Không biết liêm sỉ

Dụ Hoan cười vui đến mức chẳng khác gì con mèo trộm được thịt, đôi tay nhẹ nhàng đụng vào dương vật mềm oặt, nâng vật mềm kia lên liếm liếm rồi ngậm vào trong miệng .
 
“Mẹ nó, cô đang làm cái gì đấy?!”
 
Đôi mắt sắc bén của Phương Thành Vũ bừng lửa giận trừng lớn, trong mắt còn sót lại chút mơ hồ chưa tan.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dụ Hoan không nghĩ tới anh tỉnh lại nhanh như thế. Quả nhiên tiểu thuyết đều gạt người, trong đó nữ chính đều có thể làm được đến cuối cùng, vì sao cô lại không thể làm được.
 
Dụ Hoan rất thất vọng, dương vật trong tay vẫn mềm oặt, có khả năng bởi vì chủ nhân của nó đang thật sự tức giận nên không thể nào cương cứng. Dụ Hoan nắm nó rồi lại liếm liếm, vẫn không hề có động tĩnh.
 
Phương Thành Vũ gắt gao nắm chặt tay thành quyền, gân xanh trên tay phồng lên, cơ bắp rắn chắc trên cánh tay căng cứng, anh cố hết sức kiềm chế mới không đánh người.
 

“Dụ Hoan, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, buông ra!”
 
Nữ sinh dường như không nghe thấy, vẫn chẳng biết xấu hổ như cũ ngậm lấy dương vật của anh không bỏ, muốn khiến anh cứng lên.
 
Trong lòng Phương Thành Vũ biết căn bản lúc này bản thân không thể nào cứng lên nổi. Cô làm như vậy chẳng qua cũng chỉ phí công, sẽ chỉ khiến mình càng muốn đánh cô.
 
Dáng vẻ của cô gái nhỏ quả thật quá dâm đãng, Phương Thành Vũ cũng không  khách khí, một phen ngồi dậy túm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô kéo sang một bên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hành động quá mạnh, Dụ Hoan không kịp phản ứng, tay không kịp buông ra, nắm lấy dương vật của anh.
 
“ĐM!”
 
Phương Thành Vũ đau cắn chặt cả răng, nâng chân che phần dưới lại, gân xanh trên trán giật giật.
 
Dụ Hoan sợ tới mức cả khuôn mặt nhỏ trắng bệch, muốn xoa xoa cho anh, lại sợ anh không cho, luống cuống chân tay đứng ở một bên.
 
Đợi một hồi lâu, Phương Thành Vũ nổi giận đùng đùng túm lấy nữ sinh đang trần trụi kéo ra khỏi phòng tắm.
 
Áo đồng phục lẫn nội y của cô rơi trên sô pha. Phương Thành Vũ cầm lấy đồng phục để cô mặc vào người. Đồng phục rất dài, đến phần cong của đùi, che khuất mông, nhìn cũng không tính là quá lộ liễu.
 
Mặc xong quần áo cho cô, người đàn ông nhét hết bài tập trên bàn ăn vào trong cặp, sau đó xách theo cặp sách cầm chìa khóa, thô bạo mà túm cô đi tới cửa.

 
“Đi giày!”
 
Phương Thành Vũ thay giày, đá giày của Dụ Hoan sang bên cạnh chân cô, hết sức áp chế lửa giận của mình.
 
Dụ Hoan bất động, ngửa đầu nhìn anh, trên mặt không có cảm xúc gì, hai mắt lại đặc biệt quật cường.
 
Phương Thành Vũ bị dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi của cô làm tức giận đến mức hung hăng hít sâu hai cái, xách giày cô lên, khom lưng xuống, một tay khiêng cô lên vai, mở cửa đi ra ngoài.
 
Vào thang máy, Dụ Hoan giãy giụa hết sức, hai chân đá tới đá lui, đôi tay nắm lại đánh vào lưng anh. Phương Thành Vũ giam cô thật chặt, mặc kệ cô giãy giụa thế nào cũng không buông tay.
 
Ra khỏi cửa chính, người đàn ông bước về phía xe mình, mở cốp ra ném cặp sách, quần áo, giày dép vào trong, cuối cùng tay một bên cũng trống.
 
Bàn tay to hung hăng đánh một cái lên mông nữ sinh, không có một chút gì gọi là thương tiếc. Sau khi bị bàn tay kia thô bạo vỗ mười mấy cái, dần dần Dụ Hoan cũng không giãy giụa nữa, cuối cùng cũng chịu nằm yên.
 
Phương Thành Vũ thở hổn hển, thả cô xuống mặt đất, vừa muốn giáo dục vài câu lại thấy Dụ Hoan cắn chặt môi, cả mặt toàn nước mắt.

 
Lúc nữ sinh này khóc, khi nào cũng im hơi lặng tiếng. Môi mỏng bị cô cắn nát, một vết máu đỏ chói còn loang ra khỏi môi. 
 
Phương Thành Vũ thấy cô như thế trong lòng cũng khó chịu. Anh thật sự không có biện pháp, thật sự hết cách với nữ sinh này.
 
Gần ba mươi năm, đây là lần đầu tiên tim anh mệt, đầu anh đau như thế này!
 
Nước mắt của Dụ Hoan không ngừng chảy, chân trần đứng trên đất, khí lạnh từ mặt đất truyền vào gan bàn chân, len lỏi ra khắp cơ thể.
 
Cơ thể đơn bạc gầy yếu không nhịn được mà run rẩy, không biết là vì lạnh hay là vì cô đang khóc.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui