Buổi tối trở lại khách sạn, Phó Hiên nhận điện thoại, là ông nội cậu gọi tới, yêu cầu cậu về nhà làm kiểm tra.
Mỗi tuần Phó Hiên đều phải làm kiểm tra thường xuyên, thuận tiện quan sát tình huống thân thể của cậu, lần này ra ngoài một thời gian, ông lão không yên lòng, liền gọi điện thoại thúc giục.
Cúp điện thoại, Phó Hiên thấy Dụ Hoan quan tâm nhìn mình liền duỗi tay xoa xoa đầu cô, an ủi nói: "Không có việc gì, ông lão kêu anh trở về kiểm tra một chút, cơ thể anh anh rõ ràng nhất, không có bất luận gì xấu đâu, ra đi bộ thả lỏng một chút, tâm trạng của khá hơn nhiều, mỗi ngày nhốt ở trong nhà mới dễ dàng sinh bệnh."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dụ Hoan biết lời này có thành phần an ủi mình, Phó Hiên bệnh tật ốm yếu thế nào cô cực kỳ rõ ràng, cũng là thời điểm cậu cần phải trở về, tuy rằng có chút không muốn, thế nhưng lúc nghỉ lại thể nhìn thấy.
"Ngày mai đi?" Dụ Hoan ghé vào trên giường gối lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn cậu.
Phó Hiên gật đầu, "Ngày mai đi, nhưng lại luyến tiếc em quá, sợ anh vừa đi thì bảo bối của anh đã bị sói xám ngậm đi mất rồi."
Mặt Phó Hiên mang theo ý cười xoa đầu nhỏ của cô, trong lòng lại phân tích Phương Thành Vũ, dưới cái nhìn của cậu, Phương Thành Vũ người này có một sự tin tưởng nhất định với Dụ Hoan, người đàn ông kia quá nguy hiểm, cậu sợ cô gái mà mình yêu thương sẽ phải chịu tổn thương.
"Sau khi anh đi phải tự chăm sóc bản thân, nghỉ liền về nhà đi, đúng rồi, cách thầy của em xa một chút, cảm giác anh ta không có ý tốt."
Nghe cậu nói như vậy, Dụ Hoan xấu hổ cọ cọ trên cánh tay, thật ra tâm tư của Phương Thành Vũ cô rất rõ ràng, tuy rằng không muốn tái hợp với anh, nhưng dù sao mỗi ngày đều sẽ thấy mặt, tránh không được sẽ có điều tiếp xúc.
"Ừm, đã biết." Dụ Hoan mặt chôn trong cánh tay, nghẹn ngào đáp lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Hiên không yên tâm mà thở dài, đứng dậy trở về phòng mình.
Ngày hôm sau Dụ Hoan đi học, sau Phó Hiên cũng đi rồi, cả ngày cảm xúc của Dụ Hoan đều không tốt, hơn nữa trong thời gian hành kinh thân thể không khỏe, làm cái gì cũng không có sức.
Vào lúc bụng Dụ Hoan bụng bắt đầu co rút đau đớn, Phương Thành Vũ đã có chuẩn bị từ sớm, truyền cho cô một ly nước đường đỏ, cau mày nói: "Nước đường đỏ nóng, uống một chút. Sao lại mặc ít như vậy, giày nên đổi thành cái dày hơn, măc như vậy là không muốn người nữa à?"
Dụ Hoan héo úa nhìn anh do dự một chút rồi vẫn tiếp nhận ly nước, đau bụng kinh thật sự quá khó chịu, đau đến mặt cô cũng đã trắng bệch.
Uống nửa ly xuống bụng, Dụ Hoan mới ôm bụng nói: "Vốn dĩ định hôm nay đi mua giày, đau quá khó chịu, ngày mai mới đi."
Phương Thành Vũ kéo ghế dựa qua ấn cô ngồi xuống, lấy ra một miếng giữ ấm từ trong túi, xé mở đóng gói giơ ra cho cô.
"Vén quần áo lên, dán vào sẽ đỡ chút."
Dụ Hoan luôn luôn qua loa, Phương Thành Vũ đã sớm biết cô sẽ không mua mấy cái này, cho nên tối hôm qua chạy tới mấy nhà tiệm thuốc mới mua được cho cô miếng giữ nhiệt, hôm nay đúng lúc dùng tới.
Sự chu đáo của Phương Thành Vũ khiến Dụ Hoan có chút khó xử, nhớ tới ngày hôm qua Phó Hiên đã dặn dò, cô nhanh chóng xua tay cự tuyệt, "Không cần thầy đâu, tôi tự đi mua."
"Đã mở ra, nhanh lên." Phương Thành Vũ cau mày dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô, làm cho Dụ Hoan do dự.
Thấy cô dongi dài Phương Thành Vũ cũng lên cơn, ngày hôm qua người đàn ông kia gắp đồ ăn cho cô không phải cô ăn rất vui vẻ sao, đối thành mình liền khó xử muốn cự tuyệt như vậy?
Vừa tức vừa chua, vốn tưởng rằng hiện tại Dụ Hoan đổi khẩu vị, thích cái loại đàn ông thanh quý gầy yếu như thế này, anh còn đặc biệt thay đổi bộ quần áo hơi sang trọng, ăn mặc ra dáng quý công tử, học theo dáng vẻ người đàn ông săn sóc ôn nhu, định ấm áp hơn cả Phó Hiên, kết quả Dụ Hoan căn bản không chú ý tới thay đổi trong cách ăn mặc của anh thì không nói, còn đối cự tuyệt sự quan tâm của anh. Cái này khiến Phương Thành Vũ cũng lười phải tiếp tục dịu dàng, trực tiếp vén tầng áo quần ngoài cùng của cô lên, dán túi giữ nhiệt bên ngoài áo lông của cô.
"Tranh thủ uống hết nửa ly nước còn lại nhân lúc nó còn nóng đi, nghỉ một lát rồi anh đưa em đi mua giày."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...