Không buông tay em

10. Kết thúc và bắt đầu
Từ hôm đi đảo về đến giờ, giấc mơ đó cứ ám ảnh nó, khiến nó lúc nào cũng suy nghĩ, cố gắng nhớ xem người đó là ai, nhưng vẫn không thể nào nhận ra được.
Ngồi trước đĩa Beefsteak, nó thừ người.
-       Dai quá hả, đưa anh cắt cho. - Câu nói của Hiếu cắt ngang dòng suy tư của nó.
-       Ừ! - Nó đưa đĩa cho Hiếu.
Suốt bữa ăn, nó không nói câu nào, để mặt Hiếu luyên thuyên đủ thứ chuyện.
-       Em ốm à? - Hiếu nhìn nó đầy lo lắng.
-       Không! Chỉ là…Thôi mình về đi. - Nó lảng tránh.
Dừng xe trước cổng, nhìn Nguyên bước vào nhà rồi, Hiếu mới cho xe chạy.
Hiếu tự hỏi, việc gì khiến Bảo Nguyên phải suy nghĩ nhiều đến thế?!
Chợt! Hiếu nhận ra một điều, đấy chẳng phải là hình ảnh của Bảo Nguyên khi ở Cà Mau, trầm tính và ưu tư.
Cảm giác sợ hãi bắt đầu nhen nhóm trong người, Hiếu cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ của mình. Hiếu hi vọng ngày mai sẽ lại thấy Bảo Nguyên cười tươi, vui vẻ trở lại.
…….
Vừa ngồi xuống ghế, sau một ca làm việc, nó ngả người ra sau, thả lỏng.
Dạo này đầu nó thường hơi ê ê, giật mình thức giấc nửa đêm vì những giấc mơ kì lạ khiến nó mệt mỏi hơn thường ngày. Trong mơ nó cứ thấy hình dáng một người con trai từ đằng sau và tỉnh lại luôn là gương mặt nhạt nhòa nước mắt của chính mình.
“Một ngày em mơ bao giấc mơ tươi đẹp
Nào đâu có mấy giấc mơ đến như em mong chờ
Và đời cho em những nỗi đau vô bờ
Chờ anh đến xoá hết những đau thương
Ước mơ trong đời
Có ai đâu ngờ
Đôi khi sao quá xa xôi
Vẫn mong một ngày
Nắng lên xanh ngời
Ta bên nhau sánh đôi
Biết anh bây giờ chắc vẫn mong chờ
Thôi thì anh cứ mong chờ
Những phút vui nào
Có đến bao giờ
Yêu nhau trong mơ thế thôi” - Áp chiếc điện thoại vào tai, nó trả lời theo thói quen:
-       Alo, Bảo Nguyên xin nghe!
-       Chị Nguyên, xuống Banquet nhanh đi, hết ca rồi mà sao chị chưa xuống dự tiệc?! - Giọng cô nhân viên chung bộ phận thúc giục.
-       Tiệc! - Nó suy nghĩ.
-       Tiệc cuối năm, chị quên rồi à, nhanh chị nhá.
-       Ừ, chị xuống liền.
Nó chậm chạp rời khỏi phòng.
 Staff party- Romance Hà Nội
Nó bước vào phòng dưới con mắt ngạc nhiên của mọi người.
Nó nhìn khắp lượt, hình như mình đi sai phòng thì phải, nó lùi lại cửa ra vào, ngước lên phía trên cửa, dòng chữ “staff party” to đùng. Nhìn lại vào phòng, ai cũng diện đầm, vest, trang điểm cầu kỳ, y như buổi dạ hội, nó quá bất ngờ, chưa kịp định thần thì mấy cô bạn bộ phận FO đã chạy lại, lôi nó vào nhà vệ sinh.

- Trời ơi, sao em lại mặc như đi làm vậy?! - Trưởng bộ phận FO la lên khi thấy nó.
- Sếp không chuẩn bị đồ à? - Cô bé nhân viên lễ tân nhìn nó.
- Em! Quên mất hôm nay có tiệc. - Nó cười trừ.
