Chương có nội dung bằng hình ảnh
Hai người cơm nước xong, Lâm Cẩm Vân đưa Tưởng Lan trở về phòng, sau đó lấy cớ đi đánh chìa khóa để ra ngoài.
Cô xuống lầu liền đi về phòng thường trực, gọi điện cho nhà Chu Mai, nhờ Chu Mai đi nhà mình một chuyến, báo cho Quách Xuân Lan mình đã về ký túc xá hơn nữa đang đợi bà gọi lại.
Cũng may Chu gia cách Lâm gia không xa lắm, Lâm Cẩm Vân vừa gác điện thoại đợi chưa đến hai mươi phút, chuông điện thoại phòng thường trực liền reo lên.
Cô bắt điện thoại, giả bộ sốt ruột hỏi Quách Xuân Lan ở nhà xảy ra chuyện gì.
Quách Xuân Lan băn khoăn mình đang ở ngoài phố gọi điện thoại công cộng, sợ chuyện nhà bị người ngoài nghe thấy nên cũng không nhiều lời qua điện thoại, chỉ bảo con gái ngày mai phải về nhà một chuyến, Lâm Cẩm Vân đành phải đáp ứng.
Nửa tiếng sau, Lâm Cẩm Vân trở về ký túc xá, lấy chìa khóa vừa đánh xong mở khoá cửa, 'cạch' một tiếng cửa liền mở ra.
Cô chậm rãi đẩy cửa ra, nhìn thấy Tưởng Lan đang ngồi trên giường đọc sách, nghe tiếng đẩy cửa lập tức ngẩng đầu nhìn lại đây, tiếp theo liền nhìn mình hơi hơi mỉm cười nói: "Về rồi à, sao em đi lâu vậy?"
Lâm Cẩm Vân vừa nghe lời này thì bất giác vui vẻ hơn.
Cảm giác có người chờ đợi trông mong mình về, liệu có thể gọi là Hạnh Phúc chăng?
Gian phòng ký túc xá này từ đây không còn trống vắng thanh lãnh, không còn là không gian với bốn bức tường lạnh băng, mà đã trở thành mái nhà có người chờ mong mình về.
Còn gì hạnh phúc hơn khi về đến nhà có thể nhìn thấy người mình yêu thương?
Lâm Cẩm Vân cảm thấy hẳn là không có.
Lâm Cẩm Vân mỉm cười đi qua ngồi cạnh Tưởng Lan, chìa ra một xâu chìa khóa, liệt kê cho nàng nghe: "Đây là khóa cửa phòng, đây là ngăn kéo bàn, đây là hộp thư."
"Ừm, chị biết rồi."
Tưởng Lan nhận lấy chìa khóa, nâng sách lên tiếp tục đọc.
Và thế là Lâm Cẩm Vân đã không còn lý do khách quan nào để ngồi lại trên giường nàng.
Chính cô cũng ý thức được điều này, trong lòng rất không đành lòng cũng chỉ có thể chậm rãi đứng lên, chuẩn bị trở về giường mình bên kia.
Nhưng khi cô đứng dậy, túi áo khoác bên phải đột nhiên trĩu xuống, cô đưa tay lần mò, nở nụ cười.
Vì thế cô lại lập tức ngồi xuống, lấy bao đồ trong túi ra đưa cho Tưởng Lan.
"Đúng rồi, em có cái này cho chị, vừa rồi tiện đường mua."
Tưởng Lan đón lấy mở ra, là một bao hạt dẻ rang đường, nhíu nhíu mày nói: "Lại mua đồ lãng phí rồi."
"Chị không ăn mới là lãng phí đó. Chị đọc sách đi, em an vị bên này bóc hạt dẻ cho chị."
"......"
Tưởng Lan vốn định cản lại, nhưng vừa nhìn thấy cô cong khóe miệng cúi đầu vui vẻ bóc hạt dẻ, đột nhiên cũng không đành lòng cằn nhằn cô, cũng đành tùy ý cô tiếp tục ngồi cạnh mình vui sướng mà bóc hạt dẻ.
Buổi tối sau khi tắt đèn, Lâm Cẩm Vân nằm trong ổ chăn của mình kích động đến không thể nào nhắm mắt.
Cô hưng phấn và tự đắc như một học sinh vừa dùng hết sức chín trâu hai hổ mới giải được bài toán hóc búa.
Cô là một người vô cùng kín kẽ, nhưng vào đêm nay, lần đầu tiên cô có ý muốn thông báo cho cả thế giới biết tâm tình mình vui sướng đến cỡ nào. Cô mở to hai mắt, không ngừng hồi tưởng tất cả những gì xảy ra trong ngày hôm nay, hồi lâu vẫn chưa ngủ được.
Mà Tưởng Lan lại có giấc ngủ yên ổn nhất trong nửa năm qua, tuy rằng mùi chăn mới không mấy dễ chịu, giường đơn cũng nhỏ hơn giường đôi nhiều. Nhưng chỉ cần nàng biết Lâm Cẩm Vân đang nằm ở đối diện, chỉ cách một cái duỗi tay là với tới, trong lòng bỗng dưng cảm thấy thoải mái không sao giải thích được.
Nàng nghiêng người hướng mặt về phía Lâm Cẩm Vân nằm, nhìn bóng dáng mơ hồ trên giường đối diện, an tâm mà nhắm hai mắt lại.
Ngủ đi. Dù sao, vừa mở mắt, em ấy sẽ ở ngay trước mặt mình.
***
Ngày hôm sau, Lâm Cẩm Vân ăn sáng xong liền phải về trấn Cao Hồ, cô nhớ đến chiếc xe đạp màu đỏ còn để ở nhà, vì thế quyết định sáng nay ngồi ô tô về nhà, chạng vạng lại đạp xe về trường.
Tưởng Lan biết cô phải về nhà một chuyến, không nói thêm gì, chỉ dặn dò đi đường cẩn thận.
Lâm Cẩm Vân vừa đi, Tưởng Lan liền lấy chìa khóa xách túi đến cửa hàng bách hóa ngày hôm qua.
Nàng đi vào cửa hàng đến thẳng quầy bán dụng cụ làm bếp, cẩn thận chọn bếp điện. Nàng dùng ánh mắt đầu bếp bắt đầu lựa chọn, rất nhanh đã chọn được bếp điện ưng ý, đến khi hỏi giá thì bị kinh ngạc nhảy dựng, nhưng vẫn không chút do dự thanh toán tiền, tiếp theo lại mua nồi nhôm nhỏ cùng chén đũa muỗng.
Cuối cùng, nàng chuyển tới quầy hàng dệt kim, một lúc mua 3 kí len lông cừu.
Bởi vì hai tay không xách hết, nàng quay về ký túc xá cất đồ rồi lại ra ngoài một chuyến, khi trở về trên tay lại có thêm một túi trứng gà nhỏ, một ít mì gạo và gia vị.
Nàng dọn cái bàn trống vào góc ban công, đặt bếp điện với nồi chén lên bàn, rồi cất trứng gà, mì gạo cùng gia vị trong ngăn kéo, cuối cùng đại công cáo thành.
Tưởng Lan ngắm nhìn cái bếp nhỏ tươm tất mình làm cho Lâm Cẩm Vân, nét vui mừng bất giác đọng lại nơi đuôi chân mày, trong lòng ngóng trông Lâm Cẩm Vân trở về sớm một chút.
Nàng lại vào trong phòng, đẩy cái bàn Lâm Cẩm Vân sang khoảng không quên cạnh.
Trên bàn để rất nhiều sách vở cùng giấy tờ, bởi vì khi đẩy sinh ra quán tính làm rớt mấy quyển xuống dưới, nàng vội ngồi xổm nhặt lên.
Trước tiên Tưởng Lan nhặt lại đống giấy thư pháp tán loạn trên đất xếp lại thành chồng, nhặt lên lại dần dần đỏ mặt.
Bởi vì nàng nhận ra chồng giấy trên tay kia cơ hồ đều viết cùng một chữ, "LAN" phồn thể 幱
Nàng nhìn chữ "Lan" cứng cáp hữu lực, rồi đến chữ "Lan" uốn lượn như rắn, càng xem càng thích, liền chọn ra một tờ mình thích nhất trong đống đó đem cất cẩn thận, sau đó mới đem chồng chữ "Lan" đã xếp gọn bỏ vào trong ngăn kéo.
