Dụ Hoan ngồi ở trên ghế dài, nhìn thấy ba người đang bước tới thì đứng lên, thật ra cô chưa từng thấy qua cha mẹ Phương Thành Vũ, nhưng là cô đã gặp Tô Nhã, gặp ở trường học, ở hôn lễ của Phương Thành Vũ cũng gặp qua, cô ta mặc áo cưới đứng bên cạnh Phương Thành Vũ, dáng vẻ rất xinh đẹp, cực kỳ xứng đôi cùng người đàn ông kia.
Hai vị nhà họ Phương cũng chưa từng thấy Dụ Hoan, nhưng Tô Nhã nhận ra được, tất cả mọi chuyện lúc trước đều là cô ta giở trò quỷ, chính vì để Dụ Hoan rời khỏi Phương Thành Vũ, khiến thanh danh cô mất hết cuối cùng làm cho cô thôi học cũng ở trong kế hoạch của cô ta, dù sao cái loại học sinh hư hỏng quyến rũ thầy giáo tiếp tục đọc sách cũng chẳng quan trọng gì, tương lai cũng là cặn bã xã hội, tiểu tam quyến rũ chồng nhà nguwoif khác.
"Dụ Hoan?!" Tô Nhã là thật sự chấn động, cô ta chỉ vào Dụ Hoan, làm thế nào cũng không nghĩ tới lại nhìn thấy cô ở đây!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù sao cũng đã qua 5 năm, hai vị nhà họ Phương đã sớm quên mất cô gái lúc trước bị bọn họ bỏ rơi như giày rách, mẹ Phương cũng quên mất nữ sinh làm bà ta tới trường học khiến đối phương bị đuổi tên là gì.
Dố Phương đi đến trước mặt Dụ Hoan khẩn trương hỏi: "Chào cháu, Thành Vũ nhà tôi thế nào thế nào rồi?"
Ở trước mặt sinh mệnh, ân oán gì đều buông xuống, Dụ Hoan lắc lắc đầu, "Đã đưa vào phòng cấp cứu một giờ, vẫn chưa ra."
Lời còn chưa dứt, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ mang theo khẩu trang đi ra, cầm giấy hỏi: "Người nhà người bệnh tới rồi sao?"
"Tới tới! Con trai tôi thế nào?" Mẹ Phương vội vàng tiến lên, bố Phương cũng theo sát sau đó, chỉ có Tô Nhã đứng ở tại chỗ sắc mặt âm trầm nhìn Dụ Hoan.
Bác sĩ nói với mẹ Phương hỏi: "Các người có quan hệ gì với người bệnh?"
"Tôi là mẹ nó, đây là ba nó, con trai tôi rốt cuộc thế nào?" mẹ Phương lôi kéo tay bác sĩ, đối phương nhíu nhíu mày, có thể thông cảm tâm trạng người nhà cho nên chỉ thoát khỏi tay bà ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tình huống hiện tại của người bệnh không tốt, không có thanh niên ở đây sao? Người bệnh có anh trai hay không? Anh ta còn cần máu, 600cc không đủ."
"Rút của tôi được không? Tôi nhóm A!" bố Phương tiến lên một bước, lại bị bác sĩ phủ định.
"Ngài tuổi quá lớn, không kiến nghị rút máu, mời nhanh chóng liên hệ người nhà khác."
Bố Phương nghĩ nghĩ vỗ tay một cái: "Con trai anh tôi cũng cùng nhóm máu với con trai tôi, bọn họ cũng cùng năm sinh, để tôi gọi điện thoại cho nó."
"Chờ một lát, là như thế này, thân thể người bệnh bởi vì đã chịu đè ép mạnh dẫn đến khả năng nguy hiểm phải cắt chi, phiền toái người nhà ký một vài chữ."
Mẹ Phương lắc đầu, bắt lấy tay bố Phương, lẩm bẩm tự nói: "Ông ơi, họ vừa nói cái gì? Cắt chi?"
Bố Phương cũng sợ hãi, tay đặt bên người không ngừng run rẩy.
Dụ Hoan vẫn luôn chú ý, nghe được lời bác sĩ nói, đại não trống rỗng.
Người ưu tú như vậy nếu bị cắt chi sẽ thế nào? Phương Thành Vũ có ưu tú bao nhiêu cô rõ ràng nhất, người đàn ông kia cả người tản ra ánh sáng, ở đâu cũng là điểm sáng nhất, tiền đồ sáng lạn, hiện tại lại gặp phải nguy hiểm cắt chi, nếu lúc ấy không cố cứu mình, anh nhất định có thể chạy ra, chỉ kém mười mấy giây như vậy, là cô làm chậm trễ thời gian Phương Thành Vũ thoát ra.
Dụ Hoan lâm sâu vào tự trách, đại não nổ ầm một êigs, cô kawcs đầu, ngã ngồi ở ghế trên.
Tô Nhã tâm cũng vô cùng không bình tĩnh, năm đó buộc Phương Thành Vũ kết hôn, kết quả trong hôn lễ đối phương lại như phát điên đột nhiên chạy ra ngoài, lại ngã gãy chân, 5 năm này cô ta vẫn luôn ảo tưởng Phương Thành Vũ có thể hồi tâm chuyển ý, đáng tiếc không có, ngược lại càng thêm xa cách cô ta.
Hiện giờ Phương Thành Vũ muốn cắt chi, cô ta còn cần phải kiên trì sao? Chẳng lẽ muốn nửa đời sau cô ta ở cùng một tên tàn phế ngồi xe lăn? Cô ta đẹp như vậy, dựa vào cái gì mà phải gả cho một tên tàn phế?
"Cần phải cắt chi sao?" hơn nửa ngày bố Phương mới tìm được giọng nói của mình, run rẩy lui ra phía sau một bước nhỏ, đầy hy vọng hỏi.
"Trước mắt không thể xác định, người bệnh xác thật có nguy hiểm cắt chi, chúng tôi sẽ đem hết toàn lực cứu giúp, mong người nhà suy xét xong, mau chóng ký tên chúng tôi mới có thể tiến hành giải phẫu tiếp theo."
Mẹ Phương vừa có chuyện liền hoảng sợ, nắm tay bố Phương hỏi ‘ Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? ’
Nôi tâm bố Phương bị bà ta làm bực bội, một phen gạt tay bà ta ra, nói: "Có thể làm sao bây giờ? Tôi có thể làm sao bây giờ? Con có thể cứu mạng trở về là được, dù phải cắt chi thì thế nào? Tôi còn có thể sống hai mươi năm, đây là con trai tôi, ta tôi nuôi nó!"
Nói xong bố Phương run rẩy ký tên của mình xuống, liên tiếp ký vào thư đồng ý.
Trước khi bác sĩ đi vào lại dặn dò mau chóng liên hệ người nhà khác có thể hiến máu, mẹ Phương đứng ở một bên lẩm bẩm: "Con trai tôi không thể thành tàn phế được...... Con trai tôi không thể thành tàn phế được......"
Bố Phương càng nghe càng tức, ném bà ta ra, hai chân run rẩy ngồi bên ghế dài, lấy ra điện thoại bắt đầu liên hệ thân thích.
Cũng may cháu trai bố Phương đang ở trong thành phố, cũng cách không xa, đối phương nói đại khái tầm hai mươi phút có thể đến bệnh viện.
Cúp điện thoại, vẻ mặt bố Phương nản lòng ngồi ở trên ghế dài, cúi đầu, dường như già đi mười tuổi.
Trong lúc nhất thời Dụ Hoan cũng không nói chuyện, thật ra sắc mặt âm trầm của Tô Nhã khi nhìn Dụ Hoan dần dần biến mất, dù sao về sau Phương Thành Vũ sẽ là kẻ tàn phế, cho cô thì thế nào, không phải cô yêu sao, không phải Phương Thành Vũ phấn đấu quên mình vì cô sao? Vậy để cho bọn họ ở bên nhau là tốt rồi, một tiện một tàn, hóa ra là đôi đẹp.
Tô Nhã ở trong lòng đã phủ định Phương Thành Vũ, chỉ là đáng tiếc thiếu đi một người đàn ông chất lượng, thời gian lãng phí nhiều năm như vậy của cô ta, ngẫm lại còn có chút không cam lòng.
Tuy rằng từ bỏ, nhưng công phu mặt ngoài vẫn phải làm, Tô Nhã tiến lên đỡ mẹ Phương ngồi xuống, thấp giọng an ủi, mẹ Phương thấy cô ta săn sóc như vậy, trong lòng dễ chịu hơn chút, dương như cuối cùng cũng tìm được rồi người có thể nói hết tâm sự, vẫn luôn lôi kéo Tô Nhã nói chuyện trước kia của Phương Thành Vũ, nói chuyện anh được bà ta dạy dỗ tốt, Tô Nhã nhìn như thuận theo, kỳ thật đã không kiên nhẫn tới cực điểm.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, anh họ của Phương Thành Vũ cuối cùng cũng tới, hiểu biết tình huống đơn giản sau đó lập tức có hộ sĩ dẫn anh đi lấy máu, bởi vì anh thân cao thể tráng, hộ sĩ mới rút 800cc, dẫn tới lúc anh trở lại, đi đường hơi chút loạng choạng, nhưng so với Dụ Hoan còn tốt hơn nhiều, dù sao cũng là người rèn luyện hàng năm, rút 800cc vẫn còn có thể chịu đựng.
"Chú, hiện tại tình huống của Thành Vũ thế nào rồi?" Phương Thành Nghiêu đi đến bên người bố Phương, mặt lộ vẻ lo lắng.
Bố Phương thở dài, mặt đầy vẻ mỏi mệt, "Còn đang chữa trị, phía trước ký giấy đồng ý rồi, bác sĩ nói có khả năng sẽ cắt chi."
Phương Thành Nghiêu hít sâu một hơi, qua một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Đừng nghĩ tệ như vậy, chỉ là có khả năng, hiện tại y học rất phát triển, còn có hy vọng."
Bố Phương gật gật đầu, chỉ cảm thấy trên người như bị một khối đá đè lên, thở không nổi, áp lực đến khó chịu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...