- Không được, phải “tút" lại cho nó, mấy đứa trang điểm đi, để chị đi lấy bộ váy, cũng may chị mang theo hai bộ.
Hai mươi phút sau, nó bước vào cùng mọi người.
Tiếng nhạc vang lên, các cặp đang nắm tay nhau nhảy ở chính giữa phòng tiệc, trông họ thật đẹp.
Hướng mắt tìm Hiếu, nó nhìn dáo dác.
- Bảo Nguyên kìa.
Câu nói của người bạn đồng nghiệp khiến Hiếu quay lại theo hướng tay chỉ.
Bảo Nguyên đang đứng cạnh bàn ăn với chiếc đầm bí bằng voan đen, điểm thêm bông hồng màu đen phía trước ngực, gương mặt được trang điểm kỹ, mái tóc buông dài trên đôi vai trắng ngần, trông thật nổi bật.
Hiếu bước nhanh tới chỗ Bảo Nguyên, đưa tay ra mời:
- Tiểu thư vui lòng nhảy với tôi bản này được chứ?
Nó bật cười trước câu bông đùa của Hiếu, đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay Hiếu, hai người bước ra, chìm đắm cùng bản nhạc. Khoảnh khắc này, nó lại thấy thật quen thuộc, hình như trước đây nó cũng có tâm trạng như thế này. Hồi hộp chờ đợi một ai đó, tìm kiếm một ai đó trong chốn đông người, mong muốn biết biểu cảm trên khuôn mặt của người đó khi thấy nó. Là mong đợi, phải rồi, chính là mong đợi, mong đợi người ấy sẽ đến.
…….
“ Kết quả kiểm tra cho thấy kích cỡ của cục máu bầm đã giảm đi rất nhiều, điều này là nguyên nhân khiến cô hay có những giấc mơ, nó chính là những hình ảnh của quá khứ trước đây. Cô nên để tâm trạng mình thật thoải mái và bình tĩnh tiếp nhận nó, đừng tập trung suy nghĩ nhiều, nó sẽ khiến cô càng thêm đau đầu” - Lời của bác sỹ khiến nó phần nào yên tâm với sức khỏe của mình. Cầm tờ kết quả CT ra khỏi bệnh viện, nó trở về nhà.
Quá khứ là kỉ niệm đẹp hay đau khổ?! Nó tự hỏi lòng, những giọt nước mắt thấm đẫm gối của mình trong đêm, nếu như đó là sự mất mát, là nỗi buồn thì hãy để chúng ra đi cùng sự quên lãng.
-       Xin lỗi, hình như là… - Người khách tại FO nhìn nó một lúc - Bảo Nguyên?
-       Linh! - Nó mừng rỡ ôm chầm lấy con bạn.
-       Con quỷ, mày đi đâu mà mất tích vậy hả?!
-       Hì, thôi thôi, từ từ tám sau, bây giờ tao đang làm việc, chút hết ca tao lên phòng tìm mày.
...
-       Vậy là bây giờ mày quên sạch hết? - Linh ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào nó.
-       Ngốc! - Nó búng vào trán Linh một cái - Tao quên hết sao nhận ra mày, một phần nào đó thôi!
-       Vậy mày có nhớ B…! Mà thôi, cái gì đến sẽ đến - Linh thở dài.
-       Để tao gọi Hiếu rồi ba đứa mình đi ăn.
-       Hiếu?! Ai vậy?
-       Hiếu KS3 đó, bây giờ là BF của tao, hì hì. - Nói rồi nó lấy điện thoại.
-       À! Mà thật sự mày không nhớ gì à?! Cả chuyện cũ!
-       Tao có thấy những hình ảnh quen quen, bác sỹ nói là kí ức cũ đang dần hồi phục, thỉnh thoảng trong mơ tao có thấy một người con trai, dáng rất thân quen và khi tỉnh lại tao khóc ướt cả gối - Nó nhún vai.
-       Vậy là mày vẫn chưa quên… - Linh nói nhỏ.
Quán ăn trên đường Hồng Bàng luôn đông khách, nhất là vào những ngày cuối năm, ai cũng bận rộn với công việc nên giới nhân viên văn phòng tập trung ở đây nhiều hơn.
-       Linh ra Hà Nội ngày cuối năm có việc gì không? - Hiều hỏi thăm.
-       À, Linh đang dạy ở trong nam mấy môn thuộc chuyên ngành mình đó, đợt này ra đây mua sắm một ít dụng cụ cho trường phục vụ công tác giảng dạy ấy mà. - Linh vui vẻ trả lời.
-       Ê mày, tao thấy mày ốm đi đó, bộ trong đó không có thằng nào chăm sóc mày á. - Nó nháy mắt tinh nghịch.
-       Tao làm gì được như mày. - Linh ngụ ý nhìn hai người bạn.
 Nó và Hiếu nhìn nhau cười.
Linh đang ngồi tại Bar, xoay xoay ly Tequila Sunrise trong tay, đầu lung tung nhiều suy nghĩ.
Hiếu ngồi xuống bên cạnh:
-       Khuya rồi mà uống một mình thế này à!

-       Có nhiều chuyện suy nghĩ, nên một mình thôi. - Linh nhấp một ngụm.
-       Hình như Linh có chuyện buồn?!
Linh không nói gì, cô chỉ cười, bất chợt, cô hỏi:
-       Hiếu biết Bảo Nguyên bị mất trí nhớ tạm thời chứ?
-       Có chứ! - Hiếu cũng như đoán trước được vấn đề.
-       Vậy có biết nó đang suy nghĩ nhiều đến cái quá khứ mà nó đã vô tình quên đi không?
Câu hỏi của Linh xoáy đúng là điều mà Hiếu đã lo lắng bấy lâu nay, khẽ cười buồn:
-       Hiếu thấy được những lo lắng của Bảo Nguyên, nhưng Hiếu không biết Bảo Nguyên suy nghĩ gì.
Và câu chuyên về quá khứ của Bảo Nguyên, về những gì mà Bảo Nguyên đã quên, dần được gợi mở với Hiếu qua lời kể của Linh.
-       Linh nghĩ là, Hiếu nên để cho Bảo Nguyên quyết định tình cảm của mình. Suy nghĩ những gì Linh nói đi nhé, Linh về phòng đây, chào!
Nhìn dáng Linh bước đi, Hiếu rối bời với những suy nghĩ.
Bảo Nguyên đã quên người con trai kia chưa?! Nếu như không có tai nạn ấy, cô ấy có đến với mình không?! Nguyên đang hạnh phúc với tình yêu của hai người chứ?! Nếu như nhớ lại mọi thứ, Bảo Nguyên sẽ phản ứng thế nào?!
Đón Bảo Nguyên đi làm, nhìn thấy gương mặt xanh xao, đôi mắt thâm đen, lòng Hiếu lo lắng:
- Em mất ngủ à?!
- Ừ, tối qua lại mơ thấy giấc mơ cũ, rồi giật mình thức tới sáng, không tài nào chợp mắt được. - Tựa đầu vào vai Hiếu, nó lim dim.
Hiếu cho xe chạy đi, lòng đầy những suy tư.
Khuất trong góc của quán café Lặng, Hiếu ngồi một mình với ly café đen.
Đầu anh lúc này ngổn ngang nhiều suy nghĩ. Lặng lẽ châm điếu thuốc, rít một hơi, nhả khói, mắt hướng xa xăm. Hiếu đang đứng trước hai ngã rẻ, một bên là con đường có Bảo Nguyên, nhưng anh không dám chắc ở cuối con đường đó có là hạnh phúc của Nguyên. Còn con đường còn lại, tất nhiên không có hình bóng của Nguyên, một mình anh đi trên quãng đường dài, nhưng đằng sau lưng anh là niềm vui, nụ cười của Nguyên chăng?
Đưa tay kẹp điếu thuốc lên rít một hơi, uống một ngụm café đen đắng đầu lưỡi, Hiếu thở dài, lâu lắm rồi anh mới lại café đen và thuốc lá. Những khi căng thẳng, đàn ông thường tìm đến thuốc lá, anh cũng không ngoại lệ.
Năm cái đầu lọc nằm trong gạc tàn, Hiếu đứng dậy tính tiền rồi ra về. Chạy xe trong đêm, một mình, lạnh buốt da, dừng lại trước cổng khu nhà Bảo Nguyên, ánh mắt buồn của Hiếu hướng về phía cửa sổ phòng của Nguyên.
Lặng lẽ đứng trong đêm, sương xuống ngày càng nhiều tỉ lệ thuận với lượng thuốc lá Hiếu đốt.
“Hết ca làm, đi uống café nhé” - Tin nhắn của Hiếu.
Quán café Chiều lúc 23:00 đã vắng khách, tiếng nhạc Piano đánh trực tiếp trong quán vẫn du dương, nhẹ nhàng, những chiếc bàn đã trống, không gian trở nên yên tĩnh như cõi riêng.
Khuấy ly sinh tố bơ đã tan đá, nó lờ mờ nhận ra sự khác lạ nơi Hiếu. Im lặng và suy tư đó là những gì nó và Hiếu làm từ khi bước chân vào quán.
- Anh đã suy nghĩ rất nhiều… -  Hiếu phá vỡ sự im lặng, nhìn thẳng vào mắt nó -  Anh nghĩ là em nên vào Sài Gòn đi.
- Tại sao? - Ngạc nhiên trước thái độ của Hiếu, buông chiếc thìa ra khỏi tay, nó khoanh tay nhìn thẳng vào Hiếu - Sao anh lại muốn em vào nam?!
- Nguyên à! Anh nghĩ như thế tốt cho sức khỏe của em hơn. - Giọng Hiếu trầm hẳn.
- Em không muốn vào đó.
- Nhưng em cũng không thể chịu đựng mãi những giấc mơ của quá khứ.
- Em không muốn nhớ lại, mỗi lần thức dậy, gối nằm của em ướt đẫm, mắt sưng húp, anh muốn nhìn thấy em đau khổ khi vào đó ư?! - Nó gần như sắp khóc, tim nó nhói đau.
- Nếu như em cứ trốn tránh mãi, đó cũng không phải là một biện pháp, sau này khi em nhớ lại thì sao? Em vẫn đau buồn thôi, anh nghĩ em nên tìm hiểu về quá khứ, thì em sẽ có cách nhìn mới tích cực hơn, biết đâu em sẽ lại vui hơn… Em hãy tin rằng, phía sau em luôn có anh, Nguyên nhé! - Hiếu nắm lấy tay nó.
Nước mắt trào ra, nó đang khóc, lặng lẽ.
Nhìn những giọt nước mắt nơi khóe mắt của Bảo Nguyên, lòng Hiếu như xát muối. Khó khăn lắm, anh mới nói được những gì đã suy nghĩ suốt đêm qua. Nếu Bảo Nguyên ra đi, có thể anh sẽ mất cô ấy mãi mãi. Nhưng nếu như đó là hạnh phúc của cô ấy, thì anh cũng không có quyền gì níu kéo. Khẽ đưa tay lau khô những giọt nước mắt, anh nhìn vào mắt Bảo Nguyên, nhẹ nhàng:
-       Em nên đi! Khi đã tìm thấy quá khứ rồi thì mọi quyết định là ở nơi em. Anh sẽ tôn trọng mọi quyết định của em!
Nhìn vào mắt Hiếu, nó hiểu anh đang rất nghiêm túc và thật lòng.
Tâm trí nó rối bời.
Quá khứ đó là niềm vui, hạnh phúc hay đau khổ và buồn tủi? Khi nó đi rồi, Hiếu sẽ ra sao? Chẳng phải anh là người quan tâm nó nhất, yêu thương nó nhất ư?! Nó không muốn làm anh đau buồn! Đó có phải là biện pháp tốt nhất cho tình thế của nó lúc này?!

….
-       Nâng ly chúc mừng sự trở lại của đám quỷ chà đĩa nào! - Cường đứng dậy, đưa lon Heiniken lắc lắc.
-       Một hai ba, dô. - Đám chúng nó đồng thanh.
Lâu lắm rồi, nó mới gặp lại bạn bè thời đại học. Giờ đây, ai cũng có những thành công và niềm tự hào cho riêng mình. Nhìn khắp đám bạn, nó mừng cho họ, cuối cùng cũng đã tìm ra con đường cho sự nghiệp, sự thăng tiến, thành công và hạnh phúc.
Cường bây giờ đã là MC nổi tiếng trên truyền hình, cô người yêu là đồng nghiệp xinh xắn. Chi thì đã có một bé trai dễ thương giống cha y đúc và mãn nguyện với tổ ấm bé nhỏ cùng một nhà hàng do chính mình làm chủ. Tuấn thì thành công trong việc thành lập chuỗi cửa hàng Kem tự chọn khắp Sài thành. Ngân thì chuẩn bị lập gia đình. Linh là giảng viên của trường cũ, yêu nghề và thích đi đây đó. Vân thì đã theo chồng ra nước ngoài.
Bước chân không được vững vàng, nó đã ngà ngà say. Vẫy tay chào hết đám bạn, nó cùng Linh lên taxi về. Vừa vào đến nhà, hai đứa nằm lăn ra giường, ngủ đến sáng.
“Một ngày mới tốt lành anh nhé” - Tin nhắn của nó ngắn gọn nhưng cũng đủ báo cho Hiếu biết rằng nó vẫn ổn.
Linh đã rời khỏi nhà để đến trường giảng dạy, nó bước chân ra đường, quyết định đi lòng vòng, lâu lắm rồi nó mới lại có dịp đi dạo khắp phố phường Sài Gòn.
Bốn năm trời, mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, nơi mà trước đây đám chúng nó hay tụ tập hát Karaoke thì bây giờ đã là tòa nhà khang trang, xe ra vào tấp nập.
 Đường xá đẹp hơn, nhà cửa khang trang hơn, duy chỉ có hàng cây xanh rợp bóng hai bên đường vẫn vậy.
Loanh quanh chán chê quận một, nó lần mò đến quán Café Nhật Ký Tình Yêu- Love Diary coffee, from the diary where the love began…
Cảnh vật trong quán đã khác xưa rất nhiều, chỗ ngồi quen thuộc của bọn nó hôm nay đã có khách. Nó đành chọn một bàn cạnh hồ nước, vừa quán sát những đổi thay của quán, vừa ngắm cá trong hồ. Cách bài trí đã có chút thay đổi, thêm những chiếc bàn sát bên hồ cá, dưới những bậc tam cấp là hoa rau má dại mọc đầy. Duy chỉ có con đường sắt trước quán là vẫn vậy.
Đặt bút xuống tờ A4, nó viết:
“Chào LD café, đã lâu lắm mới có dịp ghé quán. Bốn năm rồi, mọi thứ đã có nhiều thay đổi, chỗ ngồi quen thuộc đã mất, nhưng lòng vẫn vui, cảm giác mọi thứ vẫn không khác lắm. Hy vọng sẽ là một điều may mắn cho những ngày tiếp theo”.
Lặng lẽ lật từng trang nhật ký của quán trong năm đầu tiên nó rời khỏi thành phố.
Từng trang, từng trang, vẫn là những dòng hỷ nộ ái ố của nhân gian, nhưng lại khiến nó bật cười.
Có thể mọi thứ cũng không quá khó khăn như nó đã nghĩ.
Chợt ánh mắt nó dừng lại tại một góc nhỏ của trang giấy:
“Em đã đi thật rồi! Một mình ngồi lại nơi này, đọc những dòng em đã viết, mới thấu hiểu cảm giác đau đớn của em. Anh xin lỗi N ạ! Anh không thể làm gì để giữ em lại. Em ra đi mang theo cả niềm vui của anh mất rồi, giờ chỉ còn lại một mình, nhớ em”.
Tâm sự của người con trai viết thật buồn.
Một vài trang khác được đọc qua, nó lại bắt gặp nét chữ của người con trai ấy:
“Hôm nay, một mình ngồi đây, nhớ về những kỉ niệm chúng ta đã có, khẽ cười, ngốc thật em nhỉ! Nhớ cái cách em vò tóc anh, nhớ những lần em nhăn mặt, nhớ nụ cười, nhớ rằng đã có một người từng chờ đợi mình ở nhà… Trống vắng quá”
“Căn phòng lạnh lẽo, gian bếp phủ bụi, đôi dép cô đơn vì không có người sử dụng, mọi thứ đều là minh chứng cho sự ra đi của em”
“Ngày mai, anh sẽ đi tìm em, mong rằng may mắn sẽ mỉm cười. Em đã từng nói rằng, nơi tình yêu bắt đầu rất có ý nghĩa cho những con người cùng chung nhịp đập con tim. Anh và em, nếu tim chúng ta cùng chung nhịp đập, thì sẽ gặp lại nhau thôi phải không em?!”
“Buồn!”
Những dòng tâm sự của người con trai ấy thu hút nó thật sự, ngồi đọc hết cuốn nhật ký dày cộm với mong muốn thấy những dòng tâm sự của anh, nhưng vẫn chỉ là một chữ “buồn” cho đến khi kết thúc. Tự nhiên nó thấy mình cũng thật đa cảm, chỉ là tâm trạng của một người, nhưng lại cuốn hút nó phải theo dõi, phải tìm kiếm đến cùng để có câu trả lời là người ấy được hạnh phúc. Thật ra, con người ta cũng mãi mong muốn tìm thấy hạnh phúc mà thôi. Chính nó cũng đang trên hành trình đi tìm quá khứ, cũng chỉ hy vọng quá khứ là hạnh phúc, dù mong manh cũng phải hy vọng.
Đứng dậy thanh toán và ra về, nó hứa là những lần sau sẽ đọc tiếp ba cuốn kia.

Quần tây thẳng nếp, áo sơ mi trắng cổ bẻ gọn gàng, áo vest ngoài đã cài nút, chiếc nơ đỏ thắc vừa đủ dài, nó nhìn vào gương lần cuối, mỉm cười.
Hôm nay, nó sẽ theo chân Linh vào trường cũ, làm trợ giảng nên rất nghiêm chỉnh.
Bước chân vào lớp, nó nở nụ cười với lời giới thiệu của Linh:
-       Xin giới thiệu với các bạn, đây là cô Bảo Nguyên, hôm nay cô ấy sẽ hướng dẫn cho các bạn một số kiểu setup bàn tiệc theo phong cách châu Âu năm sao.
Tiếng vỗ tay vang lên, gật đầu, cười tươi, nhận micro từ tay Linh, nó vui vẻ:
-       Xin chào các bạn, gọi tôi là chị đi cho trẻ trung ha. Vì thật ra, cũng như cô Linh, tôi cũng từng là sinh viên trường này, khóa mười ba, chỉ hơn các bạn bốn khóa thôi và có thể trong lớp này có người bằng tuổi tôi nên chúng ta cứ xưng hô như vậy cho tiện. Hiện tại tôi đang làm giám sát F&B của khách sạn Romance Hà Nội. Có câu hỏi nào thắc mắc về tôi nữa không ạ?!
Tiếng chuông reng báo hiệu giờ giải lao đã tới, sau ba tiết với sinh viên, nó cảm thấy như mình đang trẻ lại. Những câu hỏi thắc mắc chuyên ngành, những bí quyết nho nhỏ, chuyện hài khi làm việc đều được chia sẻ ọi người. Linh đang bận bịu với việc điểm danh lớp, tranh thủ giải lao, nó bước ra hành lang, nhìn khắp các tầng.
Bốn năm trôi qua, trường nó vẫn vậy, không có gì thay đổi cho lắm.
Đang phóng tầm mắt xung quanh, chợt đôi mắt nó dừng lại ở ban công tầng năm, là người khách hôm nọ đứng nhìn nó miết trong khách sạn. Hóa ra anh ta cũng dạy ở đây. Chợt nó thấy vị khách ấy cũng đang nhìn mình, gật đầu và mỉm cười chào, lần này nó quyết tâm phải hỏi cho bằng được. Tiếng chuông reo vang lần nữa, nó quay trở vào lớp.
Đăng Nguyên đứng như chết lặng. Nấm đã cười với anh, một nụ cười thật dễ chịu, vui tươi, không băng giá như khi ở khách sạn. Nhìn dáng Nấm đi vào cửa lớp ở tầng bốn, anh bất ngờ.
Chẳng lẽ em đã về trường giảng dạy? Còn người yêu của em thì sao? Giữa họ đã xảy ra chuyện gì?!
Những câu hỏi cứ xuất hiện trong đầu Bin cho tới khi sinh viên gọi anh từ phía sau, anh quay trở lại lớp.
Linh bắt gặp Đăng Nguyên trước văn phòng khoa Quản trị kinh doanh, có vẻ như anh đang đợi mình, bước lại chào anh, Linh hỏi vờ:
-       Chà, sao hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này?!
-       Em, Bảo Nguyên vào đây rồi đúng không?
-       Anh thấy nó rồi hả?!
-       Tại sao Bảo Nguyên lại ở đây, rồi công việc, rồi còn…

-       Sao anh không tự đi hỏi nó. - Linh cắt ngang lời Đăng Nguyên.
-       Anh! - Đăng Nguyên thật sự bối rối, anh không biết phải xử lý tình huống này như thế nào.
-       Bảo Nguyên bây giờ không nhớ gì về anh cả, nên hãy để mọi thứ thuận theo tự nhiên đi anh. - Linh nhìn Đăng Nguyên thăm dò, gương mặt cô lạnh lùng.
-       Ý em là sao?! - Đăng Nguyên ngạc nhiên.
-       Nó bị tai nạn, bây giờ mọi chuyện trong quá khứ, nó không hề nhớ gì cả, vì thế chuyện với anh, nó cũng quên rồi. Cuộc sống của nó bây giờ rất vui vẻ, anh hãy quên nó đi. - Linh bước qua mặt Đăng Nguyên.
Sững sờ, tay vịn chặt vào tường, anh đã có câu trả lời cho sự lạnh lùng của Nấm.
Nhưng sao tim anh đau thế này, em đã quên mọi thứ về anh thật sao?!
Cả một đêm thức trắng, Bin mệt mỏi rời khỏi nhà. Tám tiếng làm việc trên công ty, anh chỉ có café đen lót dạ.
Tan sở, bước chân nặng nề, Bin dắt xe ra khỏi bãi, mắt cay xè, cố gắng lái xe về nhà. Cơn buồn ngủ cứ kéo mắt anh xuống, nhiều khi mắt đã nhắm mà tay vẫn cầm lái, đến lúc giật mình mở mắt thì xém chút tông vào xe người phía trước.
Chỉ còn một đoạn ngắn nữa là đến nhà, Bin đi thật chậm. Chợt từ phía góc khuất dưới chân cầu vượt, chiếc xe tải lao ra thật nhanh khiến anh giật mình đạp thắng, người và xe lăn kềnh ra đường.
Anh bị trầy mấy đường dài dọc khuỷu tay, chiếc quần thì bị rách ngay đầu gối, rất may là những người đi sau chạy chậm, nếu nhanh, có lẽ Bin đã…
Vội vàng đứng dậy, dựng xe lên, Bin ngồi nhìn vết thương trên tay, thấy mình thật thảm hại!
Nó đi chậm lại, phía trước hình như có tai nạn, cho xe từ từ đi qua chỗ kẹt, nó thấy vị khách hôm nọ đang ngồi thừ người trên chiếc xe máy, tay anh đang chảy máu.
Không hiểu sao nó thấy lòng mình khó chịu, bứt rứt không yên, chạy xe qua một khúc, nó quyết định quay đầu lại. Dừng xe trước đầu xe Bin, nó đi lại, nhìn vào tay anh, buông một câu thăm dò:
-       Anh lái xe về được chứ?!
