Buổi tối Dụ Hoan không về ký túc xá, Phó Hiên thuê phòng, nói rằng đêm đã khuya muốn nói chuyện phiếm chơi game cùng cô, không cho cô trở về trực tiếp thuê một phòng khác.
Lúc hai người ở một chỗ sẽ không có ái muội, tựa như quan hệ anh em tốt, Dụ Hoan cũng lâu rồi chưa gặp cậu, liền đáp ứng, buổi tối cùng nhau chơi game trên di động.
Phương Thành Vũ trở lại trường học vào buổi chiều, trước hết làm xong xuôi mọi việc chỉ vì trở về gặp Dụ Hoan sớm một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng anh lại không nghĩ tới chính là căn bản Dụ Hoan không ở trường học, anh đi tìm một vòng phòng thí nghiệm cũng không có, lại đi dưới lầu ký túc xá của Dụ Hoan nhìn nhìn, gặp bạn cùng phòng của Dụ Hoan.
Phương Thành Vũ không quen biết bạn cùng phòng của Dụ Hoan, nhưng đối phương nhận ra anh, biết anh là thầy của Dụ Hoan cũng nghe nói gần đây hình như hai người đang hẹn hò, liền chủ động tiến lên trả lời.
“Thầy Phương tới tìm Dụ Hoan sao? Em là bạn cùng phòng của cậu ấy.”
Phương Thành Vũ gật đầu, hỏi: “Xin chào, Dụ Hoan ở trên phòng sao?”
Ai cũng nói thầy Phương là núi băng, không nghĩ tới anh lại đáp lời, khiến bạn cùng phòng vừa mừng vừa sợ, vội vàng trả lời: “Dụ Hoan không ở phòng đâu, em nhớ rõ hình như buổi sáng cậu ấy tới phòng thí nghiệm rồi mà.”
Mắt thấy đã 8 giờ nhiều, Dụ Hoan cũng không ở phòng ngủ, lòng Phương Thành Vũ lập tức trầm xuống, không nói cái gì nữa, gật đầu rời đi.
Đã trễ thế này Dụ Hoan sẽ đi đâu anh cũng không biết, nghĩ nghĩ, Phương Thành Vũ vẫn gọi điện thoại cho Dụ Hoan.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dụ Hoan đang chơi game với Phó Hiên, sau khi thấy dãy số xa lạ trực tiếp nhấc máy.
“Xin chào?”
“Dụ Hoan, em ở đâu?”
“Thầy Phương?” Dụ Hoan cực kỳ kinh ngạc, cô không nghĩ rằng Phương Thành Vũ lại gọi điện thoại cho cô, nghi hoặc hỏi: “Tôi ở bên ngoài, có chuyện gì sao?”
Phương Thành Vũ bị cô hỏi ngược nghẹn họng, vừa muốn nói chuyện lại nghe được giọng đàn ông truyền đến từ đầu bên kia điện thoại
“Hoan Hoan, đánh đoàn đánh đoàn!”
Phương Thành Vũ đen mặt trong nháy mắt, ở trong lòng mắng một tiếng, ngữ điệu lạnh lùng hỏi: “Dụ Hoan, em ở đâu?”
Đã chia tay nhiều năm như vậy, Dụ Hoan thật sự không muốn dây dưa cùng anh, mình ở đâu có quan hệ gì với anh?
Dụ Hoan nhíu mày nói: “Ở khách sạn với bạn, nếu không có việc gì thì tôi cúp đây.”
Nói xong cúp điện thoại, Phương Thành Vũ nắm chặt di động, ghen ghét dữ dội, vừa tức vừa chua xót, hận không thể lập tức tìm Dụ Hoan, kéo cô trở về.
Anh cho rằng mình nhất định phải được, nhất định có thể theo đuổi được Dụ Hoan, lại không nghĩ rằng vậy mà đã bị người khác chui vào chỗ trống, anh mới đi mấy ngày, Dụ Hoan liền đi ra ngoài thuê phòng với người đàn ông khác, chuyện này khiến Phương Thành Vũ như nghẹn trong họng, tức giận khiến đầu óc choáng váng.
Lại gọi thêm một cuộc, Dụ Hoan trực tiếp cắt đứt không tiếp, Phương Thành Vũ ngồi trên ghế dưới ký túc xá, nhìn điện thoại trầm mặc không nói.
“Vừa nãy là ai vậy?”
Đội vừa đánh thua, anh hùng Phó Hiên đang đợi sống lại, cậu nhìn ra tâm trạng Dụ Hoan không tốt lắm, thử hỏi.
Không muốn làm cậu nhọc lòng vì những chuyện đó, Dụ Hoan lắc lắc đầu cái gì cũng chưa nói, lại lần nữa ngắt điện thoại của Phương Thành Vũ mở trò chơi, ngắt kết nối lạ.
Phó Hiên là người thận trọng mẫn cảm, Dụ Hoan càng như vậy khẳng định càng có vấn đề, người đàn ông bất động thanh sắc mà tiếp tục chơi game, lại âm thầm để ý.
Chơi đến hơn 10 giờ, Dụ Hoan đuổi Phó Hiên sang phòng ngủ khác, một mình ở trên giường trằn trọc làm sao cũng ngủ không được, trong đầu luôn hiện lên gương mặt Phương Thành Vũ, càng nghĩ càng phiền lòng, Dụ Hoan đứng dậy đi đến bên cửa sổ kéo màn ra, nhìn sao trời lung lung mà xuất thần.
Đêm này không chỉ có một mình cô không ngủ được, Phương Thành Vũ ngồi ghế dài dưới lầu ký túc xá một đêm không về, ban đêm gió lạnh thấu xương, lại không lạnh bằng lòng anh.
Người đàn ông dựa vào trên ghế nhìn số điện thoại trên di động, không tiếp tục gọi điện.
Lúc mặt trời ngoi lên, cửa lớn ký túc xá mở ra, Phương Thành Vũ đứng dậy sửa sang quần áo vuốt phẳng nếp nhăn, một thân hơi lạnh đi vào bên trong tòa nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...