Nàng lại tiếp tục đi nhặt hai quyển sách cùng một cuốn từ điển rơi trên đất, có một tờ giấy gấp lại đột nhiên rơi ra từ cuốn từ điển.
Tưởng Lan mở tờ giấy này ra nhìn dòng chữ rồng bay phượng múa viết hai chữ to: Xe đạp.
Tiếp tục nhìn xuống, chính là từng hàng tên người, bên cạnh tên mỗi người có những con số khác nhau, đa số đều là 10 với 15, dưới cùng cộng lại một cái tổng. Dường như cảm thấy hài lòng với kết quả thống kê sau cùng, còn viết kế bên cái tổng một chữ "OK!" thật to.
Tưởng Lan nghĩ đi nghĩ lại, lập tức hiểu ra tất cả.
Nàng giữ lại tờ giấy này, dọn dẹp bàn xong đi ra ngoài xuống lầu đến nhà ăn.
Cơm trưa hôm nay nàng chỉ cần một cái màn thầu cùng một chén canh tảo tía.
***
Lâm Cẩm Vân vừa về đến nhà, Quách Xuân Lan liền gấp không chờ nổi mà kể lại đầu đuôi câu chuyện cho cô nghe một lần.
Cô nghe xong đầu tiên là bày ra phản ứng vô cùng khiếp sợ, lúc sau lại làm bộ sầu lo, thật lâu vẫn không hé răng, tiếp theo cô cùng Lâm Vĩ Kiện kỹ càng tỉ mỉ thảo luận trong chốc lát, cuối cùng nói cho Quách Xuân Lan một kết luận: Chuyện này rất khó!
Quách Xuân Lan nhìn thấy con gái cũng không có cách, nóng vội hỏi: "Thật sự không còn cách nào nữa sao?"
"Mẹ, sau đó cảnh sát có tới tìm mọi người nữa không?"
"Không thấy."
"Thế thì họa này chưa chắc đã đổ lên đầu chúng ta. Mua bán người là tội hình sự, một khi định tội thì không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu. Bây giờ cảnh sát chưa tìm tới, đối với chúng ta vẫn là tin tức tốt."
"Nhưng Tưởng Lan đi mất rồi, số tiền mẹ cho nó cũng mang đi theo."
Sự tình cấp bách, Quách Xuân Lan cũng bất chấp Lưu Phượng còn ở đây mà nói thẳng với con gái.
Quả nhiên! Lưu Phượng vừa nghe liền hận đến nghiến răng, cả giận nói: "Vậy chúng ta đến đồn cảnh sát tố cáo nó đi!"
Lâm Vĩ Kiện phản bác: "Tố cáo? Tố cô ta cái gì? Cô có bằng chứng không? Cô nói cô ta lấy tiền, thế bằng chứng đâu?"
Lưu Phượng bị anh ta hỏi như vậy, ngây ngẩn cả người.
Quách Xuân Lan vừa nghe càng tức giận mắng thẳng Tưởng Lan, bà đang nổi nóng, mắng ra toàn lời không nguyền thì rủa.
Lâm Cẩm Vân nghe thấy mấy từ khó nghe này mà nghẹn cả lòng, vội cắt lời mẹ trấn an: "Mẹ à, thôi mẹ đừng mắng nữa, đừng tự chọc tức bản thân làm gì. Tiền không còn vẫn có thể kiếm lại, nhưng mẹ giận đến đổ bệnh thì anh Hai biết làm sao bây giờ?"
Quách Xuân Lan nghe cô nói thế mới dừng mắng, ngồi trên ghế thở dài.
Lâm Cẩm Vân tiếp theo lại hỏi mọi người: "Nếu chị ấy muốn chạy thì đã bỏ chạy từ lâu rồi, mọi người thử ngẫm lại xem tại sao chị ấy phải chờ đến bây giờ mới mang theo tiền chạy trốn?"
Mấy người kia đều lắc đầu.
Lâm Cẩm Vân thấy cả nhà đều mờ mịt khó hiểu, nhân cơ hội nói ra lý do mình đã sớm chuẩn bị: "Mọi người nhớ lại xem trước đó đã xảy ra chuyện gì? Con đoán là, bởi vì chuyện tối hôm đó hai người cho anh Hai uống thuốc rồi cưỡng bức chị ấy, cho nên chị ấy mới câm hận nhà chúng ta. Vừa lúc cảnh sát tìm tới cửa, dĩ nhiên là chị ấy phải bỏ chạy rồi!"
Lời này vừa nói ra, mọi người đều trầm mặt không hé răng, bởi vì từ lúc đầu phân tích đến giờ, chỉ có khả năng này là lớn nhất.
Lâm Vĩ Kiện càng nghĩ càng cảm thấy em gái suy đoán đúng, thở dài oán trách: "Mấy người nha, đúng là quá xằng bậy. Bức con nhà người ta chạy mất rồi, biết đi đâu tìm đây?"
Lâm Cẩm Vân nói tiếp: "Cho nên em mới nói chuyện này rất khó."
Quách Xuân Lan cúi đầu, thất thần nhìn nơi nào đó trên sàn nhà, lẩm bẩm tự nói: "Biết tìm đâu đây..."
Lâm Cẩm Vân nhìn thấy cả nhà đều tin vào suy đoán của mình, âm thầm thở phào một hơi, tuy rằng cảm thấy áy náy, nhưng vẫn cố cứng rắn tiếp tục diễn hết một màn này.
Cô an ủi mẹ vài câu, lại dặn ba người sắp tới khoan hãy đi hỏi thăm tin tức của Tưởng Lan, miễn cho bị cảnh sát chú ý. Ba người đều gật đầu đồng ý.
Cuối cùng, cô vào phòng Lâm Vĩ Khang.
Lâm Vĩ Khang nhìn thấy em gái thì rất vui vẻ, kéo cô lại muốn cùng nhau chơi.
Lâm Cẩm Vân chơi cùng hắn trong chốc lát, đột nhiên hỏi:
"Anh à, tìm không thấy Tưởng Lan, anh có biết không?"
"Ừ. Cô ấy đi đâu rồi?"
"Em cũng không biết. Anh... có nhớ chị ấy không?"
"Có, nhớ."
Lâm Cẩm Vân tức khắc trầm mặc, một lát sau, mới gian nan mở miệng hỏi: "Anh nhớ gì ở chị ấy?"
"Nhớ món vịt om cô ấy làm."
"......"
"Còn có cá kho với bánh trôi mè nữa."
"......"
"Cô ấy xếp hình bằng dây thun cũng đẹp, không có cô ấy ở đây anh chỉ có thể tìm mẹ, mẹ xếp không đẹp."
"Sau này để em xếp dây thun cho anh xem được không? Vịt om, cá kho, bánh trôi, còn mấy món khác của chị ấy nữa em đều sẽ học làm, sau đó làm cho anh ăn được không?"
"Được được được, tốt quá!"
"Thế nếu chị ấy không bao giờ trở về nữa thì anh có buồn không?"
Lâm Vĩ Khang ngây thơ nói:
"Sao phải buồn?"
Lâm Cẩm Vân sửng sốt, ngay sau đó cười nói: "Đúng vậy. Tại sao phải buồn chứ, còn có em, anh Cả, chị Cả với mẹ, bọn em đều chăm sóc cho anh. Sẽ luôn ở bên cạnh anh."
"Còn có Đại Hoàng nữa."
"Ha ha, đúng rồi, cả Đại Hoàng nữa. Chúng ta ngoéo tay đi."
"Ngoéo tay."
Sương mù vẫn luôn che kín trong lòng Lâm Cẩm Vân vào giờ phút này rốt cuộc tan thành mây khói.
Hôm nay, cô chơi cùng Lâm Vĩ Khang thật lâu.
Tiếng hai người cười đùa vui vẻ thỉnh thoảng lại từ trong phòng vọng ra, dường như chẳng hề liên quan đến hiện thực buồn bã nghiêm trọng bên ngoài.
Tác giả có lời muốn nói:
Vân ảnh hậu!
Editor: À mây zinh, gút chóp, Vân 😃