Ngước lên nhìn về phía tiếng nói, Bin nhận ra đó là Nấm, anh chưa biết phải trả lời như thế nào, tay chân lóng ngóng, đầu óc rối bời.
-       Anh lái xe về được chứ?! - Nó nhắc lại câu hỏi khi đã quan sát kỹ vị khách, mặt anh ta vẫn chưa có vẻ gì hoàn hồn sau tai nạn thì phải.
-       Chắc là không. - Bin khó khăn lắm mới bật ra được ba từ.
-       Tôi gọi taxi cho anh nhé? - Nó đề nghị.
-       Cảm ơn cô, nhưng cũng chỉ còn một đoạn ngắn nữa là tới nhà tôi rồi, tôi đi đây. - Nói rồi Bin gạt chân chống, nổ máy chạy đi.
Nhìn theo cho tới khi Bin mất dạng, nó cũng cho xe chạy đi. Lòng thầm nghĩ một người kì lạ, vừa nói không đi được, rồi lại nổ máy đi.
Về tới nhà, Bin vẫn chưa bình tĩnh lại, ngồi xuống sopha, anh thấy mình thật ngu ngốc. Lúc gần Nấm nhất, lại không nói được gì, tay chân thừa thãi. Mất cả đêm để suy nghĩ, cuối cùng thì anh cũng chấp nhận sự thật, Nấm đã quên anh!
Phải làm gì để em nhớ ra anh đây hả Nấm?!
Bin gục xuống ghế, thiếp đi vì mệt mỏi.
…..
Linh bỏ cuốn sách xuống, nhìn chằm chằm vào nó:
-       Chẳng lẽ mày không thắc mắc là bốn năm đại học mày sống với ai à?
Suy nghĩ một lúc, nó trả lời:
-       Tất nhiên là có, nhưng thật sự tao không thể nhớ ra. Mỗi lúc nghĩ tới, đau đầu, nên tao cố gắng không suy nghĩ nhiều. À! Sao mày không kể cho tao nghe thời sinh viên của tao.
-       Mày tự đi mà tìm hiểu. - Linh nhìn vào cuốn sách trả lời nó.
Trong đầu Linh lúc này cũng đầy những suy tư.
Cô không biết giờ đây, tình cảm của bạn mình như thế nào. Chính cô cũng cảm thấy có lỗi khi nói với Hiếu về quá khứ, để rồi Bảo Nguyên vào đây, trong khi Hiếu lại ở ngoài Hà Nội. Cô cảm thấy mình giống như là sao quả tạ, chiếu thẳng vào Hiếu, mang đi mất tình yêu của Hiếu vậy. Với Đăng Nguyên, cô hi vọng anh có một quyết định đúng, một hành động đúng, vì chỉ có anh mới có thể giúp cho Bảo Nguyên nhớ lại hoặc quên hết. Còn với Bảo Nguyên, cô mong cho nhỏ bạn sớm nhớ lại mọi thứ và quyết định tình cảm của mình, để tránh làm tổn thương hai người con trai rất yêu nó.
Nghĩ đến Hiếu, Linh bỏ cuốn sách, tìm điện thoại, cô nhắn:
“Dạo này vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn bình thường, còn Linh, có gì mới kể cho Hiếu nghe à.”
“Linh hả?! Vẫn vậy, có giận Linh không?”
“Về chuyện gì?”
“Vì Linh đã khiến B.N vào Sài Gòn.”
“Đừng suy nghĩ nhiều quá, trước sau gì B.N cũng cần phải nhớ lại, Hiếu chấp nhận được, không sao.”
“Linh xin lỗi.”
“Cô giáo ơi cô giáo, đừng như thế chứ.”
 Nhìn tin nhắn của Hiếu, Linh vẫn cứ thấy sao sao, cô vẫn cảm giác thấy có lỗi trong lòng.
……
Trang giấy cuối cùng của quyển nhật ký đã được nó đọc xong, nhắm mắt thả lỏng người, nó hít thật sâu mùi hương hoa trà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui