Phó Hiên đã ngồi ở một bên, Phương Thành Vũ ngồi ở một bên khác, hai bên phân biệt có hai cái ghế tựa, cô cần phải đưa ra một lựa chọn, ngồi bên này hay bên kia.
Dụ Hoan do dự, ngồi bên nào cũng cảm giác quái quái, chủ yếu là không khí giữa hai người này quá mức kỳ quái, làm cho cô chịu ảnh hương ngồi đâu cũng phải cẩn thận lựa chọn.
"Làm sao vậy? Bảo bối, ngồi đi!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Hiên trên mặt mang nụ cười, dáng vẻ quý công tử ưu nhã, Dụ Hoan lại tinh ý nhìn đến cặp kia xinh đẹp đào hoa của cậu căn bản không có một chút ý cười.
"Thất thần làm gì?"
Trên mặt Phương Thành Vũ không có một chút biểu cảm, ngón trỏ tay trái gõ gõ trên theo tuần suất, đây là biểu hiện khi anh tức giận, Dụ Hoan còn nhớ rõ trước kia lúc mình làm bài không tốt, anh sẽ gõ nhẹ trên bàn như vậy, sau đó nếu mình tiếp tục chọc giận anh, buổi tối sẽ chịu trừng phạt.
Dụ Hoan nuốt nước miếng theo bản năng, dưới cái nhìn chăm chú của hai người đàn ông, mím môi nhanh chóng ngồi ở một bên.
Phương Thành Vũ đen mặt, cuối cùng trong mắt Phó Hiên cũng nhiễm ý cười, cậu đưa ly nước đến trước mặt Dụ Hoan, "Dạ dày em không tốt, uống miếng nước trước rồi lại ăn cơm."
Dụ Hoan trộm ngắm sắc mặt Phương Thành Vũ, bưng ly nước lên uống một ngụm.
Trong quá trình ăn cơm, Phó Hiên đặc biệt săn sóc, dưới cái nhìn của Phương Thành Vũ chính là hai người đang show ân ái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Hiên gắp đồ ăn cho Dụ Hoan anh chua một chút, bởi vì đó là mộc nhĩ Dụ Hoan thích anh nhất; Phó Hiên gắp cà rốt cho Dụ Hoan anh lại chua thêm một chút, bởi vì Phó Hiên nói ‘ không thích ăn cũng phải ăn, có dinh dưỡng ’, kiểu lời nói này trước kia đều là anh nói với Dụ Hoan; ăn cơm xong, Phó Hiên rút khăn giấy ra cho Dụ Hoan chùi miệng anh lại càng chua, bởi vì anh nhớ tới bản thân cũng chưa từng lau miệng cho Dụ Hoan bao giờ, trước kia lúc yêu đương thật sự có rất nhiều chuyện vẫn chưa làm, anh muốn đền bù, hiện tại lại không có cơ hội, Dụ Hoan đã thuộc về một người đàn ông khác.
Tưởng tượng đến cảnh Dụ Hoan cùng người đàn ông khác làm chuyện cực kỳ thân mật, Phương Thành Vũ hoàn toàn hết muốn ăn, miễn cưỡng khống chế tức giận, một bữa cơm mà chỉ ăn nửa chén cà rốt.
Phương Thành Vũ là cái loại trong lòng có chuyện người khác cũng không đoán được, nhưng Dụ Hoan đã từng yêu anh, lúc yêu đến mức không hề tôn nghiêm đã sớm sờ thấu thói quen của anh. Lúc ăn cơm Dụ Hoan vẫn luôn trộm liếc anh, phát hiện Phương Thành Vũ quả thật tức giận, chuyện này khiến cô thực khó hiểu, lúc trước chia tay là anh đề nghị, hôm nay để Phó Hiên tới ăn cơm cũng là anh yêu cầu, vì sao anh còn tức giận nữa chứ?
Ăn cơm xong Phó Hiên mang Dụ Hoan rời đi, trước khi đi còn đặc biệt ôm eo Dụ Hoan nói lời cảm ơn với Phương Thành Vũ.
"Hôm nay quấy rầy thầy Phương rồi, Hoan Hoan nhà tôi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, còn làm phiền ngài hỗ trợ." Phó Hiên nói xong nhéo chóp mũi Dụ Hoan, giả ý trách nói: "Em cũng thế, có việc sao không gọi điện thoại cho anh, làm phiền thầy giáo làm cái gì, một đứa con gái đi đến ký túc xá của đàn ông ngủ một giấc là lời có thể nói thôi?"
Dụ Hoan cúi đầu, đôi tay đan vào nhau, không hé răng, trong lòng cảm thấy lần này bản thân xác thật làm không đúng, cũng đã chia tay sao lại có thể tới nhà thầy tắm rửa thay quần áo còn ngủ một giấc, quá không nên dây dưa không rõ như vậy, lại nói lần trước cô Lâm Nguyệt còn hỏi mình với Phương Thành Vũ có quan hệ hay không, chính mình đã nói không quan hệ, hiện tại lại làm chuyện khác người như vậy, cảm giác có chút kỹ nữ.
Dụ Hoan trộm đưa mắt nhìn Phương Thành Vũ, quyết định về sau phải chú ý chút, nhất định phải giữ khoảng cách với thầy Phương.
Phương Thành Vũ nhìn vẻ mặt của cô liền biết nỗ lực mấy ngày này của mình đã uổng phí, Phó Hiên nói mấy câu liền túm Dụ Hoan trở về.
Hận đến ngứa răng, Phương Thành Vũ trầm mặt trong lúc nhất thời không nói chuyện.
Phó Hiên thấy thế, khóe miệng mỉm cười, xoa xoa đầu nhỏ của Dụ Hoan nới với Phương Thành Vũ: "Về sau có cơ hội lại mời anh ăn cơm, chúng tôi đi trước, hẹn gặp lại."
Dụ Hoan bị cậu ôm rời đi, Phương Thành Vũ nhìn bóng dáng của bọn họ biến mất ở cửa thang lầu sau đó đóng cửa phòng lại, vừa thu dọn chén đũa vừa trầm tư, nhìn dáng vẻ của tình địch có vẻ đạo hạnh không cạn, anh cần phải nghĩ chút biện pháp mới có thể đoạt lại Dụ Hoan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...