Tang lễ cùng ngày.
Khắp nơi trên đường Trường Thịnh có thể thấy được áo đen hoa trắng, linh đường đặt ở đại sảnh tầng một tòa B biệt thự Mậu Thành, Vương Trân dẫn hai đứa con đứng ở trước cửa, tiếp đón người đến viếng.
Đoàn Mậu Sinh một mạch không đề cập đến, nhưng sự cân bằng mà Mậu Thành duy trì trong thời gian dài, đã sụp đổ kể từ lúc ông ta qua đời, rất nhiều người đến phúng viếng đều mang tính toán trong lòng mình, không có mấy ai thật lòng tiếc thương.
Tòa B có tổng cộng ba tầngg, vì để đi lại thuận tiện trong ngoài đã lắp đặt cầu thang hình vòng, Đoàn Hạc Thừa đứng trên tầng ba, mặt không thay đổi nhìn ngoài cửa sổ, tầng dưới có một bãi cỏ lớn, mấy đình kiểu dáng châu Âu dùng để hóng mát, người giúp việc chuẩn bị trà bánh, người đến kính viếng, phần lớn đến đây đối mặt nói chuyện phiếm.
Người ở lại đều đang đợi hắn, có quan hệ qua lại với Đoàn Mậu Sinh, cũng nên biết sau này ai làm chủ đương gia.
Chu Dục Cảnh không mặc âu phục, quần đen giày đen, áo phông đen thuận tiện hoạt động, ngực cài một cành hoa trắng.
Hôm nay cậu không dám rời khỏi Đoàn Hạc Thừa nửa bước, bên ngoài không phải sói là hổ, khẳng định có kẻ có lòng dạ khó lường lợi dụng thời gian này gây sự.
Dưới lầu càng tụ càng nhiều người, Đoàn Hạc Thừa nhìn xuống, duỗi tay chỉnh ống tay áo, thấy trên cổ tay không có vật gì, nói với Chu Dục Cảnh: “Đến tòa C lấy đồng hồ đeo tay cho tôi.”
Chu Dục Cảnh nghe được mệnh lệnh, bản năng phải đáp ứng, nhưng lập tức nghĩ đến tình huống của hôm nay: “Em bảo Mã Xuyên đi làm…”
Giọng của Đoàn Hạc Thừa chắc chắn: “Cậu đi.”
Chu Dục Cảnh không chần chờ: “Vâng.”
Tòa C cách tòa B một bãi cỏ dưới lầu kia, Chu Dục Cảnh đi rất nhanh, vội vàng chạy đến căn phòng, nhưng không ngay lập tức tìm được đồng hồ cho Đoàn Hạc Thừa, bàn đọc sách đầu giường, bình thường là nơi để đồ, tìm một lượt mà vẫn không thấy tăm hơi, cái đồng hồ đeo tay kia rất quan trọng với Đoàn Hạc Thừa, là quà sinh nhật người mẹ đã qua đời tặng cho hắn.
Mười mấy phút sau, Chu Dục Cảnh tay không xuống lầu, trong lòng cậu bất an, luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện, chân trước mới bước xuống khỏi bậc thang, đã nghe được hai tiếng súng “đoàng đoàng” từ ngoài vọng vào, Chu Dục Cảnh cuống quít vọt đến cửa, cánh cửa vốn rộng mở, lúc này bị khóa rất chặt.
Nhất thời cậu không nghĩ được nhiều như thế, thấy đường này không đi được, quay ngược chạy đến cửa sổ sát đất cách đó không xa, nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ, bên ngoài đã loạn tung lên.
Chu Dục Cảnh không ở bên cạnh Đoàn Hạc Thừa, trong lòng rất sốt ruột, muốn nhấc chân đá vỡ cánh cửa sổ thủy tinh mà ra, nhưng ngoại trừ tiếng “ầm ầm” nặng nề, thủy tinh không nhúc nhích tí nào.
Cậu thoáng tỉnh táo lại, nhìn quanh phòng khách, sofa bàn con, phòng ăn quầy bar.
Giống như phát hiện cái gì, bước mấy bước nhảy qua sofa, túm cái ghế đẩu bằng sắt bên quầy bar, kéo đến cửa sổ, đập mạnh vào.
“Xoảng —— ”
Thủy tinh cứng rắc bị ghế sắt đập mạnh nứt ra, mấy giây sau không chịu nổi sức nặng rơi đầy đất, Chu Dục Cảnh vọt ra ngoài từ lỗ hổng nham nhở, chạy thẳng đến chỗ Đoàn Hạc Thừa.
Ba tiếng súng, tất cả mọi người đứng trên bãi cỏ, ôm đầu trốn chạy. Hỗn loạn kéo dài mười mấy phút, không ai kiểm soát, Đoàn Hạc Thừa từ đầu đến cuối đứng ở tầng ba, nét mặt lạnh lùng cao ngạo, hắn lấy một đồng hồ đeo tay trong túi quần tây ra, nhìn giờ.
Đến bây giờ vẫn chưa có người đứng ra, nghĩ đến bốn vị chú bác kia, vẫn chưa thương lượng xong.
Mã Xuyên gõ cửa đi vào, đứng sau lưng Đoàn Hạc Thừa: “Anh Cửu, Lưu gia dẫn người đi ra rồi.”
Trong lòng Đoàn Hạc Thừa nắm chắc, bóng người trong đáy mắt quay vòng hết sạch: “Hồng Nhan.”
“Chị Hồng không đến.”
“Đó là ngươi của Trần Độc.”
“Còn có anh Lý…”
“Hắn không có cái gan đó.”
“Vâng.”
Đoàn Hạc Thừa đeo đồng hồ lên hỏi: “Chu Dục Cảnh đâu.”
“Khóa kỹ rồi, bên này có thể diễn ra trong nửa giờ, không làm anh Dục Cảnh bị thương được.”
Trong lúc nói, dưới tầng lại vang lên một loạt tiếng súng, Lưu Nghị cầm ấm trà giữ nhiệt của mình tìm một chỗ ngồi xuống, nói với trợ thủ của mình: “Đi duy trì trật tự, có thể tìm người nổ súng trong bóng tối, không tìm thấy, thì thôi.”
Cho đến bây giờ vẫn chưa có ai bị thương, rõ ràng khẩu súng không mở cho họ, Đoàn Hạc Thừa đẩy cửa sổ hình vòm ra, đi ra ngoài, hai tay hắn chống lên lan can cột La Mã trên ban công, cho đến khi có người phát hiện ra hắn, gọi tên hắn.
Chu Dục Cảnh theo tiếng kêu chạy đến, tiếng súng vang lên lần nữa, lần này không phải ảo tưởng, đạn thật xé gió, mạnh mẽ xuyên qua đám người.
“Anh Cửu cẩn thận!”
Chu Dục Cảnh bị giọng nói của mình chấn động đến nháy mắt ù tai, trên cánh tay cậu vẫn còn vết thương thủy tinh cắt ra, chạy như bay về phía Đoàn Hạc Thừa, cậu chưa bao giờ sợ như thế, tim treo lên tận họng, sợ Đoàn Hạc Thừa không kịp tránh.
Tiếng hét vang lên bốn phía, trọng đám người đột nhiên có một người lực lưỡng ngã xuống, Đoàn Hạc Thừa đợi đến cảnh này, mới đi xuống từ tầng ba, hắn sượt người qua với Chu Dục Cảnh đang vội vàng chạy đến, vô thức nhíu mày.
Ngã xuống không phải ai khác, là trợ thủ theo Lưu Nghị mười năm, súng này ai bắn, trong lòng biết rõ, Đoàn Hạc Thừa nói câu vất vả, lại nói với đám người: “Chuyện ba để lại, tất cả do tôi tiếp nhận, chuyện làm ăn mọi người nên làm thế nào thì làm thế đó, không cần phải lo lắng.”
Không nói lời dư thừa, nói xong quay người đi ngay, Chu Dục Cảnh theo sau cúi đầu, trên cánh tay cậu vẫn còn vết máu, cũng không cảm thấy đau, Mã Xuyên đi theo, muốn nói chuyện, chắn trước mặt Đoàn Hạc Thừa, lại không dám mở miệng, nét mặt xoắn xuýt không biết như thế nào cho phải.
Rời khỏi đám người mấy bước, Đoàn Hạc Thừa dừng bước lại, không quay đầu: “Mã Xuyên.”
“Vâng.”
“Dẫn cậu ấy đến chỗ cậu băng bó.”
Mã Xuyên vẫn chưa trả lời, Chu Dục Cảnh bỗng nhiên ngẩng đầu: “Anh Cửu em không sao.”
“Đi.”
Chu Dục Cảnh rất ít trái lời hắn, nhưng nhìn bóng lưng hắn dần rời xa, trong lòng nói không ra tư vị gì, nắm chặt tay, lấy can đảm mở miệng: “Anh Cửu.”
Đoàn Hạc Thừa dừng bước lại, đợi cậu nói chuyện.
“Em có thể về phòng em băng bó không? Em muốn về cùng anh.”
Đoàn Hạc Thừa quay đầu, Chu Dục Cảnh đứng sau lưng hắn, mặt mũi tràn đầy chờ mong lại chỉ sợ bị cự tuyệt, khóe mắt rủ xuống bẩm sinh khiến cậu nhìn giống con cún đáng thương.
Vẻ mặt này Đoàn Hạc Thừa rất quen, lúc còn rất nhỏ, Chu Dục Cảnh cũng như thế này, đáng thương vô cùng, mặc quần áo không vừa người, ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh phải về ạ? Em có thể đi theo anh không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...