Không Biết Ngọt

Kim Túc gõ cửa ở bên ngoài, “Thiếu gia, thuốc đã được sắc xong.”

Đường Cam vốn là tinh thần kém, tỉnh lại một chút không bao lâu sau lại buồn ngủ, lúc Kim Túc đưa thuốc tới, y đang cuộn mình ngủ say trong chăn, Lục Thương cầm một quyển tạp ký tựa vào bên giường lật từng trang. Kim Túc đẩy cửa ra bưng thuốc đến trên bàn nhỏ ngay đầu giường, quay người có chút khổ sở nói với Lục Thương: “Công tử vẫn là bị mệt chết, thiếu gia ngươi phạt ta đi.” Trên mặt tiểu hài nhi vô cùng tủi thân, Lục Thương dùng gáy sách gõ một cái trên đầu thằng bé, “Không phạt ngươi, đừng làm mặt khổ, xấu chết rồi.”

Mặt Kim Túc còn đang nhăn nhó, cậu nhóc đầy lo âu ngẩng đầu nhìn Đường Cam một chút, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, có phải chúng ta sắp có thiếu phu nhân không?”

Lục Thương nhíu lông mày, ngón tay quấn quýt lấy một sợi tóc đen của Đường Cam, “Hả?”

Kim Túc nói: “Ngài không phải mang biểu tiểu thư về sao? Trong phủ đều thầm lặng nói như thế.”


“Ngươi đi dặn dò quản gia một tiếng, trên dưới trong phủ phải chú ý ngôn từ.” Lục Thương nặn nặn sống mũi, có chút bất đắc dĩ nói, Kim Túc đáp ứng rồi đang tính đi ra ngoài, Lục Thương lại gọi cậu nhóc, “Thu thập thêm một gian phòng nữa.”

Kim Túc kỳ quái nói: “Gian phòng của biểu tiểu thư đã được thu thập xong.”

Lục Thương bưng chén thuốc lên, cầm thìa sứ khuấy hai lần, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Còn có khách.”

Chờ sau khi Kim Túc đi ra ngoài, Lục Thương đánh thức Đường Cam đang ngủ mơ mơ hồ hồ, “A Đường, dậy uống thuốc rồi ngủ tiếp.”

Con mắt Đường Cam chỉ mở một nữa, y cũng không ghét thuốc đắng, sau khi nâng bát uống xong, Lục Thương đút một khối mứt vào trong miệng y, Đường Cam ngậm mứt trong họng đến trơn nhẵn, lúc lâu sau nói: “Ta… Vẫn nên trở về phòng ngủ đi.”

“Không được, nhỡ như buổi tối không khỏe thì làm sao bây giờ, ngươi chắc chắn sẽ không gọi hạ nhân.” Lục Thương duỗi một ngón tay chọt trán của y, “Ngày mai không cho phép đến cửa hàng, kiếm tiền cũng không thể dùng mạng mà kiếm, ta trước đây làm sao không biết ngươi lại là một xâu tiền nhỏ (*) như thế?”

(*) Từ gốc là tiễn xuyến tử, nghĩa là xâu tiền, ví von những người coi trọng đồng tiền.


Ngươi mới là xâu tiền nhỏ. Đường Cam nhỏ giọng oán thầm trong lòng, ngón tay nhỏ dài nắm lấy mép chăn, “Vậy ngươi ngủ ở đâu?”

“Phòng của ta, giường của ta, ngươi nói ta ngủ ở đâu.” Lục Thương đứng dậy đến sau tấm bình phong để tắm rửa, “Ngươi ngủ đi, ngươi như vậy một chút cũng chen không được đương gia của ngươi đâu.”

Đường Cam nhếch miệng, tiếng nước nhẹ vang lên sau tấm bình phong, tí tí tách tách rơi vào trong tai, y còn chưa kịp nghĩ xa cái gì, đã bị cơn buồn ngủ lần thứ hai bao phủ tới tập kích, thuốc vừa mới uống hẳn là thêm dược vật an thần, Đường Cam từ trong cơn ý thức mơ hồ nghĩ tới người ban nãy chắc là nữ đại phu, nhưng trên trấn từ lúc nào lại có nữ đại phu trẻ như vậy?

Tiếng nước chảy không bao lâu liền ngừng, Lục Thương đi chân đất tới bên đầu giường, mái tóc hắn rối bời ở sau lưng, vạt áo rộng lộ rõ ngực bụng cường tráng, khố trong lỏng lẽo mắc bên hông, hắn vốn muốn nhân cơ hội trêu đùa Đường Cam một chút, ai biết được người này ngủ nhanh đến vậy, lãng phí vô ích một màn cảnh “xuân”.

Hắn nhìn khuôn mặt của người đang ngủ yên trước mắt, có chút bất đắc dĩ thở dài, thổi tắt nến rồi xoay người lên giường, động tác nhẹ nhàng mà ôm Đường Cam tiến vào trong lòng, hắn cố gắng trở về càng nhanh càng tốt đã rất mệt mỏi, lại không có chuẩn bị trước bị Đường Cam dọa một hồi, mỏi mệt vô cùng, cằm hắn chạm vào cái trán của Đường Cam, khẽ vuốt nhẹ hai lần, rồi nhắm mắt chìm vào mộng đẹp.


Đường Cam ngủ một giấc vô cùng an ổn, rất lâu không có ngủ ngon như vậy, mộng cũng không mơ, y trở mình trong cơn mông lung, nhưng rất nhanh bên hông lại bị một cánh tay mạnh mẽ siết chặt, âm thanh của nam nhân mang theo giọng mũi dày đặc lười biếng trầm thấp vang lên bên tai, “Đừng nhúc nhích.”

Cả người Đường Cam run lên một cái, thần trí nhất thời thanh tỉnh.

Lưng của y kề sát lồng ngực của nam nhân, nhưng làm cho y cứng người không dám nhúc nhích nhất, chính là đụng vào giữa khe mông của y lại là một vật ấm áp cứng rắn, đều là nam nhân, Đường Cam biết rõ đó là vật gì.

“…” Dùng câu khóc không ra nước mắt để hình dung tâm trạng Đường Cam vào giờ phút này là chính xác nhất, mấu chốt là chỉ sau chốc lát thanh tỉnh, y lại đột nhiên cảm thấy khô miệng khô lưỡi lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui