Giải phẫu đã tiến hành được mười tiếng đồng hồ, Phương Thành Nghiêu cùng Dụ Hoan vẫn luôn chờ ở bên ngoài, bởi vậy lúc bác sĩ đi ra bọn họ đầu tiên tới đón.
"Bác sĩ, em trai tôi thế nào?" Sắc mặt Phương Thành Nghiêu đầy nôn nóng hỏi, Dụ Hoan đứng ở hắn bên cạnh, đôi tay nắm chặt góc áo, tim vọt tới cổ họng.
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống cười nói: "Đừng khẩn trương, hai chân giữ được, người cũng cứu về rồi, chuyển tới phòng ICU quan sát hai ngày, không có chuyện gì lớn liền có thể chuyển tới phòng bình thường."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có thể thấy được Dụ Hoan nhẹ nhàng thở ra, đôi mắt liếc về phía phòng giải phẫu.
"Người bệnh lát nữa sẽ trực tiếp chuyển tới phòng ICU, người nhà xử lý một chút thủ tục nằm viện đi." Bác sĩ thông báo xong liền đi, Phương Thành Nghiêu đứng dậy đi dưới lầu làm nằm viện.
"Đúng rồi, còn phí giải phẫu?" Không có phí giải phẫu thì không có khả năng được phẫu thuật, tiền là ai nạp?
"Phí giải phẫu em nạp rồi." Dụ Hoan nghe vậy đáp lại một câu, hai mắt lại tiếp tục nhìn chằm chằm phòng giải phẫu.
Phương Thành Nghiêu nhìn nhìn cô, xoay người đi tới cửa thang máy, thầm nghĩ Dụ Hoan lấy tiền từ đâu ra?
Anh nhớ rõ Phương Thành Vũ từng nói về tình huống gia đình của Dụ Hoan, lúc này mới chỉ qua mấy năm, dù cho cô đã tìm được cách khác để có thể tiếp tục đi học cũng không có khả năng có nhiều tiền để nạp phí giải phẫu như thế, xem ra mấy năm nay có lẽ cô không khổ Phương Thành Vũ nghĩ, có lẽ đã gặp được kỳ ngộ gì đó cũng không chừng.
Xử lý thủ tục nằm viện, Phương Thành Vũ được chuyển vào phòng ICU, Dụ Hoan cùng đi qua nhìn thoáng qua, thế nhưng bởi vì Phương Thành Vũ mới ra phòng giải phẫu, Dụ Hoan chỉ có thể nhìn anh qua cửa kính.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lỗ mũi người đàn ông cắm ống dưỡng khí, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn không có lóa mắt như ngày thường, Dụ Hoan tâm đau từng cơn, ghé vào trước cửa kính nhìn anh, không thể dời được ánh mắt.
Phương Thành Nghiêu cũng ở lại đây, lúc này đã là 3 giờ sáng, nghĩ đến bố Phương mẹ Phương tuổi lớn lại lo lắng hãi hùng một ngày, khả năng cũng đã ngủ liền không gọi điện thoại, định gần sáng mới gọi.
Đi phòng ICU nhìn Phương Thành Vũ, thấy hết thảy của anh vẫn mạnh khỏe, Phương Thành Nghiêu nói với Dụ Hoan: "Em đi về trước nghỉ ngơi một chút đi, ngủ một giấc rồi lại qua đây, như vậy thân thể cũng chịu không nổi, anh nghe hộ sĩ nói em còn hiến 600CC máu, đừng ngã xuống, ngã xuống sẽ có thể không nhìn được dáng vẻ nó lúc tỉnh lại."
Dụ Hoan do dự mà không đáp lời, Phương Thành Nghiêu quả nhiên thấy cô cố chấp giống như Phương Thành Vũ đã nói cười khẽ ra tiếng, em trai không có việc gì anh cũng nhẹ nhàng thở ra, tâm trạng tốt hơn nhiều.
"Đi thôi, cùng đi tìm một chỗ ăn miếng cơm, sau đó anh đưa trở về, em ở chỗ nào? Trường học sao?"
"Vâng, ở trường học."
Nhìn thời gian, mới hơn ba giờ, phỏng chừng ký túc xá trường học không mở cửa, Phương Thành Nghiêu nói: "Trước đi ăn cơm đã, cơm nước xong nếu thời gian còn sớm thì tìm một chỗ nghỉ ngơi gần bệnh viện, ngày mai lại đây cũng tiện."
Phương Thành Nghiêu biết ngày mai cô nhất định sẽ qua, không bằng trực tiếp tìm cho cô một chỗ ở gần đây.
Dụ Hoan gật gật đầu, hai người cùng đi ra bệnh viện.
Thời gian này tiệm cơm còn mở cửa không nhiều lắm, Phương Thành Nghiêu chọn định vị là một quán cháo dinh dưỡng mở 24/24 rồi lái xe tới đó.
Hai người cũng chưa ăn uống gì, sau khi tùy tiện ăn một chút, thời gian còn chưa đến bốn giờ, Phương Thành Nghiêu tìm một khách sạn ở gần bệnh viện, sắp xếp cho Dụ Hoan xong sau đó về bệnh viện.
Khách sạn, Dụ Hoan cởi quần áo trên người ra đứng ở dưới vòi hoa sen trong phòng tắm, mở vòi ra tẩy rửa cơ thể, dòng nước ấm áp chảy lên người, xua tan hơi lạnh trong người cô.
Tắm rửa xong cô nằm ở trên giường, nhìn ngoài cửa sổ chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Dụ Hoan nằm mơ, mấy năm nay cô rất ít nằm mơ, có thể là đã nhìn thấu, lại sợ ở trong mộng nhìn thấy cố nhân.
Dụ Hoan mơ thấy mình trở về quá khứ, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Phương Thành Vũ.
Ánh sáng ban mai chiếu vào trên chiếc áo sơ mi trắng thuần của người đàn ông, anh nghiêm túc đứng ở trên bục giảng, đẩy đẩy mắt kính gọng vàng, lạnh lùng mà tự giới thiệu.
"Chào các bạn, tôi là chủ nhiệm lớp của các bạn, Phương Thành Vũ, ba năm kế tiếp tôi sẽ nghiêm túc quản giáo các bạn, mong các bạn không khiêu chiến với điểm mấu chốt của tôi."
Dụ Hoan nhìn bản thân đang ngồi tại chỗ, cô gái nhỏ còn chưa mở miệng, ngẩng đầu nhìn về phía trước, ngay sau đó trước mắt sáng ngời, vẻ mặt xuân tâm nảy mầm.
Người đàn ông trên bục giảng dường như đã nhận ra ánh mắt khác lạ của cô, tìm tòi một vòng sau đó đã tìm được nơi phát ra ánh mắt đó, cùng cô đối diện.
Khi đó cô gái nhỏ còn rất thẹn thùng, đột nhiên cúi đầu, một lát sau lặng lẽ ngẩng đầu xem, phát hiện người đàn ông nhanh chóng bắt được tầm mắt cô, lại tiếp tục đối mặt.
Dụ Hoan nhìn một màn phía dưới rồi cười, hình ảnh vừa chuyển, bên ngoài trời mưa to tầm tã, cô gái nhỏ ngồi xổm trước cửa khu dạy học lúc nãy cô đi tranh toilet, lúc đi ra học sinh đều đi hết, cô nhớ tới mình không mang ô che, trời mưa quá lớn, nếu cứ như vậy chạy đến nhà ga khẳng định sẽ bị tưới ướt cả người.
Cô gái nhỏ ôm cặp sách ngồi xổm trước cửa, sâu kín mà thở dài.
"Không mang dù?" Giọng nói lạnh lùng trầm thấp vang lên từ đỉnh đầu, cô gái nhỏ hoảng sợ, đặt mông ngồi xuống đất, ngơ ngác ngửa đầu nhìn người đàn ông phía sau.
"À, quên mang theo......" Chớp chớp mắt, cô gái nhỏ nhẹ giọng nói.
"Ngày mai nhớ trả lại cho tôi." Người đàn ông đem chiếc ô màu đen trong tay ném vào trong lòng ngực cô, bước nhanh chạy vào trong mưa.
Cô gái nhỏ nhìn áo sơ mi trắng của anh bị mưa xối ướt nhẹp, ngây ngốc, cô phát hiện dáng người của người đàn ông kia thật tốt.
Hình ảnh lại chuyển, cô gái nhỏ ở trong WC phát hiện kinh nguyệt tới, quần lót đều bị ướt đẫm, lúc này đang là thời gian đi học, cô xin nghỉ, ở trong phòng vệ sinh không có người. Máu còn chảy, bụng cũng vô cùng đau đớn, cô gái nhỏ ngồi xổm trong WC chịu đựng cảm giác thẹn thùng kêu nhẹ: "Có, có người sao? Có hay ai giúp… giúp tớ với?"
Hô hơn nửa ngày cũng không ai, bụng vô cùng đau đớn, chân ngồi xổm cũng đã tê rần, cô gái nhỏ không nhịn được hít hít mũi, khóc.
"Ai?" Giọng nói của người đàn ông giống như tiếng trời, vang lên trước cửa buồng vệ sinh.
Cô gái nhỏ kinh ngạc, vui sướng mà ngẩng đầu, la lớn: "Là tớ! Là tớ ! Có người sao?!!!"
Tiếng bước chân truyền đến, người đi vào toilet đứng chính xác bên ngoài gian của cô gái nhỏ, gõ gõ cửa.
"Có người, chuyện gì?"
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, cô gái nhỏ nhận ra là giọng nói của chủ nhiệm lớp, cảm giác thẹn thùng lại nảy lên đầu, ấp úng nửa ngày nói không nên lời.
"Có việc thì nói, không có việc gì thì tôi đi đây."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...