“Lần nào cũng bị em nhận ra, đến xem bảo bối nhà ta gần đây thế nào, nhớ em, em lại không thể quay về, anh chỉ có thể tự mình lại đây.”
Phó Hiên sờ sờ đầu Dụ Hoan, giả vờ không vui mà thở dài.
Dụ Hoan chui ra từ trong lòng cậu, hai mắt híp lại, ý cười tràn ngập.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em cũng nhớ anh mà, sao lại không từ từ, đến đợt nghỉ em có thể đi trở về, hiện tại thời tiết dần lạnh hơn, anh đi tới dễ dàng sinh bệnh.”
Dụ Hoan kinh ngạc nhìn cậu, tuy rằng rất vui khi có thể nhìn thấy cậu, lại nhịn không được lo lắng cho thân thể của cậu.
Phó Hiên một tay đút trong túi, thoạt nhìn cực kỳ tuấn tú, nho nhã, lông mày thanh tú hơi nhếch lên, ra vẻ kiêu ngạo mà nói: “Ông đây là người sẽ khiến bản thân khó chịu sao? Đi máy bay tư nhân tới, đông lạnh không cũng không lo sợ.”
Dụ Hoan vẫn không quá yên tâm, sợ anh trộm chạy tới, vội vàng lo lắng xác nhận: “Ông nội Phó đồng ý cho anh tới đây?”
“Đương nhiên, lần này đã được phê chuẩn, ông lão cũng nhớ em, nghe nói anh muốn đến xem em lập tức đồng ý, cũng chưa nhiều lời với anh.”
Nghe cậu nói như vậy, Dụ Hoan mới yên lòng, nếu ông nội Phó đã đồng ý khẳng định sẽ không để cậu chạy tới, Dụ Hoan nhìn bốn phía, quả nhiên gặp được bảo vệ phụ trách an toàn cho Hiên an
Toàn bảo vệ, bọn họ ăn mặc quần áo bình thường, biến mất trong đám người, nhưng thời thời khắc khắc chú ý tình huống Phó Hiên bên này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chờ đã bao lâu?”
Thời tiết có chút lạnh, lỗ tai Phó Hiên ửng đỏ, Dụ Hoan đau lòng nhìn, cởi khăn quàng cổ mình xuống quàng lên cho cậu.
“Không lâu, ôi, ấm áp quá, còn có hương vị của em nè!”
Phó Hiên ngửi ngửi, lộ ra dáng vẻ say mê, rõ ràng người tuấn nhã thoạt nhìn lại có chút đáng khinh, dù như thế vẫn tuấn tú như cũ.
“Bớt bần, anh ở chỗ nào? Đừng đứng ở dưới lầu, lạnh lắm.”
Dụ Hoan chà xát cánh tay lộ bên ngoài của cậu, có đôi khi cô thật sự thương Phó Hiên như em trai, người đàn ông này tuy rằng lớn hơn cô nhưng rất nhiều thời điểm lại giống như con nít, chẳng thể nào tự chăm sóc bản thân, lại là người đơn thuần, làm người ta nhịn không được nhọc lòng vì cậu.
“Sao em không thuê phòng ở? Anh tìm một khách sạn gần đây ở tạm, đi, đi ngồi đâu đó, buổi tối cùng nhau ăn cơm.”
Phó Hiên nắm tay cô, xoay người đi về phía cổng tường.
Dụ Hoan đi theo cậu, vừa đi vừa nói chuyện: “Gần nhất có hơi bận, vẫn không có thời gian đi thuê nhà, buổi tối anh muốn ăn cái gì? Em làm cho anh.”
Vừa nghe cô nói sẽ làm cơm, Phó Hiên kinh ngạc, vui mừng báo tên năm món ăn, kết quả bị Dụ Hoan vô tình mà chém rớt ba cái.
“Địa tam tiên[1], giò, thịt kho tàu đều không thể ăn, ăn dầu mỡ như vậy anh sẽ khó chịu.”
[1] Địa tam tiên: Dì sān xiān ( tiếng Trung :地 三鲜) là một món ăn Trung Quốc làm từ khoai tây xào , cà tím / cà tím và ớt ngọt . Các thành phần khác có thể bao gồm tỏi , hành lá , v.v. Tên tạm dịch là "ba báu vật từ trái đất" vì nó bao gồm ba thành phần chính được liệt kê ở trên. Nó phổ biến ở miền bắc Trung Quốc
Người đàn ông kêu rên, đáng tiếc Dụ Hoan cực kỳ coi trọng chuyện sức khỏe của cậu, quyết không cho phép cậu ăn lung tung, bởi vậy không mềm lòng chút nào.
Hai người đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, bảo vệ vẫn luôn ở phía sau một tấc không rời, sau nhìn thấy Dụ Hoan mua rất nhiều, một người trong đó chủ động tiến lên xách lên mấy cái túi lớn
Dụ Hoan cùng Phó Hiên tay không trở lại khách sạn, bữa tối cực kỳ phong phú, Dụ Hoan bếp dùng khách sạn làm cho Phó Hiên rất nhiều đồ ăn ngon miệng nhưng không dầu mỡ, đối phương ăn cực kỳ thỏa mãn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...