế, xé bịch bánh, nhấm nháp từng cái một, lòng thấy vui vui.
Dạo này không còn thường xuyên nhắn tin cho Hiếu nữa, nó thấy thật tội lỗi khi trở thành một kẻ bắt cá hai tay. Tình cảm với Hiếu nó vẫn chưa thể nào quên được, còn với Đăng Nguyên là một thứ gì đó rất khó diễn tả.
Lăn qua rồi lại lăn lại, nó thở dài, vắt tay lên trán suy nghĩ.
Dường như hiểu được lòng nó, Linh xoay người sang nhìn, dò hỏi:
- Khó ngủ hả mày?
- Ừ!
- Có gì thì nói đi, tao tư vấn cho, phí tư vấn là một chầu ăn sáng nhá. - Linh làm ra vẻ cao giá.
- Tao thấy có lỗi với Hiếu quá, tao…
- Vì mày đang có cảm tình với Đăng Nguyên chứ gì. - Linh chờ đợi.
- Sao mày biết? - Nó giật mình.
- Nhìn mặt mày tủm tỉm cười yêu đời với hắn là tao biết. - Linh cười ranh mãnh.
- Nó hiện hết lên mặt hả mày, chết tao rồi. - Nó thấy thật xấu hổ.
- Lần trước đi công tác, tao có nói chuyện với Hiếu, có vẻ như đã suy nghĩ thông suốt, chấp nhận sự thật rồi, nên mày cứ yên tâm làm theo những gì con tim mách bảo. Đừng suy nghĩ nhiều lại ảnh hưởng đến sức khỏe, có duyên nhưng không phận thì cũng chả trách ai được. - Linh hạ giọng.
Có duyên nhưng không phận! Câu nói đó của Linh cứ lòng vòng trong đầu nó. Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy, nó nhắm mắt, cố gắng ngủ.
……
Mùa thu đến với Sài Gòn không rõ lắm, với cái nơi chỉ có hai mùa mưa và nắng thì dường như trời thu cũng chẳng khác mấy với hè. Mùa thu là mùa tựu trường của những học sinh, sinh viên nhưng cũng là mùa ra trường của các bạn sinh viên năm cuối.
Dạo này nó thường xuyên phải thức đêm làm việc, vừa lên ca ở khách sạn, vừa lên trường giảng dạy, hướng dẫn sinh viên làm luận văn tốt nghiệp, khiến nó không có thời gian nghỉ ngơi, thiếu ngủ triền miên.
Ngồi trước màn hình máy tính, hai con mắt nó tự động nhắm lại, cơn buồn ngủ đã ập đến không thể cưỡng lại, nó gục xuống bàn.
Sáng ra đi làm với hai con mắt thâm quầng, nó mệt mỏi rời khỏi nhà.
- Em uống đi, cho tỉnh ngủ rồi chấm cho xong ngày hôm nay nữa là về ngủ bù. - Chị cùng khoa đưa ly café cho nó
- Em cảm ơn. - Nó nhận rồi uống vội, xách cặp đi về phía phòng bảo vệ luận văn.
11:45.
Sinh viên cuối cùng đã hoàn thành xong bài bảo vệ, đặt bút cho điểm xong, nó cùng các thầy cô rời khỏi phòng.
12:55.
Đi đến chỗ thang máy, bụng sôi, đầu nhức như búa bổ, nó bước vào theo quán tính, bấm nút tầng trệt, thang máy đóng lại và đi xuống. Nó thấy khó thở và hoa mắt, cửa thang máy mở ra ở tầng bốn, có người bước vào, cố gắng mở mắt nhìn, lại hình ảnh mờ ảo ấy, là dáng người ấy, mùi nước hoa ấy, nó ngất đi trong vòng tay anh.
- Xin lỗi, nhưng người em yêu không phải là anh. - Mở mắt ra, nó thấy mình đang khóc.
Những hình ảnh của kí ức chậm chạp trôi qua, mọi thứ của quá khứ, những sự việc, hình ảnh, con người, sự kiện, tất cả là những thước phim quay chậm, đang được nó ghi nhận.
Đau nhói, đưa tay ôm đầu, nó nhìn thấy tay mình đang được truyền đạm, là bệnh viện, nhìn xuống phía cuối giường, nó thấy anh đang ngồi tựa đầu vào tường và ngủ.
Nước mắt nó rơi, đã nhớ lại mọi thứ, khó chấp nhận sự thật, nó thấy mình chưa sẵn sàng để tiếp nhận mọi chuyện.
Nó lại chìm vào giấc ngủ.
Xuất viện.
Trốn biệt trong nhà, không muốn gặp mặt anh, điện thoại tắt máy, nó ngồi thừ nhìn ra vườn hoa.
Vậy là vẫn không thể quên anh, người mà nó yêu, đau đớn, nó thấy mình vừa làm hại chính bản thân mình. Tại sao lại nhớ ra? Tại sao lại yêu anh một lần nữa? Tại sao, tại sao?
Niềm kiêu hãnh khi nó ra đi đâu rồi? Nó đã bỏ lại sau lưng lời yêu thương để ra đi cơ mà, chỉ vì chút tự ái trẻ con. Giờ đây, làm sao nó đối mặt với anh, không thể nào?!
Lắc đầu, nó cảm thấy thật khó xử.
- Làm gì mà ngồi đây?
Giọng nói quen thuộc khiến nó phải quay lại nhìn. Là Hiếu!
Nó im lặng, quay lại nhìn vào vườn hoa. Nó đang trốn tránh. Nó sợ phải gặp Hiếu lúc này, nó phải giải thích với anh như thế nào. Không thể nói là nó đã nhớ lại mọi chuyện và người nó yêu là Bin. Không thể làm tổn thương anh quá nhiều, không thể được.
Cũng không thể dối lòng rằng nó không yêu Bin để tiếp tục với Hiếu, càng khổng thể lừa dối Hiếu rằng nó vẫn yêu anh. Phải làm sao đây, nó nắm chặt hai tay lại.
Hiếu tiến đến ngồi sát bên Bảo Nguyên, nắm lấy bàn tay lạnh cóng của nó, nhẹ nhàng:
- Đang đấu tranh nội tâm đúng không? Còn nhớ những gì Hiếu nói không? Hiếu tôn trọng mọi quyết định của Nguyên, cho dù thế nào, Nguyên vẫn là Nguyên, hiểu không?
- Nhưng…
- Không nhưng nhị gì cả, đặt bàn tay lên đây này. - Hiếu chỉ vào tim nó - Và tự hỏi rằng mày đang đập bồm bộp với ai? - Hiếu pha trò.
Nó bật cười, nụ cười xoa dịu sự căng thẳng nơi tâm hồn.
Hít thật sâu, nhắm mắt, thở mạnh ra, mở mắt, nó nhìn thẳng vào mắt Hiếu, cảm giác rất khác trước đây, vẫn ánh mắt nồng nàn, đầy tình cảm, nhưng giờ đây nó thấy ở đó là tình bạn chứ không phải tình yêu.
- Tha lỗi cho Nguyên nhé!
- Vậy mới là Bảo Nguyên. - Hiếu cười, nụ cười nhẹ tênh.
……
- Đồ đáng ghét! Cả ngày không có một cái tin nhắn. - Nó nhìn chăm chăm vào cái màn hình điện thoại đen thui, hét to giữa nhà.
- Mày lên cơn lắm rồi nha, nhớ thì qua công ty gặp hắn đi, ngồi đó mà mắng vu vơ. - Linh nạt giỡn với nó.
- Đừng tự ái cáo quá, lại xảy ra chuyện đáng tiếc. - Hiếu khuyên nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...