"Em là Dụ Hoan đúng không? Xin chào, tôi là giáo viên trong trường Lâm Nguyệt."
Dụ Hoan kinh ngạc nhìn cô gật gật đầu, lễ phép mà nói: "Em là Dụ Hoan, xin chào cô Lâm, xin hỏi có chuyện gì sao?"
Dụ Hoan chưa từng thấy đối phương, không rõ ràng ý đồ của Lâm Nguyệt khi đến đây.
Lâm Nguyệt nhìn cô ưu nhã mà nói: "Có thể mời em uống ly cà phê sao? Chúng ta ngồi nói chuyện."
Hai mươi phút sau, quán cà phê.
Lâm Nguyệt bưng ly sữa nóng uống một ngụm, cũng không vòng vo, trực tiếp tiến vào đề chính.
"Tôi rất thích Phương Thành Vũ, nhưng hình như anh ấy thích em, cho nên tôi đến xem, người đàn ông tôi theo đuổi hai năm rốt cuộc thích người con gái như thế nào, để biết một chút rốt cuộc mình thua ở điểm nào."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Nguyệt trực tiếp khiến Dụ Hoan cực kỳ kinh ngạc, hoảng hốt một lát mới chậm rãi mở miệng.
"Cô Lâm, em nghĩ cô hẳn là đã hiểu lầm, em với thầy Phương không có gì, chỉ là quan hệ thầy trò bình thường, cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc phát triển tình cảm của cô và thầy Phương."
Lời này cô nói cực thành khẩn, Dụ Hoan hiện tại quả thật không có ý gì với Phương Thành Vũ, quá khứ đều đã qua đi, dù đã yêu đương cũng chỉ là đã từng,dù sao cũng đã tách ra mấy năm, Phương Thành Vũ dù đã kết hôn cũng không có liên quan gì với cô, cô chỉ muốn quý trọng cơ hội đi học.
Lâm Nguyệt bị cách nói của cô làm cho kinh ngạc, cô cho rằng Dụ Hoan hẳn cũng thích Phương Thành Vũ, dù sao đối mặt với người đàn ông như vậy, rất khó không động tâm.
Nhìn ra được lời Dụ Hoan nói là thật, Lâm Nguyệt cũng bị nghẹn trong chốc lát, một chút mùi vị khói thuốc súng còn sót lại cũng tiêu tán.
"Ngại quá, hóa ra là tôi hiểu lầm, làm học sinh của thầy Phương học sinh không dễ dàng đúng không, anh ấy nhìn rất nghiêm túc, người đàn ông ít nói ít cười lớn lên lại đẹp trai, là người thực sự ưu tú, thật sự rất không thú vị."
Lâm Nguyệt chọc cười Dụ Hoan, đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy có người thật sự i đánh giá như vậy Phương Thành Vũ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế nhưng người đàn ông kia quả thật như thế, mấy năm không thấy càng thêm nghiêm túc, chỉ là không già đi mà thôi.
"Còn được, đã quen rồi, thầy Phương quả thật rất nghiêm túc."
Lâm Nguyệt phát hiện Dụ Hoan rất khiến người ta thích, cái kiểu đẹp trầm tĩnh dịu dàng thế này cô làm không được, tính tình cô có chút hấp tấp, hay nói giữa bạn bè thường bổ sung cho nhau, Lâm Nguyệt rất thích làm bạn với nữ sinh an tĩnh.
"Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Dụ Hoan sửng sốt, trả lời: "23 tuổi."
Lâm Nguyệt gật gật đầu, nở một nụ cười xinh đẹp với cô: "Chị lớn hơn em, đã 30, sau này em có thể gọi chị là chị Lâm, chúng ta kết bạn đi.Nếu em với thầy Phương không có gì, như vậy chị sẽ tiếp tục theo đuổi thầy Phương, tuy rằng cảm giác hy vọng không lớn, nhưng trước mắt cũng không có người đàn ông nào lọt vào mắt chị, cho nên tạm thời là anh ấy đi, nếu em cũng thích anh ấy thì chị sẽ rút lút. Chị cũng không thiếu đàn ông theo đuổi, chỉ là chị càng thích theo đuổi người đàn ông của mình thôi."
Dụ Hoan cũng cười, cô phát hiện tính cách của cô Lâm rất tốt, rất ngay thẳng, nhiều năm như vậy cô cũng chưa kết thêm bạn bè gì cả, cùng cô(LN) làm bạn bè có lẽ là chuyện rất vui.
"Được thôi, chị Lâm, chúng ta trao đổi WeChat đi."
Dụ Hoan cũng không làm ra vẻ, trực tiếp theo lời cô nói chủ động trao đổi WeChat, để lại phương thức liên hệ.
Hai người ở quán cà phê vừa uống vừa nói chuyện, đề tài giữa phụ nữ lúc nào cũng giống nhau, dường như tám chuyện vĩnh viễn cũng tám không xong.
Lúc rời khỏi quán cà phê đã quá hai tiếng, hai người tách ra ở cổng trường.
Đi đến ký túc xá hạ, Dụ Hoan cúi đầu xem vòng bạn bè của Lâm Nguyệt, bỗng nhiên phía sau tuyền đến tiếng bước chân, hai mắt cô bị người ta bịt kín.
Ngửi được mùi thuốc quen thuộc, Dụ Hoan kinh hỉ kéo hai tay của cậu xuống, quay đầu lại tặng cho đối phương một cái ôm lớn
"Sao anh lại tới đây!"
------------------------
Đoán xem người ấy là ai?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...