Không biết liêm sỉ

Lúc chuẩn bị bắn, Phương Thành Vũ nhẹ nhàng xuống giường rút khăn giấy ra bắn lên trên, sau đó kéo khóa quần lên đi toilet rửa tay sạch sẽ mới trở về giường tiếp tục ôm Dụ Hoan.
 
Lại ngủ hơn một giờ, Dụ Hoan mới tỉnh ngủ, thời gian hành kinh có thể thoải mái dễ chịu ngủ một giấc là hiếm khi, cảm giác mệt mỏi biến mất toàn bộ, bụng cũng không còn đau.
 
Dụ Hoan ngồi dậy nhìn một vòng, Phương Thành Vũ đang làm bữa tối, nhìn thấy cô dậy rồi liền thuận thế nói: "Cơm đã làm xong rồi, đi rửa tay đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dụ Hoan lắc lắc đầu, ngủ nhiều đầu có hơi nặng, lẩm bẩm: "Mấy giờ rồi?"
 
"Không đến 7 giờ."
 
"Đã trễ thế này, thầy Phương, tôi cần phải trở về!" Dụ Hoan xuống giường dọn dẹp lại giường đềm, sau đó đi đến chỗ sô pha cầm lấy di động lên nhìn, phát hiện tổng cộng có ba cuộc gọi nhỡ, đều là Phó Hiên.

 
WeChat cũng có mấy tin nhắn, Dụ Hoan click mở xem xong gọi điện thoại cho Phó Hiên.
 
Điện thoại nhanh chóng được bắt, Phó Hiên đã chờ sốt ruột, hỏi: "Hoan Hoan, em ở đâu? Anh tới phòng thí nghiệm tìm em, phòng thí nghiệm khóa cửa, emi ở ký túc xá sao?"
 
Dụ Hoan nghe ra cậu đang quan tâm, áy náy mà nói: "Không ở ký túc xá, em ở chỗ thầy Phương, buổi chiều kinh nguyệt tới làm bẩn quần, em lại không mang chìa khóa ký túc xá, liền tới ký túc xá của thầy Phương thay quần áo, sau lại mệt quá ngủ một giấc.”
 
Phó Hiên nắm di động, ngũ vị trần tạp, lời Dụ Hoan nói làm cậu rất khó không để không nghĩ nhiều, tuy rằng trong lòng chua lòm, nhưng chỉ cần cô không có việc gì là tốt rồi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Anh đi đón em, ký túc xá của thầy em ở đâu?"
 
Dụ Hoan ngó mắt nhìn người đàn ông đang xào rau, do dự mà nói: "Không cần tới đón em, em đi tìm anh."
 
"Để cậu ta tới đây, ký túc xá số 3, 601."
 
Chủ yếu Phương Thành Vũ muốn Dụ Hoan ở lại ăn cơm, thuận tiện nhìn thấy tình địch cũng không tồi, biết người biết ta, anh thật muốn nhìn xem hiện tại Dụ Hoan thích dạng người gì.
 
Dụ Hoan có chút xấu hổ, cô chỉ muốn nhanh chóng rời đi, không chờ cô lên tiếng cự tuyệt, trong điện thoại Phó Hiên đã nghe được giọng của Phương Thành Vũ thanh âm, nói thẳng: "Được, Hoan Hoan, chờ anh." 
 
Cúp điện thoại, Phó Hiên lập tức từ khách sạn chạy tới, bảo tiêu lái xe chở cậu đi vào trường học.

 
Gần đây Phó Hiên cũng hỏi thăm không ít về tin đồn của Dụ Hoan, hiểu biết đại khái tình huống, đối với tin vịt yêu đương với Phương Thành Vũ, Phó Hiên tự nhiên không tin, nếu Dụ Hoan yêu đương nhất định sẽ nói cho cậu, cho nên hẳn là thầy Phương kia đang theo đuổi cô.
 
Phó Hiên muốn nhìn một chút cái ông thầy Phương rốt cuộc là dạng người gì, vốn dĩ cho rằng Dụ Hoan không có tình cảm gì với Phương Thành Vũ, kết quả vừa nãy trong điện thoại Dụ Hoan nói cô ở ký túc xá của thầy Phương ngủ một giấc, Dụ Hoan sẽ không dễ dàng ngủ ở chỗ người khác, cô rất không có cảm giác an toàn, khi thay đổi một chỗ nếu không làm cô an tâm, cô sẽ không ngủ được, rất dễ mất ngủ. Vậy mà hôm nay lại ngủ ở nhà người đàn ông kia, cái này khiến Phó Hiên cực kỳ ghen, trước kia Dụ Hoan chỉ an tâm với cậu thôi đấy.
 
Tuy rằng Phó Hiên biết mình và Dụ Hoan sẽ không ở bên nhau, thế nhưng nếu Dụ Hoan thân mật cùng người đàn ông khác cậu vẫn sẽ ghen, dưới cái nhìn của cậu, đàn ông hiểu nhất đàn ông, nếu muốn cậu giao bảo bối của mình cho người đàn ông khác, bước qua cửa của cậu mới được.
 
Hai mươi phút sau, tiếng đập cửa vang lên, Phương Thành Vũ đang nấu cơm, Dụ Hoan chủ động đi mở cửa.
 
sau khi nhìn thấy Dụ Hoan quần áo chỉnh tề, Phó Hiên trong lòng hơi ổn định, đi vào phòng, nhìn về phía Phương Thành Vũ đứng ở bên bàn ăn.
 
"Xin chào thầy Phương, tôi là Phó Hiên." Phó Hiên đi đến trước mặt Phương Thành Vũ chủ động vươn tay, nụ cười cười phần ôn hòa.
 
Phương Thành Vũ mặt không cảm xúc nhìn cậu, duỗi tay nắm lấy tay cậu, trầm giọng nói: "Xin chào, tôi là Phương Thành Vũ."
 

Đôi tay hai người nắm chặt trong mắt lộ ra địch ý đối với đối phương.
 
Dụ Hoan đứng ở cửa, không khí tự nhiên có chút khẩn trương khiến chân tay cô luống cuống, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
 
Mấy chục giây sau, hai cái người đàn ông này mới tách tay ra, Phương Thành Vũ tiếp tục làm cơm, nói câu: "Ăn cơm, lại đây ngồi đi."
 
Phó Hiên xoay người vẫy vẫy tay với Dụ Hoan: "Đứng ở cửa làm cái gì, lại đây."
 
Dụ Hoan gian nan nâng nâng khóe miệng, mất tự nhiên mà đi đến bên cạnh bàn, lúc muốn ngồi xuống lại khá khó khăn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui